Lời nói của Lạc Hàn Thần truyền ra, Linh Lan hai con mắt hoảng sợ, cả thân hình run rẩy, nắm chặt lấy tay của Liễu Như cầu xin. Bởi Tình Ái là xuân dược kích tình mạnh nhất của Cám Dỗ, được pha chế trong một hỗn hợp rượu phức tạp,khi chất cồn trong ly được đốt lên,dược tính sẽ đẩy đến đỉnh cao nhất,chất dược của Tình Ái đủ cho một người phụ nữ điên cuồng, mất đi cả lí trí, chỉ khao khát và cầu lấy hoan ái. Vì tính chất này mà một ly rượu Tình Ái rất đắt đỏ,Cám Dỗ cũng hạn chế số lượng rượu này cho khách. Quy định của nơi đây rất chặt, chỉ có khách của phòng bao hạng nhất mới có thể sử dụng ly rượu Tình Ái này. Chưa từng có tiền lệ nào khác ở đây
Liễu Như rút bàn tay đang nắm chặt lấy mình,bà ta cung kính xoay người rồi biến mất khỏi cánh cửa. Nhìn thấy thân ảnh của Linh Lan trượt xuống sofa gần đó, Mị Nguyệt Dung thấy lòng chợt lạnh đi mấy phần.Quá kinh hãi trước lời nói của Lạc Hàn Thần, mồ hôi lạnh trên người cô rịn ra liên tục. Ánh mắt căm phẫn đối diện với gương mặt như ác quỷ của anh
" Lạc Hàn Thần, anh thật quá đáng, cô ấy còn nhỏ như vậy, sao anh dám"
" Tôi từ trước nay không có gì là không dám,Mị Nguyệt Dung em hãy nhớ kĩ điều ấy.Không phải chính em muốn đẩy tôi cho người phụ nữ khác sao. Gặp dịp thì chơi, tôi là đang làm theo những gì em nói "
" Lạc Hàn Thần, tôi xin anh,tôi xin anh... anh có thể buông tha cho cô ấy được không"
Sự cầu xin khẩn thiết của Mị Nguyệt Dung cùng thân thể run rẩy, toàn thân phát ra điểm dè chừng ấy hoàn toàn đánh tan sự dung túng cùng nhu hòa trong mắt Lạc Hàn Thần. Đột nhiên, hắn khôi phục vẻ lạnh lùng, đôi mắt dần trở nên u lãnh và cao ngạo " Mị Nguyệt Dung nếu em dám uống thay một ly Tình Ái này, tôi sẽ suy nghĩ mà buông tha cho cô ta"
Lời nói của Lạc Hàn Thần rơi xuống, trực tiếp như tên bắn xuyên thẳng vào tim của Mị Nguyệt Dung. Lồng ngực của cô đập mạnh, giọng nói của Lạc Hàn Thần vẫn trầm ổn như trước, nhưng lại khiến cô kinh hãi không thôi. Nếu cô không uống ly rượu kia, một cô gái thuần khiết nữa sẽ bị phá hủy. Mị Nguyệt Dung thật sự không muốn điều ấy diễn ra. Chỉ mong, Linh Lan sẽ hiểu, bất kì con đường nào để đi, cũng đừng chọn cách này để cứu sống bản thân
Đúng lúc này Liễu Như xuất hiện trước phòng bao, trên tay bà ta cầm một khay thủy tinh đen tuyền. Một ly rượu trong suốt có sắc màu hắc ín như báo hiệu một sự nguy hiểm trực chờ vồ lấy cô. Tất cả mọi người trong phòng bao lẳng lặng đưa ánh mắt nhìn dõi theo Mị Nguyệt Dung, hình như ai cũng hứng thú trước sự chọn lựa của cô gái này
Liễu Như mỉm cười tinh tế, đặt ly rượu lên bàn thủy tinh trong suốt, một ngọn lửa nhiệt được đốt lên, Tình Ái dần thay đổi, sắc hắc ín trong ly rượu dần chuyển thành một mảnh đỏ sẫm, tựa như máu, tựa như tình, tựa như ái. Khi ngọn lửa tàn hẳn, sắc đỏ ấy trong dần, lượng cồn đã hoàn toàn biến thành làn hơi mỏng tan vào không khí
" Lạc Tổng, Tình Ái đã có thể sử dụng được rồi. Ngài còn phân phó gì thêm không"
" Không có việc gì nữa, bà lui ra ngoài đi" Liễu Như vui vẻ rời đi, trước khi đi còn ném ánh mắt nhìn Linh Lan, ý bảo cô phục vụ cho thật tốt.
Linh Lan hơi sợ hãi rụt người lại, sau khi nhìn thấy Lạc Hàn Thần phất tay gọi mình, sắc mặt cô càng tái đi. Nhưng vì nhớ lời dặn dò của Liễu Như, cô không dám chậm chạp mà dần tiến lại gần. Các cô gái khác cũng đã chủ động xà vào lòng của anh em Nghiêm Thiếu. Tất cả họ đều quyến rũ, xinh đẹp, động lòng người. Bên trong phòng bao, lập tức ngập tràn tiếng nũng nịu của đàn bà, càng lúc càng lớn. Nhìn thấy Linh Lan yếu ớt xụi lơ trong lòng Lạc Hàn Thần, cô nhịn xuống ý nghĩ muốn chạy trốn, thật cẩn thận tiến lên, vẻ quật cường giờ đây càng khiến ánh mắt Nghiêm Thiên Dục say mê.
Khi chất lỏng thấm vào cuống họng, vị ngọt rất sắc và nồng lan tỏa dần từ đầu lưỡi thấm sâu vào từng ngóc ngách linh hồn cô. Mị Nguyệt Dung mang theo chút cười giễu, dứt khoát bước ra khỏi phòng. Nhưng đến đầu cửa lại bị người của Lạc Hàn Thần chặn lại. Cô căm hận ngước lên nhìn hắn ta,trong hoàn cảnh kích tình dâm loạn,âu phục của hắn chẳng xuất hiện bất kì một nếp nhăn nào, phẳng phiu, quý giá. Lạc Hàn Thần tựa như ma quỷ của bóng đêm, dù ở bất kì nơi đâu, sự tôn quý cùng bá khí ngút trời ấy không tài nào che lấp nổi.
Mị Nguyệt Dung không biết làm gì khác, đành cô đơn vùi mình vào một góc sofa nhỏ bé, lẳng lặng kéo áo vest của Lạc Hàn Thần ôm sát vào cơ thể. Cô rất sợ một khi dược tính phát tác, sẽ không thể nào khống chế nổi bản thân và lí trí của mình.
Một tiếng Choang lớn vang lên trong phòng bao, ly thủy tinh trước mặt Lạc Hàn Thần rơi xuống nền đá hoa cương vỡ nát thành từng mảnh.
Nghe thấy tiếng động Mị Nguyệt Dung khó chịu mở mi mắt, chỉ thấy trước mặt là ánh mắt thâm thúy của Lạc Hàn Thần. Thân thể nam tính rắn chắc của hắn, ép chặt vào cơ thể nàng, trong lúc đó chỉ cách nhau lớp quần áo trên người, rắn chắc và mềm mại, hai người dính vào nhau không có khe hở, trên dưới toàn thân nàng, đều bị Tình Ái làm nóng bừng, đỏ ửng cả lên
Lạc Hàn Thần mạnh mẽ, một lần nữa bọc kín thân thể cô vào trong áo vest,bế Mị Nguyệt Dung,rời khỏi Cám Dỗ một bước đi thẳng ra ngoài