Ngày Lâm Hạ rời bệnh viện Tư nhân Quốc tế Hạnh Phúc, bầu trời trong xanh vời vợi, nắng vàng như rót mật xuống những tán cây cổ thụ, tựa hồ cũng đang reo vui cùng cậu, chào đón một khởi đầu mới. Lâm Hạ mặc một bộ đồ thể thao màu ghi sáng, giản dị nhưng đầy năng động, được Lục Triều đích thân chuẩn bị và lựa chọn kỹ lưỡng. Dáng người cậu tuy vẫn còn gầy, nhưng đã có da có thịt hơn trước, đặc biệt là nụ cười đã thực sự rạng rỡ, không còn chút gượng gạo hay nỗi buồn sâu kín nào ẩn giấu như những tháng ngày trước. Hơn nữa, đôi mắt Lâm Hạ, vốn dĩ luôn u buồn và chất chứa ưu tư, giờ đây đã lấp lánh niềm hy vọng, phản chiếu ánh sáng của một tương lai mới đang mở ra trước mắt.
Lục Triều đến đón Lâm Hạ từ rất sớm, thậm chí còn sớm hơn giờ hẹn, anh đứng dựa vào chiếc xe Mercedes-Benz màu đen bóng loáng, tay cầm một bó hoa loa kèn trắng muốt – loài hoa yêu thích của Lâm Hạ, nhưng anh chưa từng có cơ hội tặng trước đây. Khi thấy Lâm Hạ bước ra, dù còn cần người hỗ trợ nhưng đã tự tin hơn nhiều, từng bước chân tuy còn yếu ớt nhưng đầy quyết tâm, Lục Triều nở một nụ cười ấm áp, ánh mắt anh đầy vẻ tự hào và một chút dịu dàng khó tả mà hiếm khi anh thể hiện ra ngoài. Anh đã đợi ngày này rất lâu rồi, chờ đợi khoảnh khắc Lâm Hạ có thể bước ra khỏi cánh cửa bệnh viện, trở về với cuộc sống bình thường và bắt đầu một chương mới trong cuộc đời, thoát khỏi vòng luẩn quẩn của nỗi đau và tuyệt vọng, để thực sự sống lại.
"Chào buổi sáng, Lâm Hạ. Cậu sẵn sàng cho chuyến đi mới chưa?" Lục Triều nói, giọng anh trầm ấm, mang theo sự quan tâm chân thành, như một lời động viên thầm lặng, xua đi mọi lo lắng. Anh đưa bó hoa cho cậu, những cánh hoa trắng muốt khẽ rung rinh trong gió nhẹ, tỏa hương thơm dịu mát, xua đi chút không khí ngột ngạt còn vương vấn của bệnh viện.
Lâm Hạ đón lấy bó hoa, hít hà hương thơm dịu nhẹ của nó, đôi mắt khẽ nhắm lại tận hưởng từng khoảnh khắc bình yên, từng hơi thở của sự tự do. "Sẵn sàng hơn bao giờ hết, anh Lục Triều. Cảm ơn anh vì tất cả, vì đã cho tôi cơ hội này để sống lại, để tìm thấy ánh sáng một lần nữa." Cậu nhìn bó hoa rồi lại nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, một sự biết ơn sâu sắc, một cảm giác được nâng niu và trân trọng mà cậu chưa từng trải qua trong cuộc đời mình. Có lẽ, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông đối xử với cậu chu đáo đến vậy, không chỉ đơn thuần là mối quan hệ công việc hay đối tác.
