Sau đêm mưa bão đó, khi tình cảm giữa Lục Triều và Lâm Hạ ngày càng trở nên sâu sắc và gắn bó, Lục Triều không chỉ cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ Lâm Hạ, mà còn thấy rõ trách nhiệm bảo vệ và mang lại công bằng cho cậu. Lời hứa thầm lặng anh đã khắc sâu trong tim mình, từ những đêm cậu ôm anh tìm sự an toàn, hay những ánh mắt thấu hiểu họ trao nhau, đã thôi thúc anh hành động. Anh biết, để Lâm Hạ thực sự được giải thoát khỏi bóng tối, những kẻ đã gây ra tội ác phải trả giá. Không chỉ là công lý cho Lâm Hạ, mà đó còn là sự khẳng định giá trị bản thân, sự trở lại đường hoàng mà cậu xứng đáng có được. Lục Triều không muốn Lâm Hạ phải bận tâm đến những âm mưu bẩn thỉu của giới giải trí; anh chỉ muốn cậu chuyên tâm hồi phục và tỏa sáng. Chính vì lẽ đó, anh đã âm thầm chuẩn bị cho đòn quyết định của mình.
Nghĩ về Lâm Hạ, Lục Triều luôn thấy một sự thôi thúc không thể lý giải. Từ một CEO lạnh lùng, chỉ quan tâm đến lợi nhuận và chiến lược, anh đã trở thành một người đàn ông bị chi phối bởi nụ cười mong manh, ánh mắt trong trẻo và cả những nỗi sợ hãi ẩn sâu của một chàng trai yếu đuối nhưng kiên cường. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc Lâm Hạ dựa vào anh tìm kiếm bình yên, từng cái nắm tay vô thức, từng tiếng thở phào nhẹ nhõm khi anh trở về nhà. Những điều nhỏ nhặt ấy đã đan dệt thành một mạng lưới vô hình, trói buộc trái tim anh, khiến anh không thể đứng ngoài cuộc. Công việc tìm kiếm công lý không còn đơn thuần là một nhiệm vụ; nó đã trở thành một phần máu thịt của tình cảm mà anh dành cho Lâm Hạ. Anh muốn quét sạch mọi chướng ngại vật, dọn dẹp con đường tương lai để cậu có thể ngẩng cao đầu bước đi, không còn bất kỳ bóng ma nào từ quá khứ đeo bám. Với Lục Triều, đây là một lời thề không nói thành lời, một sự cam kết tuyệt đối cho hạnh phúc của Lâm Hạ.
Thế giới giải trí, trong mắt Lục Triều, vốn dĩ là một sàn đấu khắc nghiệt, nơi danh vọng được đổi bằng sự đánh đổi và lừa lọc. Anh đã chứng kiến quá nhiều tài năng bị vùi dập, quá nhiều linh hồn bị bào mòn bởi những chiêu trò bẩn thỉu. Nhưng với Lâm Hạ, mọi thứ dường như khác biệt. Cậu không chỉ là một nghệ sĩ tài năng, mà còn là một tấm gương về sự kiên cường, về ý chí vượt lên số phận. Chính sự mong manh xen lẫn mạnh mẽ ấy ở Lâm Hạ đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Lục Triều. Anh không thể chịu đựng được việc nhìn thấy cậu phải tiếp tục sống trong bóng tối, chỉ vì những kẻ thủ đoạn kia vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Mỗi ngày trôi qua, khi nhìn thấy Lâm Hạ dần hồi phục, dần tìm lại nụ cười, Lục Triều càng thêm quyết tâm. Anh biết, việc dọn dẹp "mớ hỗn độn" này không chỉ là hành động trả thù, mà còn là cách để anh bảo vệ bình yên, bảo vệ ánh sáng vừa mới trở lại trong cuộc đời Lâm Hạ. Anh đã dành hàng giờ liền, nghiên cứu kỹ lưỡng mọi kẽ hở pháp lý, mọi quy tắc ngầm của giới truyền thông, để đảm bảo cú đánh này sẽ là một đòn chí mạng, không để lại bất kỳ sơ hở nào cho đối phương lật ngược tình thế. Sự kiên nhẫn, sự tỉ mỉ của anh không chỉ xuất phát từ bản năng của một doanh nhân lão luyện, mà còn được nuôi dưỡng bởi thứ tình cảm đang âm thầm lớn dần trong anh dành cho Lâm Hạ, thứ tình cảm mà anh biết, đã vượt xa mọi giới hạn thông thường.
