Sáng hôm sau, không khí tại tòa nhà Thiên Dụ đặc quánh sự căng thẳng. Phòng họp hội đồng quản trị, thường ngày vốn yên tĩnh và trang trọng, giờ đây lại như một chiến trường ngầm, nơi những âm mưu và lợi ích cá nhân đang va chạm. Lục Triều bước vào, ánh mắt quét một lượt quanh căn phòng. Mười mấy thành viên hội đồng quản trị đã có mặt đầy đủ, mỗi người một vẻ, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng sự hồ nghi, lạnh nhạt và cả chút khinh thường ẩn trong ánh mắt họ. Trần Vinh, Lục Thiếu Khang và Tôn Lệ ngồi ở những vị trí đối diện anh, gương mặt họ tỏ vẻ bình thản, nhưng Lục Triều nhận ra sự căng thẳng gượng gạo trong những nụ cười xã giao và ánh mắt cố tình lảng tránh của họ. Họ chưa biết anh đã nắm trong tay những gì, và đó chính là lợi thế duy nhất của anh trong cuộc chiến này.
Lục Triều ngồi xuống vị trí chủ tọa, đối diện với những ánh mắt dò xét. Anh không lập tức bắt đầu cuộc họp, mà từ tốn rót một cốc nước, điều hòa hơi thở, giữ cho thần thái hoàn toàn bình tĩnh. Anh biết, đây là thời khắc quan trọng, quyết định bước đi tiếp theo của anh ở thế giới này, không chỉ cho riêng mình mà còn cho vận mệnh của Thiên Dụ và Lâm Hạ.
"Chào các vị," Lục Triều cất tiếng, giọng nói trầm ổn, vang vọng khắp căn phòng, mang theo một sự tự tin lạ thường mà các thành viên hội đồng quản trị chưa từng thấy ở vị CEO trẻ này. Sự thay đổi đột ngột này khiến một vài người không khỏi ngạc nhiên. "Cảm ơn mọi người đã có mặt trong cuộc họp khẩn cấp hôm nay."
Trần Vinh, người được coi là "cánh tay phải" của Thiên Dụ, với mái tóc điểm bạc và vẻ ngoài đạo mạo, khẽ nhếch mép, giọng điệu có chút mỉa mai, ẩn chứa sự coi thường không che giấu. "Sếp Lục, tình hình công ty hiện tại đã quá rõ ràng rồi. Chẳng lẽ ngài lại có phép màu gì muốn trình bày, hay chỉ là muốn thông báo thêm một khoản lỗ mới mà chúng tôi chưa kịp biết đến?"
Cả phòng họp vang lên vài tiếng cười khẩy nhỏ. Lục Thiếu Khang cười khúc khích, cố tình làm ra vẻ thiếu kiềm chế, như muốn chọc tức Lục Triều. Tôn Lệ chỉ nhếch mép, ánh mắt sắc lẹm đầy khinh thường, nhìn anh như một kẻ sắp bị loại bỏ.
Lục Triều không để tâm đến những lời châm chọc đó. Anh đặt cốc nước xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trần Vinh, không hề né tránh. "Phép màu thì chưa có, nhưng tôi có một vài điều muốn làm rõ. Tình hình của Thiên Dụ đúng là rất tệ, và tôi nhận thức rõ điều đó. Tuy nhiên, tôi tin rằng chúng ta vẫn còn cơ hội, một cơ hội duy nhất để cứu vãn tập đoàn này."
Anh nói tiếp, giọng điệu từ tốn nhưng đầy sức nặng, mỗi từ như được đúc ra từ sắt thép. "Trong những ngày qua, tôi đã xem xét kỹ lưỡng tất cả các báo cáo tài chính, hợp đồng và hồ sơ liên quan đến công ty trong vòng ba năm trở lại đây. Và tôi đã phát hiện ra một số vấn đề nghiêm trọng, không thể bỏ qua, những vấn đề đang ăn mòn Thiên Dụ từ bên trong."
Trần Vinh và những người khác bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, gương mặt căng thẳng thấy rõ. Vài người bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt liếc nhìn ba kẻ đang bị Lục Triều nhắm đến. Lục Thiếu Khang đang định cắt ngang thì Lục Triều đã nói tiếp, giọng anh nâng cao hơn một chút, thu hút sự chú ý tuyệt đối của mọi người.
