Khúc Hát Của Riêng Hai Ta

Chương 9: Tiếng Hát Trở Lại

Trước Sau

break

Sau chuyến đi dạo công viên đầy cảm xúc, Lâm Hạ như được tiếp thêm sinh lực, ánh mắt cậu lấp lánh một niềm hy vọng mới mẻ, tựa như tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá sau một đêm dài giông bão. Mặc dù cậu vẫn duy trì lịch trình phục hồi chức năng nghiêm ngặt, nhưng giờ đây mỗi buổi tập không còn là gánh nặng hay một nghĩa vụ phải hoàn thành, mà là một cơ hội để cậu cảm nhận sự tiến bộ của bản thân, từng chút một, từng ngày một. Đôi chân cậu dần vững vàng hơn, những bước đi không còn quá khó khăn hay nặng nề nữa, thậm chí cậu đã có thể tự mình di chuyển trong căn hộ mà không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào từ nạng hay những đồ vật xung quanh để bám vào nữa, một bước nhảy vọt đáng kể trong quá trình hồi phục. Tuy nhiên, Lục Triều biết rõ, thể chất có thể hồi phục, nhưng sâu xa hơn, những vết thương lòng từ quá khứ vẫn như một bóng ma dai dẳng, thỉnh thoảng ùa về trong những giấc mơ, ám ảnh tâm trí cậu. Vì thế để Lâm Hạ thực sự tái sinh thì cậu cần được giải thoát khỏi những gông xiềng vô hình đó, được hàn gắn những mảnh vỡ sâu thẳm trong tâm hồn mình. Anh hiểu rằng, đây chính là "cuộc chiến" quan trọng nhất, không phải trên thương trường mà là trong trái tim và khối óc của Lâm Hạ.

Với tư duy sắc bén của một kiến trúc sư, Lục Triều không chỉ dừng lại ở việc chữa lành vết thương trên cơ thể và tinh thần cho Lâm Hạ. Anh hiểu rằng, để cậu thực sự bình yên và có thể ngẩng cao đầu trở lại sân khấu, thì sự thật về vụ tai nạn và những âm mưu đằng sau nó phải được phơi bày hoàn toàn. Công lý cần được thực thi, không chỉ cho Lâm Hạ mà còn để dọn đường cho Thiên Dụ vững bước tiến lên. Do đó, Lục Triều bắt đầu một cuộc điều tra bí mật, sâu rộng, sử dụng mọi nguồn lực của Thiên Dụ và mạng lưới quan hệ của riêng mình. Anh không muốn chỉ đánh bại Dương Khải trên mặt trận kinh doanh, mà muốn triệt tiêu tận gốc rễ những kẻ đã hủy hoại Lâm Hạ.

Công việc điều tra không hề dễ dàng. Nhiều nhân chứng đã biến mất, hoặc bị đe dọa để giữ im lặng. Thông tin bị bóp méo, bằng chứng bị xóa sổ một cách tinh vi. Dẫu vậy, với sự kiên trì và tài năng của Lục Triều, anh đã dần vén len bức màn bí ẩn. Anh đã cử đội ngũ điều tra riêng của Thiên Dụ đến những nơi Lâm Hạ từng làm việc, những bệnh viện cậu từng điều trị, thậm chí còn là những quán cà phê cậu thường lui tới trước tai nạn. Họ thu thập những lời khai nhỏ nhất, tìm kiếm bất kỳ ai có thể cung cấp manh mối dù là nhỏ nhất.

Trong quá trình này, Lục Triều đã tìm được Trần Khải, một cựu trợ lý của Lâm Hạ, người đã bị Dương Khải dùng tiền và quyền lực ép buộc nghỉ việc ngay sau tai nạn, với lý do "làm việc không hiệu quả". Trần Khải, một chàng trai trẻ trung, đầy nhiệt huyết, từng rất ngưỡng mộ Lâm Hạ. Anh ta đã chứng kiến nhiều điều bất thường trong những ngày cuối cùng của Lâm Hạ trước khi tai nạn xảy ra. Lục Triều đã sắp xếp một cuộc gặp bí mật với Trần Khải tại một địa điểm kín đáo ở ngoại ô thành phố để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho anh ta.

"Anh Lục, tôi... tôi thực sự sợ hãi," Trần Khải nói, giọng anh ta run rẩy khi ngồi đối diện Lục Triều. "Dương Khải... hắn ta có quyền lực rất lớn, hắn ta có thể làm bất cứ điều gì."