Trong suốt thời gian qua, Lục Triều không chỉ chăm sóc Lâm Hạ mà còn dồn toàn bộ nguồn lực của mình để thu thập bằng chứng. Với vị thế và quyền lực trong giới giải trí, anh đã huy động đội ngũ luật sư giỏi nhất, các chuyên gia điều tra hàng đầu, và thậm chí cả những mối quan hệ ngầm để lật tẩy mọi bí mật. Mục tiêu của anh rất rõ ràng: không chỉ là minh oan cho Lâm Hạ, mà còn là khiến kẻ chủ mưu phải trả giá đắt nhất, không thể ngóc đầu lên được nữa. Đặc biệt, Lục Triều đã tập trung vào một trong những kẻ đứng sau vụ việc, một nhân vật có tầm ảnh hưởng nhưng đầy thủ đoạn, người đã lợi dụng sự suy sụp của Lâm Hạ để trục lợi và triệt hạ đối thủ. Kẻ đó chính là Trương Đăng, một nhà sản xuất âm nhạc lão làng nhưng có quá khứ đầy rẫy những bê bối chìm nổi, và hắn ta từng là người đại diện cũ của Lâm Hạ, kẻ đã ra tay đẩy cậu xuống vực sâu thẳm.
Cuộc điều tra diễn ra vô cùng tỉ mỉ và bí mật. Hàng đêm, khi Lâm Hạ đã chìm sâu vào giấc ngủ yên bình, Lục Triều lại vùi mình vào núi tài liệu, những bản báo cáo dài dằng dặc, và những cuộc gọi quốc tế xuyên đêm. Anh giao phó nhiệm vụ cho đội ngũ tinh nhuệ nhất, những người được đào tạo để truy vết mọi dấu vết dù là nhỏ nhất trong thế giới số và đời thực. Họ lặn sâu vào các diễn đàn ngầm, phân tích dữ liệu tài chính, thậm chí còn theo dõi sát sao từng động thái của Trương Đăng và những kẻ đồng lõa. Mỗi chi tiết được thu thập đều được kiểm chứng chéo một cách nghiêm ngặt, đảm bảo tính xác thực tuyệt đối. Không một ai trong số họ được phép lộ mặt, mọi giao dịch đều diễn ra qua các kênh mã hóa, như thể một cuộc chiến tranh tình báo công nghệ cao đang diễn ra.
Lục Triều muốn một chiến thắng áp đảo, không thể chối cãi. Anh yêu cầu bằng chứng phải không chỉ mạnh mà còn phải đa dạng: những đoạn ghi âm cuộc gọi giữa Trương Đăng và cánh paparazzi, nơi hắn ta ra lệnh bóp méo sự thật và tung tin đồn thất thiệt về Lâm Hạ, giọng nói của hắn ta vang lên đầy vẻ tự mãn và độc ác; những bản sao kê tài chính cho thấy các khoản tiền lớn được chuyển từ tài khoản của Trương Đăng đến các tài khoản "ma" thuộc về những tay truyền thông bẩn, được ngụy trang dưới dạng các khoản đầu tư phim ảnh hoặc hợp đồng tư vấn giả mạo; những hợp đồng quảng cáo giả mạo, nơi chữ ký của Lâm Hạ bị làm giả để tẩu tán tài sản, với những điều khoản phi lý mà một nghệ sĩ bình thường sẽ không bao giờ chấp nhận; và quan trọng nhất, lời khai của những nhân chứng từng bị Trương Đăng đe dọa, buộc phải giữ im lặng về sự thật. Có người là nhân viên cũ của công ty, từng chứng kiến Trương Đăng cố tình hãm hại Lâm Hạ bằng những chiêu trò tinh vi; có người là phóng viên lương tâm, bị áp lực phải viết bài theo định hướng sai lệch, nếu không sẽ bị cắt bỏ hợp đồng hoặc hủy hoại sự nghiệp. Tất cả những bằng chứng này đều được sắp xếp logic, tạo thành một câu chuyện không thể xuyên tạc, vạch trần bộ mặt thật của Trương Đăng và mạng lưới đen tối của hắn.