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh trên đường phố Hà Nội, đưa Lâm Hạ đến căn penthouse mà Lục Triều đã chuẩn bị. Đó không chỉ là một căn hộ đơn thuần, mà là cả một không gian được thiết kế tỉ mỉ, chu đáo, thể hiện sự quan tâm sâu sắc và tinh tế của Lục Triều. Căn hộ nằm ở một khu vực yên tĩnh, tách biệt khỏi sự ồn ào và khói bụi của trung tâm thành phố, nhưng lại có tầm nhìn tuyệt đẹp ra sông Hồng lấp lánh và những cây cầu bắc ngang qua sông, tạo nên một khung cảnh thơ mộng và bình yên đến lạ. Không gian bên trong được thiết kế hiện đại, tinh tế nhưng vẫn ấm cúng, với gam màu trung tính nhẹ nhàng, tạo cảm giác thư thái và bình yên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đặc biệt, căn hộ được trang bị đầy đủ các thiết bị hỗ trợ cho quá trình phục hồi của Lâm Hạ: một phòng tập vật lý trị liệu nhỏ với máy móc chuyên dụng, một phòng tắm rộng rãi với các tay vịn an toàn và hệ thống vòi sen tiện lợi, và thậm chí là một chiếc giường điều khiển điện tử để cậu có thể điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho giấc ngủ và nghỉ ngơi, đảm bảo mọi sinh hoạt đều thuận tiện.
"Cậu thấy thế nào? Có ổn không? Có cần điều chỉnh gì thêm không để cậu cảm thấy thoải mái nhất?" Lục Triều hỏi, quan sát kỹ lưỡng từng biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Hạ, anh muốn chắc chắn cậu thực sự hài lòng và cảm thấy thoải mái nhất trong không gian mới này, bởi đây sẽ là nơi cậu tiếp tục hành trình hồi phục. Anh biết, việc thay đổi môi trường sống là một bước quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý và quá trình phục hồi của cậu.
Lâm Hạ khẽ chạm tay vào mặt bàn đá cẩm thạch mát lạnh, đi qua từng căn phòng, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và xúc động đến tận đáy lòng. "Nó... quá tuyệt vời, anh Lục Triều. Tôi không thể tin được anh lại chuẩn bị mọi thứ chu đáo đến vậy, từng chi tiết đều được cân nhắc kỹ lưỡng, như thể anh biết rõ tôi cần gì. Cảm ơn anh rất nhiều, tôi không biết phải nói sao cho đủ để diễn tả lòng biết ơn này nữa." Giọng cậu nghẹn lại, một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má, không thể kìm nén cảm xúc hạnh phúc và biết ơn đang dâng trào. Đây không chỉ là một căn hộ sang trọng, mà là một ngôi nhà thực sự, một khởi đầu mới, một lời hứa về một cuộc sống bình thường mà cậu đã tưởng chừng sẽ không bao giờ có được, một cuộc sống không còn gắn liền với bệnh viện và sự đau đớn, mà thay vào đó là sự bình yên và hy vọng, một tương lai tươi sáng.
Lục Triều chỉ mỉm cười nhẹ, anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quan sát Lâm Hạ, anh hiểu rằng có những cảm xúc không cần phải diễn tả bằng lời, chỉ cần sự hiện diện và thấu hiểu là đủ. Anh biết, Lâm Hạ cần thời gian để thích nghi và cảm nhận sự thay đổi lớn lao này trong cuộc đời mình. Cậu đã trải qua quá nhiều đau khổ, và giờ đây, cậu xứng đáng nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất, để bù đắp cho những mất mát và tổn thương đã phải chịu đựng suốt bao năm qua. Và anh sẽ là người mang lại điều đó cho cậu.
Trong những ngày đầu ở căn hộ mới, Lâm Hạ dành phần lớn thời gian để làm quen với không gian, với nhịp sống mới, với sự tự do mà cậu đã khao khát bấy lâu. Cậu vẫn duy trì lịch trình vật lý trị liệu đều đặn với chuyên gia được Lục Triều sắp xếp riêng, không một chút lơ là hay bỏ bê. Mỗi buổi tập đều là một thử thách lớn, đòi hỏi sự kiên trì và chịu đựng, nhưng với sự kiên trì và ý chí mạnh mẽ phi thường, Lâm Hạ đã có những bước tiến đáng kinh ngạc, khiến cả chuyên gia cũng phải ngỡ ngàng và khâm phục. Cậu bắt đầu có thể tự mình đi lại trong căn hộ mà không cần sự giúp đỡ quá nhiều, dù vẫn còn chậm và cần vịn vào đồ đạc để giữ thăng bằng. Đó là một niềm vui khôn tả, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy sự phục hồi đang diễn ra mạnh mẽ và tích cực, từng ngày, từng giờ, Lâm Hạ đang dần lấy lại khả năng vận động của mình.
