Sau khoảnh khắc đầy xúc động trong phòng thu, khi giọng hát của Lâm Hạ cất lên trong trẻo và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, một luồng sinh khí mới đã tràn ngập trong không gian sống của hai người. Đối với Lục Triều, đó không chỉ là âm thanh thuần túy, mà còn là bản giao hưởng của hy vọng và sự tái sinh, một lời khẳng định hùng hồn rằng Lâm Hạ đã vượt qua mọi giới hạn của bản thân, tự phá vỡ xiềng xích của quá khứ. Anh nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt trong đôi mắt của Lâm Hạ, từ sự e dè, hoài nghi ban đầu đã dần được thay thế bằng ánh sáng của niềm tin và sự quyết tâm rực cháy. Mỗi ngày trôi qua, Lục Triều cảm nhận được niềm tin của Lâm Hạ vào khả năng trở lại sân khấu càng được củng cố. Cậu dành toàn bộ thời gian và năng lượng cho việc luyện tập, không ngừng khám phá những cung bậc cảm xúc mới trong giọng hát, để mỗi nốt nhạc đều mang theo câu chuyện của riêng mình, kể về hành trình đầy gian nan nhưng cũng ngập tràn phép màu. Lục Triều thường quan sát Lâm Hạ từ xa, nhìn cậu không còn nhìn vào gương với ánh mắt u buồn, mà thay vào đó là nụ cười thường trực trên môi – một nụ cười rạng rỡ mà đã lâu lắm rồi cậu mới tìm lại được. Lục Triều biết, anh không chỉ là người quản lý tận tâm, người bảo hộ vững chắc mà còn là điểm tựa tinh thần không thể thiếu, là người duy nhất thực sự hiểu được những gì Lâm Hạ đã và đang trải qua, cả những nỗi sợ hãi ẩn sâu mà cậu không thể nói ra. Anh cảm nhận được sự thay đổi tích cực trong cậu, từ cách cậu hít thở, cách cậu đối mặt với những bài tập khó khăn, cho đến ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt mỗi khi cậu chìm đắm trong âm nhạc. Trong thâm tâm, Lục Triều biết, anh đang dành cho Lâm Hạ một thứ tình cảm không thể gọi tên, một thứ tình cảm đã vượt xa mọi dự định ban đầu của anh và nó đang âm thầm lớn dần hơn qua từng ngày.
Trong mắt Lục Triều, Lâm Hạ không chỉ là một nghệ sĩ tài năng cần được bảo vệ, mà còn là một phần quan trọng trong cuộc đời anh, một người mà anh sẵn lòng dành hết mọi sự quan tâm, vượt qua mọi giới hạn của một mối quan hệ công việc hay thậm chí là bạn bè. Anh không chỉ hành động với tư cách một Giám đốc điều hành quyền lực, hay một người bảo trợ tài năng. Đối với Lâm Hạ, anh là một người chăm sóc tỉ mỉ, chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhất, một sự chăm sóc xuất phát từ một thứ tình cảm vô thức đang lớn dần trong lòng anh, thứ tình cảm mà ngay cả bản thân anh cũng chưa hoàn toàn định nghĩa được. Lục Triều không bao giờ để Lâm Hạ phải lo lắng về bất cứ điều gì, dường như mọi nhu cầu của cậu đều được anh biết trước và chuẩn bị sẵn. Từ bữa ăn, giấc ngủ, đến từng cảm xúc dù là thoáng qua trên gương mặt cậu, anh đều nắm bắt và xử lý một cách tinh tế, đôi khi chỉ bằng một ánh mắt, một cử chỉ nhỏ, cũng đủ để xoa dịu những lo âu của cậu.