Lục Triều nhìn thẳng vào mắt Trần Khải, ánh mắt anh đầy kiên định. “Tôi hiểu nỗi sợ của cậu, Trần Khải. Thế nhưng, cậu là một trong số ít người biết rõ sự thật. Và hơn hết, sự thật này cần phải được phơi bày rfa ánh sáng. Tôi cam đoan sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cậu, cũng như tài chính của cậu sẽ được Thiên Dụ bảo vệ chu toàn. Từ nay về sau, cậu sẽ không còn phải lo lắng bất cứ điều gì nữa.”

Sự chân thành và cam kết của Lục Triều đã lay động Trần Khải. Anh ta hít một hơi sâu, sau đó bắt đầu kể lại tất cả. Từ việc Dương Khải đã nhiều lần tiếp cận Lâm Hạ, dụ dỗ cậu ấy ký những hợp đồng có lợi cho Ánh Sao nhưng đầy rẫy điều khoản bất công, đến việc hắn ta đã sắp xếp các cuộc phỏng vấn giả mạo, các tin đồn tiêu cực để làm suy yếu danh tiếng của Lâm Hạ. Đặc biệt hơn, Trần Khải còn tiết lộ một chi tiết kinh hoàng: ngay trước vụ tai nạn, lịch trình của Lâm Hạ đã bị thay đổi một cách bí ẩn. Hơn nữa, chiếc xe mà Lâm Hạ lái vào ngày hôm đó lại không phải là chiếc xe bình thường của cậu ấy, mà là một chiếc xe mới được thuê từ một công ty không rõ nguồn gốc, với hệ thống phanh đã bị can thiệp. Trần Khải còn cung cấp một vài đoạn ghi âm nhỏ mà anh ta đã lén lút thu được, trong đó có đoạn hội thoại giữa Dương Khải và một người quản lý cấp cao của Ánh Sao, nói về "dọn dẹp sạch sẽ mọi rắc rối từ Lâm Hạ", dù không trực tiếp nhắc đến vụ tai nạn, nhưng cũng đủ để Lục Triều xâu chuỗi lại các manh mối và thấy rõ bộ mặt thật của Dương Khải.

Ngoài ra, Lục Triều cũng đã liên hệ với Minh Phong, một phóng viên điều tra độc lập có tiếng, người từng tò mò về vụ tai nạn của Lâm Hạ nhưng đã bị áp lực phải dừng lại bởi những thế lực ngầm. Minh Phong, một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc sảo và niềm khao khát công lý cháy bỏng, đã bị ấn tượng bởi sự quyết đoán và tầm nhìn của Lục Triều. Anh ta đã cung cấp thêm những thông tin về việc truyền thông bị thao túng, các bài báo tiêu cực được đẩy lên một cách bất thường để dìm Lâm Hạ xuống, và sự biến mất khó hiểu của các bằng chứng tại hiện trường vụ tai nạn, bao gồm cả camera hành trình và các đoạn phim từ camera giao thông gần đó.

Những mảnh ghép rời rạc dần được tập hợp lại, vẽ nên một bức tranh âm mưu lớn hơn và tàn độc hơn rất nhiều so với những gì Lục Triều từng hình dung. Hắn ta không chỉ muốn hủy hoại sự nghiệp của Lâm Hạ, mà còn muốn triệt hạ hoàn toàn Thiên Dụ để độc chiếm thị trường giải trí, xây dựng một đế chế riêng dựa trên sự bẩn thỉu và tàn nhẫn. Lục Triều cảm thấy một cơn giận dữ lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Anh thề sẽ không để những kẻ đó thoát tội.

Trong khi Lục Triều bận rộn với việc tìm kiếm sự thật, hành trình chữa lành của Lâm Hạ cũng đang tiến triển mạnh mẽ. Tuy nhiên, để cậu thực sự bình yên, chuyên gia tâm lý và Lục Triều đều hiểu rằng, Lâm Hạ cần phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình – vụ tai nạn kinh hoàng đã cướp đi giọng hát và khả năng đi lại của cậu ấy.

Một ngày nọ, Lục Triều quyết định đưa Lâm Hạ trở lại hiện trường vụ tai nạn. Anh không báo trước cho Lâm Hạ, chỉ đơn giản là lái xe đưa cậu đi dạo, nhưng sau đó lại rẽ vào con đường dẫn đến vách núi định mệnh đó. Không khí trong xe dần trở nên căng thẳng. Lâm Hạ cảm nhận được sự thay đổi, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy, đôi mắt cậu mở to đầy sợ hãi khi những khung cảnh quen thuộc dần hiện ra.