Mắt xích quan trọng nhất đến từ một nguồn tin không ngờ tới – một trợ lý cũ của Trương Đăng, người đã bị hắn ta ruồng bỏ sau khi lợi dụng hết giá trị. Người này, tên là Trần Bân, ôm trong lòng nỗi uất hận và sự sợ hãi, đã liên lạc với Lục Triều qua một kênh trung gian bí mật. Trần Bân không chỉ cung cấp thông tin mà còn giao nộp một chiếc ổ cứng cũ, đã bị giấu kín trong nhiều năm. Khi chiếc ổ cứng được giải mã, Lục Triều gần như không kiềm chế được sự giận dữ. Từng dòng chữ, từng hình ảnh hiện lên đều phơi bày sự tàn nhẫn, dã tâm của Trương Đăng. Đó không chỉ là sự cạnh tranh không lành mạnh, mà là một cuộc hủy diệt có chủ đích, một âm mưu được tính toán tỉ mỉ để đè bẹp một tài năng, vì sự đố kỵ và lòng tham vô đáy. Lục Triều nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Lục Triều nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Anh khẽ hít sâu, trong tâm trí hiện lên hình ảnh Lâm Hạ đang say ngủ trong phòng bên cạnh, gương mặt bình yên đến lạ lùng – sự bình yên mà anh bằng mọi giá phải bảo vệ. Anh biết rằng, đây là thời điểm thích hợp để ra đòn.
Vào một buổi chiều tối tĩnh lặng, khi ánh hoàng hôn dần buông xuống phủ kín căn phòng làm việc của Lục Triều tại tầng cao nhất của tập đoàn, chỉ có tiếng gõ phím lách cách phá vỡ sự im lặng. Anh ngồi đó, áo sơ mi trắng tinh tươm nhưng tay áo đã được xắn cao, vẻ mặt tập trung cao độ. Trên màn hình máy tính lớn, các file tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng, sẵn sàng cho cú click cuối cùng. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho cú đánh này, không một chút do dự hay hối tiếc. Từng tập tin được nén chặt, từng bằng chứng được mã hóa, và từng lá thư tố cáo được soạn thảo kỹ lưỡng với ngôn ngữ pháp lý sắc bén nhất. Anh không chần chừ, ngón tay cái lướt qua màn hình cảm ứng, nhấn nút "gửi". Ngay lập tức, hàng loạt email được đồng loạt gửi đi: đến các trang báo lớn có sức ảnh hưởng, đến các diễn đàn giải trí uy tín mà hàng triệu người theo dõi, và cả gửi thẳng đến các cơ quan chức năng có thẩm quyền. Cùng lúc đó, đội ngũ luật sư của anh cũng đồng loạt nộp đơn tố cáo, yêu cầu điều tra làm rõ. Anh biết, đây không chỉ là một trận chiến công lý, mà còn là lời cảnh tỉnh cho cả giới giải trí đầy rẫy thị phi, nơi những kẻ có tiền và quyền lực dễ dàng thao túng mọi thứ mà không phải chịu bất cứ hậu quả nào. Lục Triều muốn cho tất cả thấy rằng, có những ranh giới không thể vượt qua, và có những tội ác không thể mãi mãi bị che giấu, dù cho có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa. Khi dòng thông báo "đã gửi thành công" hiện lên, Lục Triều khẽ thở hắt ra một hơi dài, như trút bỏ gánh nặng đã đè nén anh bấy lâu. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố đã bắt đầu lên, lung linh như những vì sao, một cảm giác bình yên nhưng cũng đầy mong đợi dâng lên trong lòng. Anh biết, một chương mới sắp mở ra, không chỉ cho Lâm Hạ, mà còn cho cả chính cuộc đời anh.