Lục Triều luôn thức dậy sớm hơn Lâm Hạ, nhằm đảm bảo bữa sáng nóng hổi đã được chuẩn bị sẵn trên bàn khi cậu tỉnh giấc. Anh không đơn thuần là gọi người giúp việc làm, mà đích thân chọn lựa nguyên liệu từ những nhà cung cấp uy tín nhất, đảm bảo chúng tươi ngon và phù hợp với khẩu vị của cậu, đặc biệt anh quan tâm đến những món ăn tốt cho sức khỏe và thanh quản của ca sĩ. Anh đã bỏ thời gian nghiên cứu sách báo, tìm hiểu về dinh dưỡng, những công thức tốt nhất để duy trì sức khỏe cho Lâm Hạ, đôi khi anh còn thử nghiệm các món ăn mới trước khi đưa cho cậu. "Em ăn đi, hôm nay có món mì ý sốt bò em thích đấy, anh đã dặn bếp trưởng thêm chút rau củ để đảm bảo dinh dưỡng." anh khẽ nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Hạ nhấm nháp từng miếng và cảm thấy hài lòng khi thấy cậu ăn ngon miệng như vậy. Sự mãn nguyện của anh không chỉ đến từ việc hoàn thành trách nhiệm, mà còn từ việc nhìn thấy Lâm Hạ dần hồi phục, dần tươi sáng trở lại, như một chậu cây khô héo được anh tưới tắm và hồi sinh. Khi Lâm Hạ tập luyện, Lục Triều sẽ theo dõi cẩn thận từ phòng điều khiển, không chỉ để đánh giá chuyên môn mà còn để đảm bảo cậu không bị quá sức. Anh luôn chuẩn bị sẵn khăn bông mềm mại, chai nước khoáng tinh khiết, và thậm chí là những loại kẹo ngậm đặc biệt giúp giữ ấm cổ họng rồi đặt chúng vào ngay tầm tay của Lâm Hạ, như một sự chuẩn bị sẵn sàng cho mọi nhu cầu dù là nhỏ nhất của cậu. Anh biết cậu hay quên uống nước khi tập trung, hay dễ bị khan giọng nếu hát quá lâu, nên anh luôn chủ động nhắc nhở, thậm chí còn đích thân mang nước đến tận nơi.
Có những đêm, Lâm Hạ bị giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng cũ, những hình ảnh về vụ tai nạn vẫn ám ảnh cậu, khiến cậu khẽ rên rỉ trong giấc ngủ, hoặc bất chợt vùng vẫy. Lục Triều, dù ngủ ở phòng bên cạnh, dường như luôn có giác quan thứ sáu nhạy bén. Anh sẽ lập tức nhận ra sự bất thường, dù chỉ là tiếng động nhỏ hay hơi thở gấp gáp của Lâm Hạ. Anh sẽ lập tức có mặt, không nói nhiều lời, chỉ đơn giản là ngồi cạnh giường cậu, khẽ vuốt ve mái tóc rối bời, hoặc nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hạ vào lòng. "Không sao rồi, Lâm Hạ. Anh ở đây." giọng anh trầm ấm, như một lời chú thích thần kỳ xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng Lâm Hạ. Hơi ấm từ cơ thể Lục Triều, nhịp thở đều đặn của anh, và cả mùi hương bạc hà vương vấn trên người anh, tất cả đều mang lại cho Lâm Hạ một cảm giác an toàn tuyệt đối, xua đi những bóng ma của quá khứ. Dần dần, những cơn ác mộng thưa dần, và Lục Triều biết, Lâm Hạ đã tin tưởng anh tuyệt đối, tin rằng chỉ cần có anh ở bên, cậu có thể vượt qua mọi nỗi sợ hãi. Sự tin tưởng đó là một món quà vô giá đối với anh, một thứ tình cảm mà anh không hề mong đợi nhưng lại trân trọng sâu sắc, một sự ràng buộc vô hình đang lớn dần giữa hai người.