"Trước hết, về tình hình tài chính," Lục Triều mở một tập tài liệu dày cộp, đặt lên bàn, để lộ những biểu đồ và con số chi chít. "Có những khoản chi tiêu không rõ ràng, những dự án được đội giá lên cao bất thường so với giá trị thực, và những hợp đồng với các công ty 'vệ tinh' mà tôi không tìm thấy bất kỳ hồ sơ chứng từ nào về quá trình thẩm định hay phê duyệt. Tôi muốn biết, ai là người đã phê duyệt những giao dịch này, và vì mục đích gì?"
Anh đưa mắt quét qua từng gương mặt, dừng lại ở Trần Vinh, ánh mắt đầy áp lực. Gương mặt Trần Vinh thoáng cứng lại, đôi mắt lộ rõ vẻ lúng túng, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh giả tạo. "Ngài Lục, đó là những quyết định kinh doanh bình thường, được đưa ra dựa trên sự đánh giá của ban điều hành. Chúng tôi đã làm việc theo quy trình và vì lợi ích cao nhất của công ty."
"Thật sao?" Lục Triều nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo hiện trên khóe môi. "Vậy thì hãy giải thích cho tôi tại sao một số hợp đồng đầu tư lại có những điều khoản cực kỳ bất lợi cho Thiên Dụ, đẩy chúng ta vào thế bị động khi đối tác rút vốn hoặc phá vỡ cam kết? Và tại sao, Giám đốc Trần, tài khoản cá nhân của anh lại có những khoản giao dịch lớn, lên tới hàng chục tỷ, với các công ty đối thủ của chúng ta ngay sau khi những hợp đồng này được ký kết? Đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là bằng chứng của hành vi tư lợi và phản bội?"
Cả phòng họp bỗng im phăng phắc, không khí như ngừng lại. Mọi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía Trần Vinh. Gương mặt hắn trắng bệch, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thành lời, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Lục Thiếu Khang ngồi bên cạnh cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ, không còn giữ được sự bình tĩnh giả tạo ban đầu.
"Sếp Lục, anh đang nói gì vậy?" Trần Vinh cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói đã hơi run rẩy, khàn đặc. "Anh đang vu khống tôi đấy. Tôi đã cống hiến cả đời cho Thiên Dụ, nên tôi không bao giờ có thể làm chuyện đó!"
"Vu khống hay sự thật, bằng chứng và chứng cứ sẽ nói lên tất cả," Lục Triều điềm tĩnh nói, nhưng giọng điệu đầy sức nặng, như đang tuyên án. "Tôi đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ, bao gồm sao kê ngân hàng, hợp đồng gốc và các tài liệu liên quan khác. Tôi sẽ chuyển tất cả cho cơ quan điều tra nếu cần thiết để làm rõ mọi chuyện."
Anh nhìn sang Lục Thiếu Khang, ánh mắt lạnh lùng như băng. "Và Thiếu Khang, cậu có vẻ rất thân thiết với Dương Khải của Ánh Sao. Liệu có phải cậu đã vô tình hay cố ý tiết lộ thông tin nội bộ của Thiên Dụ cho đối thủ, dẫn đến việc họ liên tục đi trước chúng ta một bước trong các dự án lớn, thậm chí là kích động các scandal làm hại danh tiếng của công ty một cách có chủ đích?"
Lục Thiếu Khang bật dậy khỏi ghế, mặt cắt không còn giọt máu, vẻ mặt hoảng hốt tột độ. "Anh... anh nói bậy! Tôi không biết gì hết! Chúng tôi chỉ là bạn bè xã giao thôi!"
"Vậy thì tại sao những buổi tiệc tùng của cậu với Dương Khải lại trùng khớp một cách đáng ngờ với thời điểm những thông tin mật của Thiên Dụ bị rò rỉ ra ngoài?" Lục Triều chất vấn, giọng nói đầy uy lực, không cho phép Lục Thiếu Khang trốn tránh. "Tôi có bằng chứng ghi lại các cuộc gọi và tin nhắn giữa cậu và trợ lý của Dương Khải ngay trước khi các sự việc đó xảy ra. Cậu có thể giải thích sự 'trùng hợp' này không?"
Lục Thiếu Khang ngã phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán. Khuôn mặt cậu trắng bệch, không còn chút máu.