Ngay lập tức, thông tin mà Lục Triều công khai đã tạo nên một cơn địa chấn trong giới giải trí. Chỉ trong vài giờ đồng hồ, các bài báo liên tục cập nhật, các diễn đàn bùng nổ tranh cãi, và từ khóa liên quan đến vụ việc nhanh chóng chiếm lĩnh top đầu các xu hướng tìm kiếm. Mạng xã hội như nổ tung, các hashtag #TrươngĐăngLộMặt, #CôngLýChoLâmHạ, #MinhOanNghệSĩ tràn ngập khắp nơi, thu hút hàng triệu lượt tương tác chỉ trong chốc lát. Các trang tin tức lớn đồng loạt đưa tin chớp nhoáng, giật tít khủng khiếp, tường thuật chi tiết từng bằng chứng mà Lục Triều đã công bố. Điện thoại của các biên tập viên, nhà báo, quản lý nghệ sĩ liên tục reo vang, mọi người đều hoang mang, không biết điều gì đang thực sự xảy ra.
Kẻ chủ mưu chính, Trương Đăng, vốn là một nhân vật có tiếng tăm, được xem là "ông trùm" đứng sau nhiều thành công của các nghệ sĩ nổi tiếng, đã lập tức phải chịu hậu quả đầu tiên đầy nặng nề. Hợp đồng quảng cáo bạc tỷ với tập đoàn mỹ phẩm hàng đầu mà hắn ta vừa ký kết sáng nay bị cắt bỏ không thương tiếc chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ. Các dự án phim ảnh, âm nhạc đang trong quá trình thương lượng cũng ngay lập tức bị đình chỉ vô thời hạn, không một đối tác nào muốn mạo hiểm thanh danh của mình. Cổ phiếu của công ty giải trí do hắn ta điều hành tụt dốc không phanh, giảm tới mức chạm sàn chỉ sau vài giờ giao dịch, kéo theo hàng loạt nhà đầu tư rút vốn trong hoảng loạn. Danh tiếng gã ta, vốn được xây dựng trên sự thao túng và che đậy, giờ đây sụp đổ không phanh, tan nát chỉ sau một đêm, khiến gã trở thành trò cười và sự khinh bỉ của toàn ngành. Các công ty đối tác lớn tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ, không muốn dính líu đến một cái tên đang bị vấy bẩn bởi scandal nghiêm trọng như vậy, đồng thời đưa ra những thông cáo báo chí đầy dứt khoát.
Thêm vào đó, cơ quan điều tra cũng đã chính thức vào cuộc. Thông báo về việc mở rộng điều tra những hành vi sai trái của nhân vật này được phát đi, khiến cho giới giải trí càng thêm xôn xao. Lực lượng chức năng đã tiến hành phong tỏa tài khoản, kiểm tra các giao dịch tài chính, và bắt đầu triệu tập những nhân vật có liên quan để lấy lời khai. Nhiều nghệ sĩ và nhân viên từng chịu oan ức dưới tay Trương Đăng bắt đầu lên tiếng, dù vẫn còn e dè nhưng cũng manh nha hy vọng vào một sự thay đổi. Họ chia sẻ những câu chuyện về sự độc đoán, bóc lột, và những thủ đoạn bẩn thỉu mà Trương Đăng đã dùng để kiểm soát giới giải trí, tạo nên một làn sóng phẫn nộ mạnh mẽ. Một số nghệ sĩ từng bị hắn chèn ép, giờ đây lấy hết can đảm, đứng lên vạch trần thêm những tội lỗi khác của gã, khiến cho hồ sơ của Trương Đăng ngày càng dày thêm những bằng chứng bất lợi. Sự kiện này không chỉ là một đòn giáng mạnh vào kẻ chủ mưu, mà còn là một lời cảnh báo đanh thép gửi đến những kẻ khác đang lẩn khuất trong bóng tối, cho thấy lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, và không một ai có thể đứng ngoài luật pháp mãi mãi.