Ngoài việc phục hồi thể chất, Lâm Hạ cũng quay trở lại với âm nhạc một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như tìm lại được hơi thở và lẽ sống của chính mình. Lục Triều đã mang đến cho cậu một chiếc đàn piano điện tử hiện đại, một góc sáng tác yên tĩnh nhìn ra khung cảnh thành phố lung linh ánh đèn mỗi khi đêm xuống, tạo cảm hứng bất tận. Lâm Hạ dành hàng giờ liền bên cây đàn, những giai điệu mới cứ thế tuôn trào, phản ánh những cảm xúc phức tạp, những trải nghiệm sống động mà cậu ấy đã trải qua, từ nỗi đau đến niềm hy vọng, từ sự mất mát đến sự tái sinh. Cậu bắt đầu sáng tác một ca khúc đặc biệt cho màn trở lại của mình, một ca khúc nói về hành trình từ bóng tối đến ánh sáng, từ tuyệt vọng đến hy vọng, từ sự đứt gãy đến sự hồi sinh, đầy ẩn dụ và sâu sắc, hứa hẹn sẽ chạm đến trái tim của hàng triệu người nghe, trở thành một bản hit ý nghĩa và vượt thời gian. Lục Triều thường xuyên ghé qua, lắng nghe những bản nháp của Lâm Hạ và đưa ra những góp ý chân thành và đầy chuyên môn, giúp cậu hoàn thiện tác phẩm của mình rồi biến nó thành một kiệt tác nghệ thuật thực sự, mang đậm dấu ấn cá nhân.
"Bài hát này... nó mang quá nhiều cảm xúc của tôi, nó là tất cả những gì tôi muốn nói với thế giới này," Lâm Hạ nói, khi chơi thử một đoạn nhạc cho Lục Triều nghe, giọng cậu run run vì xúc động, nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm. "Nó là lời tri ân dành cho những người đã tin tưởng tôi, là lời xin lỗi cho những ai đã phải thất vọng vì tôi, và cũng là lời hứa về một tương lai tôi sẽ sống trọn vẹn hơn, cống hiến nhiều hơn cho âm nhạc."
Lục Triều gật đầu, ánh mắt anh đầy sự thấu hiểu và cảm thông sâu sắc. "Tôi tin nó sẽ chạm đến trái tim của mọi người, Lâm Hạ. Bởi nó là sự thật, nó là câu chuyện của chính cậu, một câu chuyện đầy nghị lực và cảm động mà không ai có thể chối cãi." Anh biết, đây chính là thứ Lâm Hạ cần để thực sự trở lại, không chỉ là một ca sĩ mà là một nghệ sĩ có chiều sâu, có sức ảnh hưởng đến cộng đồng, một biểu tượng của sự vươn lên.
Trong khi Lâm Hạ tập trung phục hồi và sáng tác, Lục Triều vẫn không ngừng củng cố vị thế của Thiên Dụ trên thị trường, với một tầm nhìn chiến lược dài hạn và quyết đoán. Anh đã mời thêm nhiều nhân sự cấp cao mới, những người có kinh nghiệm và tầm nhìn trong ngành giải trí, để kiện toàn bộ máy quản lý, biến nó thành một cỗ máy hoạt động trơn tru và hiệu quả, sẵn sàng cho mọi thử thách và cơ hội. Anh cũng đẩy mạnh các dự án nội dung số, sản xuất những video ngắn, podcast độc đáo và thu hút hàng triệu lượt xem, tạo ra một làn sóng mới trên các nền tảng trực tuyến, định hình lại cách thức tiếp cận khán giả và tạo ra những xu hướng mới. Thiên Dụ giờ đây không còn là một công ty bên bờ vực phá sản, mà đã trở thành một tập đoàn giải trí trẻ trung, năng động và đầy tiềm năng, thu hút sự chú ý của giới truyền thông và các đối thủ lớn, khiến họ phải nhìn nhận lại và dè chừng, không còn dám coi thường.