Sự quan tâm của Lục Triều không chỉ dừng lại ở những hành động lớn hay những khoảnh khắc quan trọng. Anh chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất, những thói quen và sở thích dù là nhỏ nhoi của Lâm Hạ như. Lâm Hạ thích uống trà hoa cúc vào buổi tối để thư giãn, Lục Triều sẽ pha trà và mang đến tận nơi, thậm chí còn điều chỉnh nhiệt độ nước và độ đậm của trà theo đúng ý cậu, luôn đảm bảo trà còn ấm vừa phải khi Lâm Hạ cầm trên tay. Không chỉ vậy khi anh biết cậu còn có thói quen đọc sách trước khi ngủ, thì anh đã tìm những cuốn sách mới mà cậu có thể thích, dựa trên những chủ đề cậu từng nhắc đến trong lúc trò chuyện bâng quơ, đôi khi là những cuốn sách về âm nhạc, đôi khi là những tiểu thuyết chữa lành cho cậu đọc. Anh nhớ rõ Lâm Hạ dị ứng với hải sản, không thích đồ ăn quá cay, và đặc biệt không chịu được tiếng ồn lớn hoặc những âm thanh đột ngột. Anh luôn dặn dò người giúp việc, đảm bảo không gian yên tĩnh tuyệt đối khi Lâm Hạ cần nghỉ ngơi. Mỗi khi Lâm Hạ cảm thấy mệt mỏi hay buồn bã, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ của Lục Triều, cậu cũng cảm thấy được an ủi và thấu hiểu. Lục Triều nhận ra, sự quan tâm này đã vượt xa mọi ranh giới của công việc hay trách nhiệm, trở thành một sự chăm sóc đến từ sâu thẳm trái tim anh, một sự quan tâm vô điều kiện mà anh chưa từng dành cho bất kỳ ai trước đây. Anh tự hỏi, thứ cảm xúc này là gì? Là trách nhiệm? Hay là một điều gì đó hơn thế nữa, một thứ tình cảm đang âm thầm nhen nhóm trong lòng anh, thứ tình cảm mà anh không dám gọi tên, không dám đối mặt, nhưng lại không thể ngừng nuôi dưỡng.
Có những lúc, Lục Triều bắt gặp mình đang vô thức mỉm cười khi nhìn Lâm Hạ say sưa sáng tác, hoặc khi cậu vô tư hát theo một giai điệu nào đó trong lúc làm việc nhà, giọng hát trong trẻo như tiếng chim hót. Anh thấy mình dành nhiều thời gian hơn để quan sát cậu, để lắng nghe những câu chuyện vụn vặt mà Lâm Hạ kể về một giấc mơ, một ý tưởng nhạc mới, hay đơn giản chỉ là một bông hoa vừa nở trong vườn. Anh bắt đầu cảm thấy một sự gắn bó sâu sắc, một cảm giác muốn bảo vệ, muốn che chở cho Lâm Hạ không chỉ vì trách nhiệm của một CEO, mà vì một thứ tình cảm không tên đang lớn dần. Anh biết, trái tim anh đang dần mềm yếu đi trước sự mong manh nhưng kiên cường của Lâm Hạ. Anh đã từng là một người đàn ông lạnh lùng, lý trí, mọi thứ đều được tính toán rõ ràng. Nhưng với Lâm Hạ, mọi quy tắc dường như bị phá vỡ. Anh không còn kiểm soát được những cảm xúc bất chợt dâng lên khi nghĩ về cậu, về nụ cười của cậu, hay về sự bình yên mà cậu mang lại cho cuộc sống của anh.
Lục Triều biết rõ mình không phải là người vô tâm, và anh cũng nhận ra những thay đổi tinh tế trong cách Lâm Hạ phản ứng với mình. Thế nhưng, Lâm Hạ cũng chẳng phải là một người ngây thơ. Cậu đã trải qua quá nhiều biến cố và từng bị tổn thương sâu sắc, vì vậy cậu hiểu rất rõ ranh giới giữa lòng tốt đơn thuần và sự quan tâm đặc biệt. Ban đầu, Lâm Hạ chỉ đơn giản biết ơn Lục Triều, coi anh như một ân nhân đã cứu vớt cuộc đời mình khỏi vực sâu tuyệt vọng, một người đã mang ánh sáng trở lại cho cậu. Tuy nhiên, Lục Triều nhận thấy, càng ngày, những cảm xúc mà Lâm Hạ dành cho anh càng trở nên lạ lùng, vượt xa khuôn khổ của lòng biết ơn thông thường, mà thay vào đó, dần chuyển thành một thứ tình cảm đầy mong chờ và phụ thuộc khó gọi tên.
