Quý Nhã cùng gia đình trố mắt nhìn cảnh này, vô cùng bất ngờ.
"Dư Niên việc mày cứ để người hầu làm được rồi, con không cần làm đâu."
Cậu lại kiên định trả lời.
"Vợ con, con phải tự nuôi."
Lục Đình nghe vậy phun cả cơm ra ngoài, hai mắt trợn to nhìn Quý Dư Niên.
"Cái gì vợ?”
"Kiều Niệm tương lai sẽ là vợ của anh."
Quý Dư Niên chứng minh câu nói của mình bằng cách hôn một phát vào môi Kiều Niệm trước mặt mọi người.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn mọi người nở nụ cười đắc chí, Kiều Niệm không biết gì vẫn miệt mài gặm miếng bánh trong miệng.
Sau hôm đó Quý Dư Niên không kiêng dè thỉnh thoảng hôn vào môi Kiều Niệm trước mặt người thân.
Không ai trong nhà nghĩ đây là chuyện lớn gì nên cũng không coi trọng lắm.
Một hôm Quý Dư Niên đi học về, xe vừa dừng lại, ở khu vui chơi dành cho trẻ con bên trong đại viện.
Từ xa xa cậu có thể nhìn thấy một đám con nít ở đó, có Lục Đình, Lục Ngân và... Kiều Niệm.
Cô bé ngồi trên đất bị mọi người vây xung quanh, bàn tay của họ đang nựng trên mặt cô bé.
Quý Dư Niên lập tức điên tiết lên, cậu đá cửa xe nhảy xuống, tức giận chạy đến.
"Tụi bây tránh ra, ai cho tụi bây động vào em ấy."
Phẫn nộ đến cực điểm, Quý Dư Niên vung nắm đấm lên mặt toàn bộ bé trai ở đây, ngay cả Lục Đình cũng dính chưởng.
Tiếng gào khóc vang khắp đại viện, người làm các gia tộc lật đật chạy ra.
Dương phu nhân cũng chạy đến, bà nhìn thấy đứa con trai của mình vừa lau mặt Kiều Niệm miệng thì không ngừng chửi cô bé.
"Ai cho em ra đây?”
"Em dám cho bọn nó đụng vào mình."
"Có tin anh đánh luôn cả em không?”
Kiều Niệm ba tuổi ngồi trên đất khóc nức nở, trên mặt bị cậu dùng áo lau loạn xạ.
Dương phu nhân chạy đến trước tiên là bế Kiều Niệm đang khóc lên.
Cô bé như thấy vị cứu tin, đầu chui tọt vào lòng bà, không dám nhìn Quý Dư Niên lần nào.
"Kiều Niệm em ra đây, cái thái độ như vậy là sao?”
Quý Dư Niên căm phẫn tiến tới bắt lấy tay cô bé kéo, nhất Quýết kéo cho bằng được.
Dương phu nhân lùi về sau tránh tay cậu, bảo quản gia xử lý còn mình thì dẫn các cháu vào trong nhà.
Kiều Niệm, Lục Đình và Lục Ngân bị hoảng sợ nên cả hai trốn trong phòng Dương phu nhân không dám ra gặp mặt Quý Dư Niên.
Quý Dư Niên tức giận đứng bên ngoài đập cửa đùng đùng.
"Mở cửa ra."
"Đưa Niệm Niệm cho con."
"Con phải đánh em ấy."
Hắn đá cửa nhưng không xi nhê gì chỉ có thể tức giận đập đồ.
Phòng khách bị hắn đập tan nát, ấm trà, bàn ghế cả chiếc tivi nước ngoài cũng tan tành.
Ông Quý trở về nhà nghe quản gia kể lại vụ việc thì ông mới gọi hắn lên phòng.
"Tại sao con tức giận?"
"Tại vì Kiều Niệm để người khác chạm vào mình."
"Cô bé không nghe lời con, con gọi mà không đi ra."
Nhớ đến chuyện khi nãy Quý Dư Niên lại nổi điên muốn lên phòng lôi Kiều Niệm ra đánh một trận.
Ông Quý nghe vậy có hơi trầm mặt, sau đó ông mỉm cười bảo.
"Đã vậy thì con phải làm cho tiểu Niệm sợ con."
"Để con bé không dám làm trái lời của con, hiểu không?"
"Làm như thế nào?”
Cậu ngước mắt lên hỏi.
"Con bé sợ cái gì thì con cứ mang cái đó ra hù nó, đơn giản vậy thôi."
Hai mắt Quý Dư Niên sáng lên, cậu cảm ơn ông rồi chạy ra ngoài.