Ông Quý ngồi trên ghế suy nghĩ gì đó, lúc sau ông đột nhiên bật cười nói: "Nhà họ Quý nó tương lai rồi."
Bữa tối, ba đứa trẻ rón rén đi xuống, Kiều Niệm rụt rè đi sau lưng Lục Đình, hai mắt to như hạt đậu chớp chớp.
Kiều Niệm được bế lên ghế em bé, cô bé dáo dác nhìn xung quanh không thấy Quý Dư Niên đâu mới bập bẹ hỏi Dương phu nhân.
“Dì... dì ơi... anh... đâu?”
Đúng là con nít rất mau quên, lúc chiều thì một mực trốn trong phòng sợ hãi không dám ra, bây giờ không thấy thì tìm kiếm.
Bà vuốt mái tóc đen nhánh của cô bé, từ tốn đáp.
"Anh còn ở trên phòng chưa xuống ăn cơm, tiểu Niệm có muốn lên gọi anh xuống không?”
Cô bé chớp chớp đôi mắt to linh động như đang suy nghĩ rồi mới giang hai tay muốn bế xuống.
Dương phu nhân bế cô nhóc xuống, bảo người hầu đưa cô bé lên phòng của Quý Dư Niên.
“Cốc... cốc... "
“Cút đi.”
Tiếng quát của Quý Dư Niên từ bên trong truyền tới làm Kiều Niệm có chút sợ hãi.
“Anh ơi... Niệm Niệm đây.”
Nghe tiếng của cô bé, Quý Dư Niên bỏ đồ vật trong tay xuống chạy ra mở cửa.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là nụ cười đáng yêu của cô nhóc, tim cậu tức khắc mềm nhũn.
“Anh ơi... xuống... ăn thôi.”
“Hừ! anh không xuống, em còn biết lên kiếm anh sao?”
Cậu bé quay mặt đi, bộ dáng tức giận.
“Sao ạ?”
Ngoài dự tính, Kiều Niệm hoàn toàn không nhớ gì, cô ngơ ngác nhìn cậu đang tức giận.
Người hầu kế bên nói: “Thiếu gia, trẻ em còn nhỏ nên rất dễ quên, có lẽ tiểu thư đã quên hết chuyện hồi chiều rồi.”
Quý Dư Niên nghe vậy mày nhíu lại, vậy những thứ cậu chuẩn bị sẽ không có cơ hội dùng rồi.
“Anh ơi... em đói.”
Kiều Niệm tiến tới, cánh tay đầy thịt nắm lấy tay cậu.
“Được rồi.”
Quý Dư Niên thở dài, bế cô nhóc lên đi xuống lầu, trên đường còn không quên ôm hôn vài cái cho thỏa nỗi nhớ, từ chiều học về đến giờ cậu vẫn chưa được ôm cục cưng lần nào.
Thấy hai đứa nhỏ xuống, ông nội Quý mỉm cười chứ không hề nói gì.
------------
Sau bữa ăn, Quý Dư Niên ôm chặt Kiều Niệm ngồi trên sofa, hoàn toàn không cho Lục Đình và Lục Ngân chạm vào cô bé, hai đứa nhỏ kia do vẫn còn sợ hãi chuyện hồi chiều nên cũng không dám bén mảng đến.
Tối đến trước giờ đi ngủ, Quý Dư Niên chạy vào phòng Kiều Niệm đòi ngủ với cô bé, Dương phu nhân biết cậu còn tức giận chuyện hồi chiều nên cũng chiều theo cậu.
Quý Dư Niên được như ý nguyện, nằm trên giường ôm lấy cô bé đang ôm bình bú bú sữa, nhìn cái miệng hồng hào đang chu chu mút núm vú trong lòng ngứa ngáy không thôi.
Đợi cô nhóc bú hết sữa thì cậu đã lập tức nhào qua hôn liên tiếp 5 - 6 lên cái miệng nhỏ đó, sau đó mới thỏa mãn ôm lấy thân hình mềm mại chìm vào giấc ngủ.
Kiều Niệm 4 tuổi đã có thể chạy nhảy khắp nơi, nhưng cô bé rất ngoan ngoãn trước khi muốn ra ngoài chơi đều sẽ xin phép người trong nhà.
Mấy ngày trước con trai nhỏ của Vệ gia bên cạnh mới nuôi một con mèo tây rất đáng yêu, Kiều Niệm rất thích mỗi ngày đều canh lúc Quý Dư Niên còn ở trường mà xin qua đó chơi, không ngờ được hôm nay chơi vui quá nên quên giờ về.
Quý Dư Niên từ trường trở về, không nhìn thấy cô gái nhỏ chạy ra đón, hắn lập tức không vui, vừa vào nhà đã quăng cặp sách lên sofa, gọi lớn.