"Niệm Niệm, Niệm Niệm."
Quản gia đi sau hắn, lúc này mới nói.
"Tiểu thư đang chơi ở bên Vệ gia ạ."
"CÁI GÌ?”
Quý Dư Niên trợn to hai mắt đầy tức giận, bên Vệ gia chỉ có duy nhất một đứa bé cỡ tuổi Kiều Niệm mà tên đó lại còn là con trai.
Quý Dư Niên đùng đùng chạy ra bên ngoài như đang đi bắt gian.
Vừa qua cổng của Vệ gia, Quý Dư Niên đã nhìn thấy cảnh tượng cô bé của mình đang ôm thằng nhóc khác.
Nếu nhìn kỹ lại thì sẽ thấy có chú mèo nằm ở giữa, Kiều Niệm chỉ là đang trao con mèo trong lòng sang tay cậu nhóc đó.
Quý Dư Niên gào thét chạy đến, tách hai người ra, hắn quật ngã cậu nhóc Vệ gia té xuống đất, hai mắt tức giận đến đỏ bừng chất vấn.
"Hai người đang làm gì?”
Kiều Niệm trực tiếp bị dọa phát khóc, người hầu Vệ gia chạy đến ôm lấy cậu nhóc trở về.
Quý Dư Niên trừng mắt nhìn Kiều Niệm, quát to.
"ĐI VỀ."
Hắn trực tiếp ôm người lên trở về biệt thự.
Dương phu nhân nghe tiếng khóc thì chạy xuống, tính can thiệp vào nhưng ông Quý từ trong thư phòng đi ra dặn dò bà.
"Cứ để hai đứa nó tự giải Quýết con đừng xen vào."
"Rầm."
Cửa phòng đóng lại, Quý Dư Niên thả Kiều Niệm xuống đất, cô bé sợ hãi đứng tại chỗ không nhúc nhích, gương mặt xinh xắn vẫn mếu máo như trước.
"Khóc cái gì, anh chửi oan em sao?”
"Em là vợ của anh mà lại dám đi ôm ấp thằng con trai khác?”
"Hu... hu, không có mà, Niệm Niệm không có."
Quý Dư Niên tức giận kéo Kiều Niệm lại gần bức tường, ra lệnh.
"Còn dám nói dối, quỳ xuống."
"Quý ở đây đến khi anh cho đứng lên mới thôi."
Kiều Niệm vừa khóc vừa ngoan ngoãn quỳ xuống, Quý Dư Niên lại sofa gần đó ngồi xuống giám sát không cho cô bé làm biếng, miệng vẫn không ngừng la rầy.
"Dám ôm thằng khác, đáng bị đánh đòn."
Kiều Niệm Quý ở tường chờ Dương phu nhân đến giải vây cho mình như những lần trước nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy ai đến.
Thời gian tích tắc trôi qua, đã đến giờ ăn tối.
Bụng Kiều Niệm vang lên những tiếng: “Ọt... ọt.”
Cô bé thút thít quay đầu nhìn Quý Dư Niên đang ngồi trên sofa nhìn mình.
“Quay mặt vào tường.”
Quý Dư Niên quát một tiếng, cô nhóc run rẩy nước mắt vừa dừng lại chảy xuống.
“Anh ơi, hu... hu em đau.”
Nước mắt từng giọt như ngọc trai rơi xuống gương mặt xinh xắn, hai đầu gối đau rát mông nhỏ không kìm được nhích qua nhích lại.
Quý Dư Niên nhìn xuống đầu gối của cô gái nhỏ, tuy không nhìn rõ được vết thương nhưng vẫn thấy làn da xung quanh đã sưng đỏ lên hết, hắn lại nghiêm mặt gắt gỏng hỏi.
“Sau này còn dám làm như vậy không?”
Kiều Niệm nức nở, ngoan ngoãn trả lời nhưng vẫn không dám xoay người lại.
“Không dám nữa... anh ơi... Niệm Niệm không dám nữa.”
“Sau này không có sự cho phép của anh không được đi ra ngoài một mình, hiểu không?”
“Vâng ạ.”
Quý Dư Niên nhận được câu trả lời hài lòng, hắn đi đến bế cô gái nhỏ lên.
Kiều Niệm ôm lấy cổ hắn, trên mặt đầy nước mắt.
“Nín đi, anh bế xuống ăn tối.”
Quý Dư Niên lau nước mắt trên mặt Kiều Niệm, tầm mắt hạ xuống nhìn thấy hai đầu gối đỏ lừ của cô bé, trong lòng nghĩ thầm.
Đáng đời, vừa cho cái tội dám ôm ấp người đàn ông khác.
Quý Dự Niên bế cô bé xuống lầu, đến phòng ăn mọi người đã dùng bữa trước.
Hắn để Kiều Niệm ngồi vào ghế kế bên mình rồi tự tay gắp đồ ăn cho cô bé, cả nhà ai cũng biết cô bé vừa bị rầy nên đối xử với cô vô cùng nhẹ nhàng.