Lục Triều nhận thấy Lâm Hạ bắt đầu chú ý đến từng cử chỉ nhỏ của anh, và anh cũng nhận ra ánh mắt cậu luôn dõi theo anh mỗi khi anh di chuyển trong nhà, hoặc khi anh đang làm việc trong thư phòng. Cách anh nhíu mày khi làm việc, cách anh mỉm cười khi nhìn cậu tiến bộ, cách anh đưa tay vuốt tóc cậu đầy dịu dàng mỗi khi cậu ngủ gật trên ghế sofa. Đôi mắt Lục Triều, dù thường ngày sắc bén và lạnh lùng trên thương trường, nhưng khi nhìn Lâm Hạ lại ẩn chứa một sự ấm áp, bao dung đến lạ kỳ, một sự dịu dàng mà anh chưa từng bộc lộ ra ngoài. Lục Triều cảm nhận được, Lâm Hạ bắt đầu mong chờ những cái chạm nhẹ của anh, những ánh mắt mà anh dành cho cậu. Điều đó khiến anh vừa ngạc nhiên vừa có chút vui thích trong lòng, một cảm giác mới lạ len lỏi vào trái tim vốn sắt đá của anh. Anh tự hỏi, liệu Lâm Hạ có nhận ra những cảm xúc này không, hay chỉ mình anh đang chìm đắm trong chúng? Liệu Lâm Hạ có cảm thấy như anh, hay chỉ là sự biết ơn đơn thuần?
Khi Lục Triều không có ở nhà, anh thường xuyên nhận được những tin nhắn hỏi han vu vơ từ Lâm Hạ, hoặc những cuộc gọi ngắn ngủi chỉ để hỏi anh đã về chưa, hay có cần cậu chuẩn bị gì không. Dù không nói ra, nhưng Lục Triều biết rằng, đối với Lâm Hạ, không gian nhà cửa trở nên trống trải một cách lạ lùng khi thiếu vắng anh. Khi đó Lâm Hạ cảm thấy thiếu thốn, bồn chồn, cứ như thể một phần quan trọng của cuộc sống cậu đang không ở đó. Cậu sẽ vô thức tìm kiếm hình bóng anh trong căn phòng, lắng nghe tiếng bước chân anh trở về, và chỉ khi nghe thấy tiếng khóa cửa, cậu mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Thế rồi, mỗi khi Lục Triều xuất hiện, cậu đều sẽ nhận thấy một cảm giác bình yên và an toàn đến lạ kỳ lập tức bao trùm lấy cậu. Và dường như, cậu chỉ cảm thấy thoải mái và an toàn nhất khi có Lục Triều bên cạnh, cứ như thể mọi nỗi sợ hãi đều bị xua tan đi bởi sự hiện diện của anh. Sự hiện diện của anh giống như một lá chắn vô hình, bảo vệ cậu khỏi mọi nỗi lo lắng và ám ảnh từ quá khứ, khiến cậu có thể hoàn toàn thả lỏng. Lục Triều thấy trong đôi mắt cậu sự phụ thuộc, một sự tin tưởng tuyệt đối mà anh không thể giải thích, nhưng điều đó lại khiến lòng anh ấm áp, một sự ấm áp chưa từng có, và cả một cảm giác tự hào khi Lâm Hạ đã tin tưởng anh đến vậy.