Cuối cùng, Lục Triều nhìn sang Tôn Lệ, người đã cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nãy giờ, ánh mắt sắc lẹm. "Trưởng phòng Tôn, tôi đã xem xét kỹ lưỡng các hợp đồng nghệ sĩ dưới sự quản lý của cô. Nhiều nghệ sĩ tài năng, những ngôi sao sáng giá của Thiên Dụ đã rời bỏ công ty vì những điều khoản bất lợi, không công bằng trong hợp đồng, thậm chí còn vướng vào các vụ kiện tụng kéo dài. Cô có thể giải thích tại sao cô lại đưa ra những điều khoản khiến họ không thể chấp nhận được như thế, và tại sao một số tài năng trẻ lại bị đẩy vào những tình huống không hay, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của họ, ngay cả Lâm Hạ, người từng là trụ cột của công ty, cũng từng bị cô gây khó dễ và bỏ mặc sau tai nạn?"
Tôn Lệ giật mình, sắc mặt tái mét, không thể che giấu sự lo sợ. "Sếp Lục... đó là do họ không chịu hợp tác, không tuân thủ quy định của công ty. Tôi chỉ làm đúng chức trách của mình, vì lợi ích chung của Thiên Dụ."
"Đúng chức trách?" Lục Triều cười nhạt, ánh mắt đầy sự châm biếm. "Vậy thì cô có thể giải thích tại sao một vài công ty quản lý nhỏ, không có tiếng tăm, lại liên tục có được những nghệ sĩ tài năng từ Thiên Dụ với những điều khoản hợp đồng tốt hơn gấp nhiều lần, ngay sau khi họ rời đi không? Hay cô đã cố tình tạo ra áp lực để họ phải rời bỏ Thiên Dụ, rồi 'dẫn dắt' họ sang những công ty đó, hoặc tệ hơn, là trực tiếp ép họ chấp nhận những điều khoản bất lợi để cô và những kẻ đứng sau kiếm lời từ những thỏa thuận ngầm, những khoản hoa hồng bẩn thỉu?"
Lời nói của Lục Triều như bóc trần từng lớp mặt nạ của ba kẻ phản bội, phơi bày những hành vi dơ bẩn của chúng trước toàn thể hội đồng quản trị. Cả phòng họp xôn xao hẳn lên, tiếng thì thầm, tiếng thở dài, tiếng bàn tán nổi lên như sóng vỗ. Các thành viên hội đồng quản trị bắt đầu nhìn nhau, vẻ mặt từ nghi ngờ chuyển sang tức giận, sự phẫn nộ hiện rõ trong ánh mắt họ. Họ đã bị những kẻ này lợi dụng, bị dắt mũi bấy lâu nay, khiến cho tài sản của họ bị hao hụt nghiêm trọng.
"Tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi họp này," Lục Triều tiếp tục, giọng điệu không thể nghi ngờ, vang lên dứt khoát trong căn phòng. "Tất cả bằng chứng đã được mã hóa và gửi đến luật sư của tôi. Nếu không có một lời giải thích thỏa đáng, một sự minh bạch hoàn toàn, tôi sẽ không ngần ngại báo cáo lên cơ quan chức năng, đưa mọi chuyện ra ánh sáng và đảm bảo những kẻ có tội phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Trần Vinh, Lục Thiếu Khang và Tôn Lệ đều cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt sắc như dao của Lục Triều và sự phẫn nộ của các thành viên hội đồng khác. Sự kiêu ngạo ban đầu của chúng đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự sợ hãi và tuyệt vọng.
"Tôi biết Thiên Dụ đang đứng trên bờ vực phá sản," Lục Triều hạ giọng, nhưng sự kiên quyết không hề suy giảm. "Chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu muốn cứu vớt công ty, chúng ta phải làm một cuộc cách mạng từ trong ra ngoài, một cuộc thanh lọc toàn diện. Và điều đó có nghĩa là, tất cả những kẻ làm hại công ty phải bị loại bỏ và không có ngoại lệ."
Anh dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm sâu vào từng người, từng tâm trí trong căn phòng. "Tôi đề xuất đình chỉ chức vụ ngay lập tức đối với Trần Vinh, Lục Thiếu Khang và Tôn Lệ. Sau đó, chúng ta sẽ tiến hành điều tra nội bộ minh bạch, làm rõ mọi sai phạm và đưa ra hình thức xử lý thích đáng theo quy định của pháp luật và điều lệ công ty."