Quan trọng hơn cả, dư luận bắt đầu chuyển hướng một cách mạnh mẽ. Từ chỗ nghi ngờ và ghẻ lạnh, công chúng dần bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với Lâm Hạ. Các bài viết phân tích lại vụ việc cũ, những lời xin lỗi muộn màng và cả sự tiếc nuối cho một tài năng bị vùi dập xuất hiện khắp nơi trên các mặt báo, từ báo chính thống đến các trang tin tức lá cải. Các đài truyền hình liên tục phát lại những bản hit cũ của Lâm Hạ, những video biểu diễn của cậu lại được chia sẻ rầm rộ trên các nền tảng mạng xã hội, và cả những bình luận bày tỏ sự hối hận vì đã từng hiểu lầm cậu, vì đã quay lưng lại với một nghệ sĩ chân chính. Giới truyền thông bắt đầu rục rịch đưa tin về khả năng Lâm Hạ "trở lại" sân khấu, hoặc ít nhất là được minh oan một cách rõ ràng trước toàn bộ công chúng, tạo nên một làn sóng chờ đợi chưa từng có. Các fan hâm mộ từng quay lưng nay lại nhen nhóm hy vọng, một lần nữa hô hào ủng hộ cậu, lập ra các hội nhóm để bảo vệ và chào đón sự trở lại của thần tượng, với những lời nhắn nhủ đầy xúc động. Tất cả những điều đó đều cho thấy, công lý, dù đến muộn, nhưng cuối cùng đã bắt đầu được thực thi, và đó cũng là bước đệm vững chắc cho con đường trở lại của Lâm Hạ, một con đường giờ đây đã được thắp sáng bởi niềm tin và sự ủng hộ của công chúng, không còn bị che phủ bởi bóng tối của những lời dối trá.
Lâm Hạ vẫn như thường lệ, chăm chỉ luyện tập trong phòng thu, đắm chìm trong từng nốt nhạc, không hay biết về cơn bão mà Lục Triều đã tạo ra bên ngoài. Tuy nhiên, cậu không thể không nhận ra sự thay đổi trong không khí xung quanh mình. Những người giúp việc có vẻ phấn chấn hơn, ánh mắt họ nhìn cậu mang theo sự kính trọng và thương cảm lạ thường, khác hẳn với vẻ e dè trước đây. Thư ký riêng của Lục Triều, vốn luôn giữ thái độ chuyên nghiệp, giờ đây lại có vẻ mặt rạng rỡ bất thường mỗi khi ghé qua, đôi khi còn liếc nhìn Lâm Hạ đầy ẩn ý, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không tiện. Những cuộc điện thoại của trợ lý cũng nhiều hơn, giọng điệu của họ đầy hào hứng và có phần gấp gáp, dù Lâm Hạ không hiểu rõ nội dung nhưng vẫn cảm nhận được sự vui mừng lan tỏa. Cậu cảm nhận được một sự thay đổi lớn đang diễn ra, nhưng lại không thể gọi tên được nó, chỉ biết rằng có điều gì đó tốt đẹp đang đến rất gần.
Cho đến khi Lục Triều bước vào phòng thu. Anh vừa từ một cuộc họp khẩn về, áo vest còn nguyên, nhưng khuôn mặt anh tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy, nhưng đôi mắt lại ánh lên niềm vui và sự nhẹ nhõm hiếm thấy, như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng ngàn cân đã đeo bám anh suốt thời gian dài. Anh cầm trên tay chiếc máy tính bảng, màn hình sáng trưng, hiển thị hàng loạt tin tức chấn động về kẻ chủ mưu Trương Đăng và những bằng chứng không thể chối cãi. Lục Triều lặng lẽ đặt máy tính bảng xuống trước mặt Lâm Hạ, không nói một lời, chỉ đơn giản là trao cho cậu ánh mắt đầy thấu hiểu và sẻ chia, một ánh mắt trấn an và động viên.