Có lần, Lâm Hạ đang luyện thanh trong phòng thu, một đoạn cao trào rất khó khiến cậu liên tục bị hụt hơi và cảm thấy chán nản. Cậu dừng lại, thở dài, cảm thấy áp lực đè nặng, đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng. Lục Triều, đang theo dõi từ phòng điều khiển, lập tức nhận ra sự thất vọng và mệt mỏi trong mắt cậu. Anh quyết định bước vào. Anh không nói gì, chỉ đơn thuần là đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Hạ, khẽ bóp nhẹ, truyền cho cậu sự trấn an. "Không sao, Lâm Hạ. Em đã làm rất tốt rồi. Đừng tạo áp lực cho bản thân quá mức." anh nói, giọng nói trầm ấm xoa dịu tâm trạng cậu, như một luồng gió mát lành thổi qua tâm hồn đang căng thẳng của Lâm Hạ. Lục Triều cảm nhận được sự run rẩy nhẹ dưới tay anh, cái chạm đó, đơn giản mà lại mang theo một dòng điện ấm áp chạy khắp cơ thể Lâm Hạ, khiến cậu bất giác xao động. Trái tim cậu khẽ lỗi nhịp, một cảm giác lạ lẫm, ngọt ngào lan tỏa. Cậu quay sang nhìn Lục Triều, ánh mắt anh đầy thấu hiểu, khiến cậu cảm thấy như mọi gánh nặng đều tan biến. Khoảnh khắc đó, Lục Triều nhận ra một cảm xúc khác lạ, một sự rung động khó tả đang nhen nhóm trong lòng Lâm Hạ, và cũng cả trong chính anh. Nó không phải là sự biết ơn, không phải sự ngưỡng mộ đơn thuần, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn, ấm áp hơn, và đầy... xao xuyến. Qua ánh mắt và những cử chỉ vô thức của Lâm Hạ, anh thấu hiểu rằng thứ tình cảm này không chỉ xuất phát từ một phía, mà đang dần lớn lên, nảy nở và được vun đắp trong cả hai người, một cách tự nhiên và chân thành.
Tình cảm giữa Lâm Hạ và Lục Triều cứ thế lớn dần lên từng ngày, được vun đắp bởi sự chăm sóc tận tình của Lục Triều và những cảm xúc mới chớm nở của Lâm Hạ. Những khoảnh khắc thân mật giữa họ ngày càng nhiều, tự nhiên và chân thật, không gượng ép, nhưng lại đầy những rung động thầm kín, những tín hiệu không lời mà chỉ hai trái tim mới có thể cảm nhận, từng chút một kéo họ lại gần nhau hơn.
Một buổi tối mưa lớn, sấm chớp ầm ầm bên ngoài cửa sổ, Lâm Hạ đang ngồi đọc sách trong phòng khách, cố gắng tập trung. Tiếng sấm bất chợt nổ vang, kèm theo một tia chớp xẹt qua cửa sổ, khiến cậu giật mình đánh rơi cuốn sách. Mặc dù đã cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, nhưng tiếng sấm vẫn gợi lại cho Lâm Hạ những ký ức kinh hoàng về vụ tai nạn năm xưa – tiếng kim loại va đập, tiếng mảnh vỡ tan tành như sấm chớp rền vang trong tai. Cậu lập tức co mình lại trên ghế sofa, ôm chặt lấy bản thân, đôi mắt nhắm nghiền, run rẩy, hơi thở dồn dập, cơ thể co lại như một đứa trẻ.
Lục Triều, đang làm việc trong thư phòng, lập tức nhận ra sự bất thường. Anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, một bản năng nguyên thủy phải bảo vệ Lâm Hạ khỏi mọi đau khổ, mọi nỗi sợ hãi. Anh vội vã chạy ra phòng khách, lòng nóng như lửa đốt. Thấy Lâm Hạ đang run rẩy không ngừng, anh không chần chừ, lập tức bước đến, ôm chặt lấy cậu vào lòng. Cái ôm của Lục Triều mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng, như một tấm lá chắn vững chắc bảo vệ Lâm Hạ khỏi cơn bão đang gào thét bên ngoài và cả trong tâm trí cậu. Lục Triều đặt tay lên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về, thì thầm những lời an ủi bên tai cậu, giọng anh trầm ấm, đầy trấn an: "Không sao, Lâm Hạ. Anh ở đây. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Sấm chớp sẽ qua nhanh thôi. Đừng sợ, có anh ở đây rồi." Anh cảm nhận được sự run rẩy từng hồi của Lâm Hạ trong vòng tay mình, trái tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và điều đó khiến anh chỉ muốn ôm cậu chặt hơn nữa, để che chở cho cậu khỏi mọi thứ.