Ngay lập tức, một vài thành viên hội đồng quản trị bắt đầu lên tiếng ủng hộ Lục Triều, giọng nói đầy sự tin tưởng và mong chờ. Vị CEO trẻ này đã thể hiện một khí chất và năng lực hoàn toàn khác so với những gì họ từng biết. Sự sắc sảo, quyết đoán và bằng chứng rõ ràng của anh đã khiến họ tin tưởng rằng anh có thể là người duy nhất cứu vãn Thiên Dụ khỏi vũng lầy.
Tuy nhiên, Trần Vinh vẫn cố gắng gượng dậy, giọng khàn đặc, đầy tuyệt vọng. "Sếp Lục... anh không thể làm vậy. Thiên Dụ cần chúng tôi. Nếu chúng tôi rời đi, công ty sẽ sụp đổ hoàn toàn! Ai sẽ điều hành các dự án? Ai sẽ xử lý các mối quan hệ?"
"Thiên Dụ sụp đổ là do có những kẻ như các người đang hút cạn sự sống của nó," Lục Triều lạnh lùng đáp trả, không chút thương xót. "Và tôi sẽ chứng minh rằng Thiên Dụ không cần những kẻ phản bội. Tôi sẽ xây dựng lại công ty này từ đầu, với những con người trung thực và tài năng, những người thực sự muốn cống hiến."
Đúng lúc đó, cửa phòng họp mở ra một cách dứt khoát, và một người đàn ông trung niên với bộ vest chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị bước vào. Đó là luật sư Triệu Mẫn, người mà Lục Triều đã bí mật liên hệ và là một trong những luật sư kinh tế hàng đầu. Sự xuất hiện của luật sư Triệu như một đòn giáng cuối cùng vào những kẻ đang run sợ, chấm dứt mọi hy vọng phản kháng.
"Chào các vị," luật sư Triệu nói, giọng điệu chuyên nghiệp và nghiêm túc, nhưng đầy uy quyền. "Tôi là Triệu Mẫn, và tôi được ủy quyền đại diện pháp lý cho tập đoàn Thiên Dụ trong các vấn đề liên quan đến việc điều tra các sai phạm kinh tế nội bộ và xử lý các cá nhân liên quan. Tôi tin rằng chúng ta có rất nhiều việc cần phải làm để khôi phục lại trật tự và sự minh bạch cho tập đoàn này."
Sự xuất hiện của luật sư Triệu Mẫn đã chấm dứt mọi sự phản kháng. Các thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu, không ai dám phản đối. Quyết định đình chỉ chức vụ Trần Vinh, Lục Thiếu Khang và Tôn Lệ được thông qua ngay lập tức, không một phiếu chống. Ba kẻ phản bội bị dẫn ra khỏi phòng họp trong sự nhục nhã tột cùng, dưới ánh mắt khinh bỉ của những người từng là đồng nghiệp. Đây là một chiến thắng vang dội, một bước ngoặt quan trọng cho Lục Triều trong cuộc đối đầu đầu tiên này.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Triều thở phào nhẹ nhõm. Anh biết, đây chỉ là bước khởi đầu. Cuộc chiến thực sự còn ở phía trước, gay go và phức tạp hơn rất nhiều. Việc loại bỏ những kẻ phản bội là cần thiết, nhưng việc vực dậy Thiên Dụ đòi hỏi nhiều hơn thế. Anh cần tiền, rất nhiều tiền để trang trải các khoản nợ khổng lồ. Và anh cần tài năng, những con người có thể cùng anh chung tay xây dựng lại một đế chế mới.
Lục Triều trở về phòng làm việc, cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến sau cuộc đối đầu căng thẳng. Anh ngồi xuống ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng trong lòng anh, một ngọn lửa mới đã bùng cháy mạnh mẽ. Đó là ngọn lửa của quyết tâm và hy vọng.
Anh rút điện thoại, bấm số Lâm Hạ. "Cậu khỏe không? Cuộc trị liệu thế nào rồi?"
"Tôi ổn," giọng Lâm Hạ yếu ớt đáp lại, nhưng Lục Triều cảm nhận được sự khác biệt. Có một chút thư thái, một chút bình yên trong giọng nói đó, không còn sự tuyệt vọng như trước. "Anh đang ở đâu? Công việc có thuận lợi không?"
"Tôi vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng," Lục Triều trả lời, giọng nói anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi anh ở trong phòng họp, như thể đang nói chuyện với người thân. "Tôi đã loại bỏ những kẻ đã gây hại cho Thiên Dụ, và cả những kẻ đã làm tổn thương cậu trong quá khứ, những kẻ đã đẩy cậu vào bi kịch."