Khi chiếc xe dừng lại, bầu trời âm u, không khí se lạnh, như muốn tái hiện lại khung cảnh kinh hoàng năm xưa. Lâm Hạ bước xuống xe, đôi chân cậu run rẩy, gần như không thể đứng vững. Cậu nhìn thấy con đường quanh co, vách núi dựng đứng, và những dấu vết mờ nhạt còn sót lại của vụ tai nạn – một vết lõm trên hàng rào bảo vệ, một vài mảnh kính vỡ li ti bị thời gian vùi lấp. Ngay lập tức, cậu co mình lại, hơi thở dồn dập, những hình ảnh kinh hoàng ùa về, không phải qua trí nhớ mà như thể cậu đang sống lại khoảnh khắc đó. Tiếng phanh rít chói tai, tiếng kim loại va chạm, và cảm giác cơ thể mình tan nát, bị cuốn vào trong bóng tối lạnh lẽo...

"Lâm Hạ!" Lục Triều lập tức ôm lấy cậu từ phía sau, siết chặt, như đang truyền hơi ấm và sự kiên định vào người Lâm Hạ. Anh cảm nhận được từng thớ cơ trên người cậu đang co rút, từng nhịp tim đập loạn xạ trong lồng ngực. "Không sao, Lâm Hạ. Anh ở đây. Mọi thứ đã qua rồi. Cậu không một mình," Lục Triều thì thầm vào tai cậu, giọng anh trầm ấm và vững chãi, như một sợi dây cứu sinh trong cơn bão của Lâm Hạ. "Hãy hít thở sâu. Hít vào, thở ra. Nhìn anh này."

Anh giúp cậu quay người lại, đối mặt với anh, không phải với vách núi. Anh nắm lấy bàn tay run rẩy của Lâm Hạ, đặt lên ngực mình, để cậu cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. "Em đã an toàn rồi. Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em nữa đâu. em đã vượt qua rồi. Em là người mạnh mẽ nhất anh từng biết vì vậy bình tĩnh lại đi Lâm Hạ."

Dần dần, cơn hoảng loạn của Lâm Hạ dịu lại, dù đôi mắt vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi. Lục Triều nhẹ nhàng giúp cậu bước từng bước chậm rãi đến gần hơn hiện trường, chỉ cho cậu thấy những bông hoa dại nhỏ bé đang vươn mình trên vách đá, những rặng cây mới nhú, những dấu hiệu của sự sống và hy vọng đang hồi sinh mạnh mẽ giữa nơi từng là địa ngục.

"Nhìn xem, Lâm Hạ," Lục Triều nói, giọng anh trầm bổng như một khúc ca xoa dịu. "Nơi này đã từng mang đến bi kịch, nhưng đồng thời, nó cũng đang dần hồi sinh. Thiên nhiên không ngừng vận động, không ngừng tái tạo. Giống như em vậy. Em đã trải qua một tai nạn tàn khốc, nhưng rồi em vẫn vươn lên. Như những bông hoa này, chúng mọc lên từ đất đá cằn cỗi, thế mà chúng vẫn tỏa hương và khoe sắc."

Lâm Hạ run rẩy chạm tay vào phiến đá lạnh lẽo, rồi sau đó lại nhìn về phía Lục Triều, ánh mắt anh đầy tin tưởng và bao dung, khiến nỗi sợ hãi trong lòng cậu dần dịu đi, nhường chỗ cho sự bình yên lạ kỳ. Cậu khẽ gật đầu, chấp nhận đối diện với quá khứ. Trong khoảnh khắc đó, Lục Triều cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc, một sợi dây vô hình đang ràng buộc hai linh hồn bị tổn thương lại với nhau.

Không chỉ địa điểm, những đồ vật liên quan đến quá khứ cũng là nỗi ám ảnh đối với Lâm Hạ. Một lần, khi Lục Triều đang sắp xếp lại thư phòng của Lâm Hạ, anh vô tình tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bên trong là một chiếc điện thoại di động bị vỡ nát, màn hình nứt toác, và một sợi dây chuyền mặt hình nốt nhạc bị biến dạng – những vật đã được tìm thấy trong túi áo Lâm Hạ sau tai nạn. Khi nhìn thấy chúng, Lâm Hạ lập tức trở nên tái mét, đồng tử co rút, hơi thở trở nên gấp gáp.