Lâm Hạ vùi mặt vào hõm vai Lục Triều, hít hà mùi hương bạc hà quen thuộc của anh, một mùi hương mang lại sự bình yên đến lạ, xua tan đi bóng tối trong tâm hồn. Hơi ấm từ cơ thể Lục Triều, nhịp thở đều đặn của anh, tất cả đều xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cậu, như một liều thuốc an thần. Cậu siết chặt vòng tay ôm lấy anh, không muốn buông ra, không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp và an toàn này. Khoảng cách giữa hai người dường như không còn tồn tại, chỉ còn lại sự giao thoa của hai trái tim đang cùng chung nhịp đập. Lục Triều cảm nhận được sự phụ thuộc hoàn toàn của Lâm Hạ vào anh trong khoảnh khắc đó, và một cảm giác trách nhiệm, yêu thương dâng trào trong lòng anh, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, một sự chiếm hữu tự nhiên. Anh biết, Lâm Hạ đang cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, như thể mọi lo lắng, mọi đau khổ đều tan biến khi cậu ở trong vòng tay anh.
Lục Triều cảm nhận được từng rung động của Lâm Hạ, cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cậu phả vào cổ mình. Anh biết Lâm Hạ đang sợ hãi, và anh chỉ muốn bao bọc, bảo vệ cậu khỏi mọi thứ. Anh nhẹ nhàng di chuyển, cùng Lâm Hạ ngồi xuống sofa, vẫn giữ cậu trong vòng tay. Lâm Hạ vẫn cuộn tròn trong lòng anh, không rời nửa bước. Lục Triều tiếp tục vỗ về cậu, một tay vuốt ve mái tóc mềm mại, một tay xoa dịu tấm lưng gầy, cảm nhận sự mềm mại và mảnh mai của cơ thể cậu.
Tiếng sấm bên ngoài dần nhỏ lại, mưa cũng ngớt. Lâm Hạ từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu vẫn còn vương vấn chút sợ hãi, nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu nhìn Lục Triều, ánh mắt anh đầy dịu dàng và quan tâm, khiến trái tim cậu như được sưởi ấm, một luồng điện nhẹ chạy khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người giao nhau, một tia lửa điện vô hình xẹt qua, khiến cả hai đều cảm thấy xao động đến tận sâu thẳm tâm hồn. Lục Triều cảm nhận được sự rung động trong ánh mắt Lâm Hạ, một sự thấu hiểu không cần lời nói, một lời đáp lại cho những cảm xúc anh đang dành cho cậu. Lục Triều khẽ đưa tay lên, chạm nhẹ vào gò má Lâm Hạ, ngón cái anh khẽ vuốt ve làn da mịn màng, như muốn giữ lại khoảnh khắc mong manh này, muốn khắc sâu nó vào tâm trí anh. Cậu khẽ cựa mình, vòng tay ôm lấy eo Lục Triều, siết nhẹ, như muốn khẳng định rằng cậu sẽ không bao giờ buông tay, không bao giờ muốn rời xa vòng tay ấm áp này nữa. Lục Triều cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của Lâm Hạ, và trong lòng anh, một lời hứa thầm lặng được khắc sâu: anh sẽ bảo vệ Lâm Hạ bằng mọi giá, mãi mãi. Anh chỉ khẽ siết chặt vòng tay ôm lấy em, một hành động trấn an và bao bọc, thể hiện tình cảm của anh một cách tinh tế và đầy trân trọng.
Sau đêm mưa đó, mối quan hệ giữa Lục Triều và Lâm Hạ càng trở nên sâu sắc và gắn bó hơn. Dù không có lời nói nào được thốt ra về tình cảm, nhưng mọi cử chỉ, ánh mắt, và sự hiện diện của họ dành cho nhau đều nói lên tất cả, như một sợi dây vô hình đang siết chặt hai tâm hồn lại gần nhau hơn. Lục Triều nhận thấy Lâm Hạ bắt đầu chủ động hơn trong việc tìm kiếm sự gần gũi của anh. Cậu thường xuyên ngồi cạnh anh khi anh làm việc, không nói gì, chỉ đơn giản là hiện diện, hoặc thỉnh thoảng khẽ cọ vào tay anh một cách vô thức. Đôi khi, cậu sẽ khẽ tựa đầu vào vai anh, hoặc nắm lấy tay anh một cách vô thức khi cả hai cùng xem phim hoặc nghe nhạc, tìm kiếm hơi ấm và sự an toàn từ anh. Lục Triều luôn đáp lại những cử chỉ đó bằng sự dịu dàng và kiên nhẫn, anh biết Lâm Hạ cần thời gian để hoàn toàn mở lòng, để hiểu rõ những cảm xúc đang lớn dần trong mình.