Đầu dây bên kia, Lâm Hạ im lặng một lúc. Lục Triều có thể hình dung ra khuôn mặt cậu ấy đang biểu lộ cảm xúc phức tạp đến nhường nào. Rồi cậu ấy khẽ nói: "Cảm ơn anh. Cảm ơn anh rất nhiều, Lục Triều."
Chỉ một lời cảm ơn đơn giản, nhưng nó lại mang sức nặng hơn bất kỳ điều gì, chạm đến tận đáy lòng Lục Triều. Anh mỉm cười, một nụ cười chân thành hiếm hoi. "Cậu không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ làm những gì đúng đắn. Việc của cậu bây giờ là tập trung vào việc phục hồi. Tôi sẽ đến thăm cậu vào sáng mai, và chúng ta sẽ cùng nhau bàn về những kế hoạch tiếp theo."
Sau khi cúp máy, Lục Triều cảm thấy một luồng năng lượng mới lan tỏa trong cơ thể, xua tan đi sự mệt mỏi. Anh biết, cuộc chiến này không chỉ vì Thiên Dụ, mà còn vì Lâm Hạ. Cậu ấy chính là lý do, là động lực để anh tiếp tục chiến đấu, để anh không ngừng tiến về phía trước.
Lục Triều bắt đầu vạch ra những kế hoạch cụ thể, chi tiết hơn cho Thiên Dụ. Anh sẽ phải cắt giảm chi phí một cách triệt để, tái cơ cấu lại các phòng ban, sa thải những nhân viên không trung thực và bổ nhiệm những người có năng lực. Anh cũng sẽ tìm kiếm những dự án mới, những nguồn thu mới mang tính đột phá. Anh nhớ lại những kiến thức về quản lý doanh nghiệp, về cách xây dựng thương hiệu mà anh từng đọc qua loa ở thế giới cũ, và giờ đây, chúng trở nên vô cùng hữu ích, như một kho báu kiến thức vô giá.
Anh quyết định tập trung vào việc phát triển những tài năng trẻ, đặc biệt là những người có phong cách độc đáo, không bị ràng buộc bởi những khuôn mẫu cũ của ngành giải trí. Anh cũng sẽ đầu tư mạnh vào mảng sản xuất nội dung số, livestream, podcast – những xu hướng đang lên và ít tốn kém hơn so với việc sản xuất phim ảnh hay ca nhạc truyền thống, nhưng lại có tiềm năng lan tỏa mạnh mẽ.
Và quan trọng nhất, anh sẽ bắt đầu chuẩn bị cho sự trở lại của Lâm Hạ. Anh biết rằng Lâm Hạ chưa thể hát ngay, nhưng anh có thể bắt đầu bằng việc phát hành những bản demo chưa từng được công bố của cậu ấy, hoặc tạo ra những dự án âm nhạc đặc biệt, nơi Lâm Hạ có thể sáng tác, hoặc thậm chí là làm nhà sản xuất âm nhạc cho các nghệ sĩ khác. Điều này không chỉ giúp Lâm Hạ dần quay trở lại với âm nhạc, mà còn tạo tiếng vang lớn cho Thiên Dụ, thu hút sự chú ý của công chúng.
Lục Triều ngồi đó, nhìn vào màn hình máy tính, nơi những con số và biểu đồ hiện ra, cùng với những kế hoạch đã được phác thảo. Con đường phía trước còn rất dài, đầy chông gai và thử thách, nhưng anh không hề nao núng. Anh có kiến thức từ hai thế giới, có sự quyết tâm sắt đá, và quan trọng hơn hết, anh có một mục tiêu rõ ràng: vực dậy Thiên Dụ từ đống tro tàn, và mang ánh sáng trở lại cho Lâm Hạ, biến cậu ấy thành ngôi sao sáng nhất. Anh sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy, rằng anh không phải là một CEO yếu kém, và Thiên Dụ sẽ không bao giờ sụp đổ dưới thời của anh. Anh sẽ làm cho cuốn tiểu thuyết "Ánh Sao Phai Tàn" có một kết cục khác, một kết cục rực rỡ và đầy hy vọng, nơi "Ánh Sao" không bao giờ "Phai Tàn" mà sẽ "Rực Rỡ" hơn bao giờ hết.