Tuy nhiên, sự phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ của Thiên Dụ không thể không khiến Dương Khải của Tập đoàn Ánh Sao ngày càng tức tối và lo lắng tột độ, cảm thấy bị đe dọa nghiêm trọng đến vị thế độc tôn của mình. Hắn ta không thể tin được Thiên Dụ lại có thể hồi sinh nhanh đến vậy, và Lâm Hạ lại trở thành một hiện tượng được công chúng săn đón sau nhiều năm im ắng. Điều này khiến hắn ta cảm thấy bị đe dọa nghiêm trọng bởi Lục Triều và Thiên Dụ, vì vậy, hắn bắt đầu lên kế hoạch phản công một cách tàn độc và thâm hiểm hơn, không từ mọi thủ đoạn bẩn thỉu để dập tắt ngọn lửa hy vọng này.
Mặc dù Lục Triều đã dự đoán được động thái của Dương Khải, nhưng lần này, hắn ta đã thay đổi chiến thuật, tinh vi và khó lường hơn. Thay vì chỉ tung tin đồn vô căn cứ như trước, Dương Khải bắt đầu sử dụng chiêu bài "phản pháo trực diện" thông qua các kênh truyền thông lớn mà hắn ta có ảnh hưởng. Hắn ta dàn dựng các bài báo, phóng sự giả mạo, tạo dựng bằng chứng sai lệch để cáo buộc Thiên Dụ và cá nhân Lục Triều về các hành vi thao túng thị trường, rửa tiền, thậm chí là có liên quan đến các hoạt động phi pháp. Hơn nữa, hắn ta còn bí mật tiếp cận một số nhân vật cấp cao trong chính phủ và giới tài chính, hứa hẹn những khoản lợi nhuận khổng lồ nếu họ gây áp lực lên Thiên Dụ, nhằm tạo ra một cuộc khủng hoảng pháp lý và tài chính quy mô lớn, khiến Thiên Dụ sụp đổ từ bên trong.
Lục Triều nhận thức rõ sự nguy hiểm của những chiêu trò mới này. Anh không còn đơn thuần dùng chiến lược "im lặng là vàng" như trước, mà thay vào đó, anh đã chủ động chuẩn bị một "kế hoạch phản công toàn diện". Anh triệu tập đội ngũ luật sư hàng đầu, chuyên gia tài chính và truyền thông để phân tích mọi động thái của Dương Khải. Điều quan trọng là, Lục Triều đã bí mật tiếp cận một nhân vật có tiếng nói trong giới tài chính, người từng là nạn nhân của Dương Khải trong quá khứ và có những bằng chứng quan trọng chống lại hắn. Đây là một nước cờ mạo hiểm, nhưng Lục Triều biết rằng, để đánh bại Dương Khải một lần và mãi mãi, anh cần phải có những "con át chủ bài" không thể chối cãi.
Một buổi chiều, Lục Triều nhận được cuộc gọi từ luật sư Triệu Mẫn, giọng cô có vẻ căng thẳng hơn bình thường. "Anh Lục, tình hình khá nghiêm trọng. Dương Khải đang sử dụng các mối quan hệ để gây áp lực lên các ngân hàng và đối tác của chúng ta. Có vẻ như hắn muốn cắt đứt nguồn tài chính của Thiên Dụ. Hơn nữa, hắn ta vừa công khai một số bài báo cáo buộc chúng ta về gian lận tài chính, gây ra một làn sóng hoài nghi trong dư luận."
Lục Triều vẫn giữ bình tĩnh, ánh mắt anh lóe lên tia lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán. "Tôi đã lường trước điều này. Triệu Mẫn, hãy kích hoạt kế hoạch 'Bình Minh Đỏ'. Đã đến lúc chúng ta công khai mọi bằng chứng đã thu thập được về Dương Khải và Ánh Sao. Đừng ngại ngần gì cả, tung ra tất cả. Và hãy liên hệ với đối tác cũ của Dương Khải, tôi muốn họ lên tiếng ủng hộ chúng ta, vạch trần bộ mặt thật của hắn ta." Anh nhếch môi cười, một nụ cười đầy tự tin, ánh mắt lóe lên sự sắc bén của một con cáo già đầy mưu lược. Anh biết Dương Khải đã ra tay, và đây chính là lúc để anh thực hiện kế hoạch đã được ấp ủ bấy lâu của mình, một kế hoạch sẽ khiến hắn phải trả giá đắt cho những gì đã làm, khiến hắn ta không thể ngóc đầu dậy được nữa.