"Không... đừng chạm vào nó!" Lâm Hạ thốt lên, giọng cậu khàn đặc, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi. "Nó... nó nhắc em nhớ đến..."

Lục Triều ngay lập tức đặt chiếc hộp xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hạ. "Không sao, Lâm Hạ. Chúng ta không cần phải nhìn chúng nếu em không muốn. Anh chỉ muốn em biết rằng, anh ở đây, và chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ."

Dưới sự hướng dẫn của chuyên gia tâm lý và sự đồng hành của Lục Triều, Lâm Hạ dần học cách "giải mã" nỗi sợ hãi của mình. Cậu học cách nhận diện những tác nhân gây hoảng loạn, và cách xoa dịu bản thân bằng những kỹ thuật hít thở, thiền định. Lục Triều thường xuyên cùng Lâm Hạ tập luyện, thậm chí còn tìm đọc sách về tâm lý học để hiểu rõ hơn về tình trạng của cậu. Anh không chỉ là người bảo vệ, mà còn là người bạn đồng hành trên con đường đầy gian nan này. Dần dần, những cơn hoảng loạn giảm bớt, những giấc mơ kinh hoàng thưa dần, và cuối cùng, Lâm Hạ bắt đầu tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn mình.

Sự phục hồi về mặt tâm lý có tác động lớn đến khả năng phục hồi giọng hát của Lâm Hạ. Bởi lẽ, giọng hát của một nghệ sĩ không chỉ là kỹ thuật, mà còn là sự biểu cảm của tâm hồn. Khi tâm hồn được xoa dịu, giọng hát cũng tìm lại được sự tự do. Chuyên gia thanh nhạc của Thiên Dụ, cô Hoàng Lan – một giọng ca opera lừng danh đã giải nghệ, cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự tiến bộ của Lâm Hạ.

Ban đầu, Lâm Hạ chỉ có thể phát ra những âm thanh khàn đặc, đứt quãng. Mỗi lần cố gắng cất tiếng hát là một lần cậu ấy cảm thấy đau đớn, cả về thể chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, Lục Triều và cô Hoàng Lan không bao giờ bỏ cuộc. Họ kiên nhẫn hướng dẫn Lâm Hạ từng bài tập thở, từng kỹ thuật lấy hơi, từng nốt nhạc. Lục Triều thường xuyên có mặt trong các buổi luyện thanh, không phải để giám sát, mà để động viên, để Lâm Hạ biết rằng cậu ấy không hề đơn độc.

Rồi Một buổi chiều định mệnh, khi Lục Triều đang ngồi trong phòng thu âm, lắng nghe Lâm Hạ luyện thanh qua tai nghe, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Lâm Hạ đang cố gắng hát lại một đoạn điệp khúc trong ca khúc cũ của mình, một bài hát đầy cảm xúc về nỗi nhớ. Ban đầu, giọng cậu vẫn còn yếu ớt, nhưng rồi, một cách bất ngờ, cậu đã cất lên được một nốt cao trong trẻo, ngân dài, mang theo tất cả nỗi khao khát được giãi bày, được cất tiếng hát mà cậu đã kìm nén bấy lâu. Nốt nhạc đó không hoàn hảo, nhưng nó rõ ràng, mạnh mẽ, và đầy cảm xúc, khiến cả cô Hoàng Lan và Lục Triều đều phải sững sờ.

Sau nốt cao đó, Lâm Hạ lại tiếp tục, và lần này, cậu ấy hát trọn vẹn một câu, rồi một đoạn điệp khúc, dù còn yếu ớt nhưng đã rõ ràng hơn rất nhiều so với trước đây. Giọng hát của cậu ấy, tuy chưa hoàn toàn như xưa, nhưng lại mang một sự rung cảm đặc biệt, một chiều sâu được tôi luyện qua những đau khổ và sự sống lại. Nó không chỉ là giọng hát, mà là tiếng lòng của một người đã trải qua địa ngục và trở về.

"Anh Lục Triều..." Lâm Hạ nói, đôi mắt cậu ngấn lệ, không thể tin vào chính mình. Cậu đưa tay lên che miệng, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, không phải vì đau buồn mà vì niềm hạnh phúc vỡ òa, vì sự nhẹ nhõm tột cùng. "Em... em đã hát được rồi... em đã hát được rồi!"