Lục Triều cũng nhận ra sự thay đổi trong chính mình. Anh, một người đàn ông luôn đặt công việc lên hàng đầu, luôn giữ khoảng cách với mọi cảm xúc cá nhân, giờ đây lại thấy mình dành phần lớn tâm trí cho Lâm Hạ. Anh nghĩ về cậu khi làm việc, lo lắng cho cậu khi cậu không ở trong tầm mắt, và cảm thấy một niềm hạnh phúc lạ kỳ khi nhìn thấy nụ cười trên môi cậu, hay nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cậu. Anh biết, thứ tình cảm này đã vượt xa trách nhiệm, vượt xa sự ngưỡng mộ tài năng. Đó là một thứ tình cảm sâu sắc, ấm áp, và đầy chiếm hữu, một thứ tình cảm mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ có trong cuộc đời. Anh bắt đầu nhận ra, Lâm Hạ không chỉ là mục tiêu để anh cứu rỗi, mà đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, một người mà anh muốn bảo vệ, muốn yêu thương bằng cả trái tim, muốn dành cả đời này để chăm sóc.
Một buổi chiều, khi Lâm Hạ đang luyện thanh, giọng cậu bất chợt run rẩy ở một nốt cao. Lục Triều, ngồi trong phòng điều khiển, lập tức nhận ra sự bất ổn. Anh bước vào phòng thu, thấy Lâm Hạ đang ôm lấy cổ khẽ khụ, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi và thất vọng. "Em không sao chứ?" anh hỏi, giọng đầy lo lắng, bước nhanh đến bên cậu.
Lâm Hạ lắc đầu, đôi mắt cậu hơi đỏ, cố gắng che giấu sự yếu đuối. "Em không sao. Chỉ là... có lẽ em vẫn chưa thể hoàn toàn trở lại như trước." Giọng cậu mang theo chút buồn bã và thất vọng về bản thân.
Lục Triều bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hạ, vỗ nhẹ vào lưng cậu. Anh biết cậu đang cảm thấy áp lực nặng nề, tự đặt ra những kỳ vọng quá lớn cho bản thân. "Đừng nghĩ như vậy, Lâm Hạ. Em đã làm rất tốt rồi. Giọng hát của em đã trở lại, và nó còn có chiều sâu hơn trước. Vì thế em không cần phải khiến mình giống như Lâm Hạ của quá khứ. Hãy nhớ rằng em của hiện tại, với tất cả những gì em đã trải qua, còn mạnh mẽ và tuyệt vời hơn rất nhiều, một phiên bản hoàn thiện và trưởng thành hơn của chính em." Anh khẽ vuốt ve mái tóc cậu, cảm nhận sự mềm mại. "Hãy tin anh. Em là duy nhất, và điều đó không thể thay đổi."
Lâm Hạ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lục Triều. Trong ánh mắt anh, cậu thấy sự tin tưởng tuyệt đối, sự động viên chân thành, và cả một thứ tình cảm không lời mà cậu bắt đầu nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu khẽ gật đầu, cảm thấy một sự bình yên lan tỏa trong lòng, như thể mọi lo lắng đều tan biến khi có anh bên cạnh. "Em tin anh." Lâm Hạ thì thầm, giọng cậu nhỏ xíu, nhưng đầy kiên định.
Lục Triều mỉm cười nhẹ. Anh biết, đó là một lời hứa, một lời cam kết từ Lâm Hạ, không chỉ về sự tin tưởng mà còn là sự chấp nhận những gì anh đang dành cho cậu. Anh sẽ không bao giờ phụ lòng tin đó. Anh sẽ bảo vệ Lâm Hạ, sẽ đưa cậu trở lại đỉnh cao, và sẽ cùng cậu xây dựng một tương lai hạnh phúc, nơi không còn nỗi sợ hãi hay bóng tối, mà chỉ có ánh sáng của tình yêu và sự bình yên.