Lâm Hạ đón lấy chiếc máy tính bảng, đôi tay cậu khẽ run rẩy khi lướt đọc từng dòng tít, từng đoạn văn. Từ sự ngạc nhiên ban đầu, một dòng cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng cậu: sự kinh ngạc tột độ khi biết sự thật được phơi bày một cách rõ ràng, sự nhẹ nhõm đến nghẹt thở khi gánh nặng bấy lâu được trút bỏ, và cả một chút cay đắng khi nhớ lại những năm tháng đã sống trong oan ức, những đêm dài tuyệt vọng. Cậu không ngờ rằng Lục Triều lại làm được điều này, một cách dứt khoát và hiệu quả đến thế, không để lại bất kỳ kẽ hở nào. Cậu đã nghĩ rằng việc tìm lại công bằng là điều không thể, một gánh nặng mà cậu sẽ phải mang theo suốt đời, bị chôn vùi dưới những lời đàm tiếu và sự khinh miệt của xã hội. Thế nhưng, giờ đây, từng bằng chứng, từng lời tố cáo đều giống như những viên đá nặng nề đang dần được gỡ bỏ khỏi lồng ngực cậu, mang theo một sự giải thoát đến không ngờ, khiến cậu cảm thấy nhẹ bẫng như vừa trút được cả tảng đá ngàn cân.
Lâm Hạ cảm thấy công bằng đang dần được trả lại, một cảm giác ngọt ngào và tự do đến lạ kỳ, như một làn gió mát lành thổi bay đi bụi trần của quá khứ, xoa dịu mọi vết thương lòng. Cậu không còn quá u uất hay sống trong bóng tối của những ký ức đau khổ. Thay vào đó, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cậu, nụ cười chân thật, không gượng ép. Đó là một nụ cười hiếm hoi, thể hiện sự vui vẻ và thanh thản mà đã rất lâu rồi cậu mới có lại được, rạng rỡ như ánh nắng ban mai sau cơn mưa giông, soi sáng cả căn phòng. Lâm Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu gặp ánh mắt Lục Triều. Trong đôi mắt Lục Triều, cậu thấy sự dịu dàng, sự tự hào, và cả một tình cảm không lời mà cậu đã bắt đầu nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết, sâu sắc hơn mọi ý niệm về một người quản lý hay một ân nhân, một thứ tình cảm mà cậu chưa dám gọi tên. Cậu biết ơn Lục Triều vô vàn, không chỉ vì anh đã lấy lại công lý cho cậu, mà còn vì anh đã mang ánh sáng trở lại cuộc đời cậu, từng chút một, bền bỉ và kiên trì, không bao giờ bỏ rơi cậu dù chỉ một giây, không bao giờ để cậu một mình đối mặt với bóng tối.
Lâm Hạ đứng dậy, bước đến bên Lục Triều, rồi vòng tay ôm lấy anh một cách tự nhiên, không một chút ngần ngại hay do dự. Cái ôm này không còn sự sợ hãi, hay sự phụ thuộc tuyệt đối như trong đêm mưa bão, mà là sự tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông này, sự gắn kết không thể tách rời. Thay vào đó, nó là một cái ôm đầy tin tưởng, đầy biết ơn, và cả một thứ tình cảm đã lớn hơn, một sự gắn kết không thể phủ nhận, hòa quyện giữa hai tâm hồn, hai trái tim đang cùng chung nhịp đập. Cậu vùi mặt vào vai anh, hít hà mùi hương bạc hà quen thuộc, cảm thấy mọi gánh nặng đã được trút bỏ, mọi lo âu đều tan biến trong vòng tay ấm áp, vững chãi của anh. Lục Triều cũng ôm chặt lấy cậu, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại, và anh biết rằng, con đường phía trước vẫn còn dài, vẫn còn nhiều thử thách, nhưng họ sẽ cùng nhau bước đi, vượt qua mọi chông gai, để Lâm Hạ có thể một lần nữa đứng trên đỉnh vinh quang, và để tình yêu của họ có thể đơm hoa kết trái một cách trọn vẹn nhất, dưới ánh sáng của công lý và hạnh phúc vĩnh cửu.