Lục Triều không nói gì, chỉ đơn giản là lập tức bước vào phòng thu, ôm chặt lấy Lâm Hạ. Anh cảm nhận được từng rung động của cậu, cảm nhận được niềm vui và sự giải thoát vỡ òa trong đó. "Em làm được rồi, Lâm Hạ. Em làm được rồi!" anh thì thầm, giọng anh cũng khẽ run lên vì xúc động. Khoảnh khắc đó, nước mắt cũng lăn dài trên khuôn mặt Lục Triều. Anh đã chứng kiến toàn bộ hành trình đầy gian nan của Lâm Hạ và giờ đây anh cũng đang chứng kiến một phép màu hiển hiện. Thực vậy, đó không chỉ là một phép màu, mà còn là minh chứng hùng hồn cho thấy mọi nỗ lực của họ đang dần đơm hoa kết trái, khi giọng hát của Lâm Hạ – mảnh ghép quan trọng nhất trong cuộc đời cậu – đã thực sự trở lại, mạnh mẽ và đầy hy vọng hơn bao giờ hết.

Sự kiện này là một bước ngoặt lớn. Từ đó về sau, giọng hát của Lâm Hạ tiến bộ vượt bậc mỗi ngày. Cậu dành nhiều thời gian hơn cho việc luyện thanh, không còn cảm thấy áp lực mà thay vào đó là niềm vui sướng khi được hòa mình vào âm nhạc. Lục Triều cũng sắp xếp cho Lâm Hạ gặp gỡ các nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu, những người đã từng làm việc với cậu trước đây, và những người mới. Họ đều kinh ngạc trước sự hồi phục của Lâm Hạ và sẵn sàng hợp tác.

Âm nhạc của Lâm Hạ giờ đây không còn chỉ là những giai điệu buồn bã. Những bản nhạc mới mà cậu sáng tác sau sự kiện đó đều mang một luồng gió tươi mới, với những giai điệu tươi sáng hơn, lời lẽ chất chứa tình yêu, hy vọng, và đặc biệt là sự kiên cường, ý chí vươn lên mạnh mẽ. Có một bài hát mà cậu  đã viết riêng cho Lục Triều, một khúc ca không lời thể hiện sự biết ơn sâu sắc, sự tin tưởng tuyệt đối, và một cảm xúc đặc biệt, khó gọi tên đang nảy nở trong lòng cậu. Lục Triều là người đầu tiên được nghe bản nhạc đó, và anh cảm nhận được sự kết nối mãnh liệt giữa hai tâm hồn thông qua từng nốt nhạc.

Khoảnh khắc Lâm Hạ cất tiếng hát trọn vẹn trở lại, dù chỉ trong phòng thu, đã thắp lên một tia hy vọng rực rỡ cho cả hai. Lục Triều biết rằng, đây chính là "Bình Minh Đỏ" thực sự, không chỉ cho Thiên Dụ mà còn cho chính Lâm Hạ. Giờ đây cậu không chỉ là một ngôi sao sắp trở lại, mà là một biểu tượng của sự tái sinh, của ý chí và nghị lực.

Trong khi Lâm Hạ đang hồi sinh mạnh mẽ, Lục Triều cũng không ngừng hoàn thiện bức tranh về âm mưu của Dương Khải. Với những bằng chứng từ Trần Khải, Minh Phong, và các cuộc điều tra sâu rộng khác, anh đã có trong tay một tập hồ sơ dày cộp, đầy đủ và chi tiết về những hành vi phạm pháp của Dương Khải và tập đoàn Ánh Sao. Anh đã phát hiện ra Dương Khải không chỉ thao túng truyền thông, hủy hoại nghệ sĩ, mà còn liên quan đến các hoạt động rửa tiền quy mô lớn, các giao dịch bất hợp pháp với các đối tác nước ngoài, và thậm chí còn sử dụng những mối quan hệ ngầm để thao túng thị trường chứng khoán.

Lục Triều biết, Dương Khải là một con cáo già, hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Hắn ta đã nhận ra sự đe dọa từ Thiên Dụ và Lâm Hạ, và chắc chắn rằng, hắn ta sẽ có những động thái phản công. Do đó, Lục Triều đã chủ động chuẩn bị một "kế hoạch phản công toàn diện", một chiến lược không chỉ để phòng thủ mà còn để giáng trả một đòn chí mạng, khiến Dương Khải không thể ngóc đầu dậy được nữa. Anh triệu tập đội ngũ luật sư hàng đầu, chuyên gia tài chính và truyền thông để phân tích mọi động thái của Dương Khải, và chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến pháp lý và truyền thông quy mô lớn.