Kế hoạch "Bình Minh Đỏ" của Lục Triều không chỉ là bảo vệ Thiên Dụ khỏi những đòn tấn công, mà là tấn công trực diện và quyết định, biến hiểm nguy thành cơ hội, biến những thách thức thành bước đệm để vươn lên mạnh mẽ hơn. Anh đã không ngừng thu thập bằng chứng về những hành vi cạnh tranh không lành mạnh, những chiêu trò bẩn thỉu, những hành vi phạm pháp của Dương Khải và Ánh Sao trong suốt thời gian qua, từ việc vu khống, tung tin đồn đến việc tìm cách thao túng thị trường và hãm hại nghệ sĩ một cách có hệ thống và đầy dã tâm. Anh cũng đã liên hệ với một số đối thủ lớn của Ánh Sao, những người cũng chịu thiệt hại nặng nề từ những hành động của Dương Khải, để tạo thành một liên minh ngầm, cùng nhau đối phó với kẻ thù chung, hợp lực tạo nên sức mạnh tổng hợp, đánh bại Dương Khải. Lục Triều muốn một đòn quyết định, một đòn chí mạng sẽ khiến Dương Khải không thể ngóc đầu dậy được nữa, xóa sổ hoàn toàn mối đe dọa này khỏi ngành giải trí, trả lại sự trong sạch cho nó.
Trong khi Lục Triều bận rộn với những trận chiến trên thương trường và những cuộc đối đầu ngầm, Lâm Hạ đang dần lấy lại vóc dáng và sức khỏe một cách đáng kinh ngạc, vượt xa mọi dự đoán của y học. Những bài tập vật lý trị liệu cường độ cao đã giúp cơ bắp của cậu săn chắc hơn, đôi chân cũng linh hoạt hơn rất nhiều, không còn cứng đờ như trước. Giờ đây, Lâm Hạ có thể tự mình di chuyển trong căn hộ, thậm chí là đi bộ vài vòng quanh khu vườn nhỏ trên sân thượng mà không cần sự hỗ trợ của nạng hay người khác, đôi khi còn có thể nhún nhảy nhẹ nhàng theo điệu nhạc, một hình ảnh đầy sức sống và tự do. Giọng hát của cậu cũng đã hồi phục đáng kể, tuy chưa hoàn toàn như trước về mặt kỹ thuật, nhưng đã đủ để Lâm Hạ tự tin cất lên những giai điệu đầy cảm xúc, không còn chút khàn đục hay sự khó khăn nào. Đặc biệt, nội lực và cảm xúc trong giọng hát của cậu ấy lại càng thêm sâu sắc, chạm đến lòng người nghe một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết, khiến họ phải rung động và thấu hiểu.
Một ngày nọ, Lục Triều đến thăm Lâm Hạ. Anh mang theo một chiếc áo khoác denim cá tính và một đôi giày thể thao năng động, đặt chúng trên ghế sofa, gợi ý về một chuyến đi bất ngờ, một sự thay đổi không khí đáng mong đợi. "Lâm Hạ, chúng ta sẽ ra ngoài một chút được chứ?" anh nói, ánh mắt đầy vẻ mời gọi và một chút bí ẩn, như đang muốn tạo bất ngờ lớn cho cậu ấy.
Lâm Hạ ngạc nhiên, ánh mắt mở to. Cậu đã không ra ngoài kể từ vụ tai nạn, đã quá lâu rồi cậu không hít thở không khí bên ngoài bệnh viện và căn hộ. "Ra ngoài? Đi đâu vậy anh Lục Triều? Có ổn không? Sẽ không có phóng viên hay sự chú ý nào chứ?" Cậu vẫn còn chút dè dặt, lo lắng về sự xuất hiện trước công chúng sau một thời gian dài vắng bóng.
"Chỉ đi dạo thôi. Vì tôi cậu cần hít thở không khí trong lành bên ngoài và cần nhìn thấy thế giới thay đổi xung quanh mình," Lục Triều đáp, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, không cho phép Lâm Hạ từ chối. "Tôi đã chuẩn bị mọi thứ rồi, tuyệt đối an toàn, không ai có thể làm phiền cậu hay nhận ra cậu. Và đây cũng là một phần quan trọng của quá trình trở lại. Cậu không thể mãi mãi ở trong căn hộ này được, đã đến lúc cậu hòa nhập lại với cuộc sống, từng bước một, để làm quen lại với môi trường bên ngoài."
Lâm Hạ do dự một chút, nhưng cuối cùng cậu cũng gật đầu, tin tưởng tuyệt đối vào sự sắp xếp và đảm bảo của Lục Triều, bởi vì từ sau lần cậu đồng ý trở lại thì anh chưa bao giờ làm cậu thất vọng. Lục Triều giúp cậu thay đồ, rồi cẩn thận đỡ cậu ấy xuống xe, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng và chu đáo, như sợ làm vỡ một món đồ quý giá. Họ cùng nhau đi dạo trong một công viên gần căn hộ, nơi có những hàng cây xanh mát rợp bóng và hồ nước trong veo, phản chiếu bầu trời, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường. Lâm Hạ cảm nhận từng bước chân của mình trên con đường lát đá, từng làn gió nhẹ mơn man trên da, từng âm thanh của cuộc sống xung quanh – tiếng chim hót líu lo, tiếng trẻ con cười đùa vui vẻ, tiếng xe cộ từ xa vọng lại, tất cả đều là những âm thanh đã quá lâu rồi mà cậu không được nghe, giờ đây lại trở nên sống động và ý nghĩa, như một bản giao hưởng của cuộc sống. Mọi thứ dường như đã thay đổi rất nhiều sau bao năm, nhưng cũng thật quen thuộc, thân thương, gợi lại những ký ức tươi đẹp đã bị lãng quên trong vực sâu tuyệt vọng, mang lại cảm giác hoài niệm và bình yên.
"Tôi nhớ cảm giác này quá, nhớ đến phát điên rồi," Lâm Hạ nói, giọng cậu nghẹn ngào, đôi mắt ướt lệ, ánh lên niềm hạnh phúc chân thật, không thể che giấu. "Cảm ơn anh, Lục Triều. Cảm ơn anh đã đưa tôi trở lại, đã kéo tôi ra khỏi bóng tối và cho tôi thấy ánh sáng này một lần nữa, cho tôi biết cuộc sống vẫn còn ý nghĩa và tươi đẹp đến nhường nào."
Lục Triều chỉ khẽ mỉm cười, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Lâm Hạ, như một người bạn đồng hành, một điểm tựa vững chắc, thầm lặng nhưng đầy tin cậy. Anh biết, đây chỉ là bước khởi đầu. Con đường phía trước vẫn còn dài, vẫn còn nhiều chông gai và thử thách, nhưng anh tin rằng Lâm Hạ, với nghị lực và tài năng của mình, sẽ vượt qua tất cả, và một ngày nào đó, cậu ấy sẽ đứng vững trên sân khấu, hát vang ca khúc của mình, làm rung động hàng triệu trái tim, trở thành một huyền thoại bất tử trong lòng người hâm mộ.
Anh nhìn Lâm Hạ, rồi nhìn về phía xa, nơi những tòa nhà chọc trời sừng sững, tượng trưng cho những thử thách và cơ hội đang chờ đợi Thiên Dụ. Thiên Dụ đã thoát khỏi "tử địa", Lâm Hạ đang trên đà trở lại. Tuy nhiên, anh biết, Dương Khải sẽ không từ bỏ dễ dàng. Cuộc chiến thực sự vẫn còn ở phía trước, một cuộc chiến không chỉ trên thương trường mà còn là cuộc chiến giành lấy vị trí trong trái tim công chúng, giành lấy sự công bằng cho Lâm Hạ. Và Lục Triều đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi kịch bản, mọi đòn đánh từ kẻ thù, không một chút sơ hở hay yếu điểm nào. Anh sẽ không chỉ đưa Thiên Dụ trở lại đỉnh cao, mà còn đưa nó lên một tầm cao mới, một vị thế không ai có thể sánh kịp, nơi không ai có thể làm hại Lâm Hạ thêm một lần nào nữa, nơi cậu ấy có thể tự do tỏa sáng mà không cần lo lắng bất cứ điều gì.