“Tiểu Niệm muốn ăn thêm bánh không, dì lấy thêm cho con.”
“Muốn ạ.”
Kiều Niệm hít hít cái mũi chu miệng nói, giọng nói khàn khàn do khóc quá lâu.
"Đừng mẹ, Niệm Niệm ăn nhiêu đây là đủ rồi.”
Quý Dư Niên phản đối, ánh mắt sắc bén nhìn Kiều Niệm chầm chầm.
Cô bé ủ rũ cúi đầu ăn thức ăn trong chén của mình.
———————
Tối đến Kiều Niệm nằm trên giường để Dương phu nhân bôi thuốc lên đầu gối của cô.
“Thằng bé này sao lại phạt nặng như vậy chứ.”
Bà đau lòng bôi thuốc lên hai đầu gối đã sưng đỏ của cô, miệng không ngừng trách cứ Quý Dư Niên.
Lúc này hắn đi vào, không nói lời nào giựt thuốc trong tay Dương phu nhân, bảo bà ra khỏi phòng.
“Con tự bôi thuốc cho cô ấy, mẹ đi ra đi.”
Kiều Niệm mang ánh mắt đáng thương nhìn vị cứu tin đi ra khỏi phòng, chuyện hồi chiều khiến cô bé rất sợ Quý Dư Niên, không muốn ở cùng với hắn chút nào.
“Hu... hu, anh ơi... nhẹ chút... Niệm Niệm đau.”
Kiều Niệm ngồi trên giường khóc nức nở, hai chân co giật muốn rút về nhưng bị Quý Dư Niên giữ chặt.
Hắn bôi thuốc rất mạnh bạo, dùng sức đè lên vết thương khiến cô bé đã đau càng đau hơn, chân hắn đè lên hai chân Kiều Niệm không cho cô bé rút chân về.
“Ngồi im.”
Quý Dư Niên quát một tiếng, quăng tuýp thuốc trong tay lên bàn rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Kiều Niệm nâng cánh tay lau nước mắt, cong hai chân ngắn ngủn lại, chu miệng thổi thổi lên vết thương.
Quý Dư Niên đi ra nhìn chầm chầm vào đôi môi đỏ mộng đang chu ra của cô bé, cổ họng khẽ nuốt khan, hắn ho một tiếng nói: “Đi ngủ.”
Kiều Niệm ngoan ngoãn nằm xuống, nhích qua chừa chỗ cho hắn.
Một tuần Quý Dư Niên đều sang phòng ngủ cùng cô hai ba lần, Kiều Niệm có chút không thích, tại vì hắn ôm bé rất chặt khiến bé không thở nổi. Có những hôm buổi tối Kiều Niệm ngủ ở phòng mình, sáng dậy lại thấy bản thân đang ở phòng của Quý Dư Niên.
Quý Dư Niên nằm xuống, giang tay kéo thân thể trắng mịn của Kiều Niệm vào lòng, cúi đầu cắn lên môi cô bé vài cái.
Trong bóng tối, Kiều Niệm mở to đôi mắt lưu luy chớp chớp, người bên cạnh như cái lò sưởi nóng quá khiến cô bé không ngủ được.
Kiều Niệm vừa nhút nhít cái đầu một chút thì vòng tay người bên cạnh đã siết chặt hơn, không thể động.
———————
“Niệm Niệm tỉnh dậy.”
Kiều Niêm đang ngủ thì bị ai đó lay dậy, cô bé mơ màng mở mắt ra nhìn thấy Quý Dư Niên đang mặc đồ học sinh đứng trước mặt mình.
“Anh... "
Kiều Niêm mơ mơ màng màng muốn ngủ trở lại nhưng hắn không cho phép lay mạnh người cô hơn.
“Nhớ những gì anh nói hôm qua chưa, không được phép đi ra khỏi nhà.”
“Nghe chưa?”
“Vâng... ạ.”
Kiều Niệm mơ hồ đáp một tiếng, Quý Dư Niên mới chịu buông tha cho cô bé, hắn đắp chăn lên người cô rồi cúi đầu hôn lên đôi má hồng hào vài cái.
Kiều Niệm ngáy ngủ kêu vài tiếng rồi chui đầu vào trong chăn.
Quý Dư Niên đi xuống lầu ăn sáng với ông nội.
“Tiểu Niệm đã nghe lời con chưa?”
Ông Quý nâng mắt khỏi tờ báo hỏi cháu trai.
“Vẫn còn hơi nghịch ngợm ạ.”
Quý Dư Niên hờ hững đáp.”
“Ông thấy con có chuẩn bị vài đồ vật, sao không lấy ra dùng, ông chắc chắn con bé sẽ tuyệt đối nghe lời con.”
Nghe ông Quý nói vậy, Quý Dư Niên mới nhớ ra những đồ vật mình đã chuẩn bị vào lúc Kiều Niệm 4 tuổi nhưng vì khi đó Kiều Niệm lên rũ hắn xuống dùng bữa tối nên đến nay hắn vẫn lấy ra dùng.