Anh đã liên hệ với một nhân vật có tiếng nói trong giới tài chính, ông Trần, một người từng là nạn nhân của Dương Khải trong quá khứ và có những bằng chứng quan trọng chống lại hắn. Ông Trần, sau nhiều năm im lặng, cuối cùng cũng đồng ý lên tiếng ủng hộ Lục Triều và vạch trần bộ mặt thật của Dương Khải. Đây là một nước cờ mạo hiểm, nhưng Lục Triều biết rằng, để đánh bại Dương Khải một lần và mãi mãi, anh cần phải có những "con át chủ bài" không thể chối cãi, những người sẵn sàng đứng lên vì công lý.

Trong một buổi họp kín với đội ngũ của mình, Lục Triều trải bản đồ tư duy về toàn bộ kế hoạch. "Chúng ta sẽ không chỉ bảo vệ Thiên Dụ, mà còn tấn công trực diện. Chúng ta sẽ biến hiểm nguy thành cơ hội, biến những thách thức thành bước đệm để vươn lên mạnh mẽ hơn," anh nói, ánh mắt anh lóe lên tia lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán. "Dương Khải đã tự đào mồ chôn mình khi hắn chạm vào Lâm Hạ. Giờ là lúc hắn phải trả giá."

Mặc dù, Lục Triều vẫn phải bận rộn với những trận chiến trên thương trường và những cuộc đối đầu ngầm, nhưng anh vẫn luôn dành thời gian cho Lâm Hạ. Anh biết rằng, sự hiện diện của anh là yếu tố quan trọng nhất cho sự hồi phục của Lâm Hạ. Do đó anh luôn thường xuyên ghé thăm căn hộ và cùng Lâm Hạ luyện thanh, lắng nghe những bản nhạc mới mà cậu sáng tác, cũng như đôi khi chỉ là đơn giản là ngồi cạnh Lâm Hạ, đọc sách hoặc ngắm nhìn thành phố qua khung cửa sổ. Những khoảnh khắc bình yên đó đã trở thành báu vật đối với cả hai.

Một buổi tối, khi Lục Triều đang ngồi nghe Lâm Hạ chơi piano, Lâm Hạ bất chợt quay lại nhìn anh, ánh mắt cậu lấp lánh dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ. "Anh Lục Triều," Lâm Hạ khẽ gọi, giọng cậu trầm ấm, "Anh đã làm quá nhiều cho em. Đôi khi, em tự hỏi, tại sao anh lại làm như vậy? Vì theo em biết anh không nợ em bất cứ điều gì."

Lục Triều đặt cuốn sách xuống, nhìn thẳng vào Lâm Hạ. Anh muốn nói ra sự thật về việc mình đến từ một thế giới khác, về việc Lâm Hạ là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết anh từng đọc. Tuy nhiên, anh biết, đó không phải là lúc thích hợp. Thay vào đó, anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh đầy dịu dàng và kiên định. "Vì tài năng của em không thể bị chôn vùi, Lâm Hạ. Và anh luôn tin vào công lý. Cũng như... em xứng đáng được nhận tất cả những điều tốt đẹp nhất vậy thôi."

Lâm Hạ chỉ nhìn anh, không nói gì. Nhưng trong đôi mắt cậu, Lục Triều thấy một cảm xúc sâu sắc hơn cả sự biết ơn, một sự tin tưởng tuyệt đối, và một chút gì đó rạng rỡ, ấm áp đang nhen nhóm, tựa như tia lửa đầu tiên của một ngọn lửa tình cảm sắp bùng cháy. Khoảnh khắc đó, Lục Triều biết, anh đã không chỉ cứu Lâm Hạ khỏi vực sâu tuyệt vọng, mà còn đang dần mở ra một cánh cửa mới cho cả hai, một cánh cửa dẫn đến một tương lai đầy hứa hẹn, nơi công lý sẽ được thực thi và những trái tim bị tổn thương sẽ tìm thấy nhau.

Cuộc chiến thực sự vẫn còn ở phía trước, nhưng Lục Triều đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi kịch bản, mọi đòn đánh từ kẻ thù, không một chút sơ hở hay yếu điểm nào. Anh sẽ không chỉ đưa Thiên Dụ trở lại đỉnh cao, mà còn đưa nó lên một tầm cao mới, một vị thế không ai có thể sánh kịp, nơi không ai có thể làm hại Lâm Hạ thêm một lần nào nữa, nơi cậu ấy có thể tự do tỏa sáng mà không cần lo lắng bất cứ điều gì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc