Lục Triều không mất nhiều thời gian để thực hiện lời hứa của mình. Ngay trong buổi chiều hôm đó, sau khi rời căn hộ tồi tàn của Lâm Hạ, anh lập tức sắp xếp cho cậu ấy nhập viện. Bệnh viện Tư nhân Quốc tế Hạnh Phúc, một trong những cơ sở y tế hàng đầu của thành phố, nơi có đội ngũ chuyên gia vật lý trị liệu và phục hồi chức năng xuất sắc nhất. Anh không tiếc tiền, dù cho tài khoản của nguyên chủ đã cạn kiệt và Thiên Dụ đang đứng trên bờ vực phá sản. Anh tin rằng, đây là khoản đầu tư xứng đáng nhất, không chỉ cho Lâm Hạ mà còn cho tương lai của chính anh và tập đoàn. Số tiền anh chi trả cho chi phí ban đầu tuy lớn, nhưng anh biết rõ giá trị tiềm tàng của Lâm Hạ là vô hạn, và việc phục hồi cậu ấy chính là nền tảng vững chắc nhất cho kế hoạch hồi sinh Thiên Dụ.
Việc đưa Lâm Hạ ra khỏi căn hộ cũ không hề dễ dàng. Cậu ấy vẫn còn ngần ngại, ánh mắt chất chứa nỗi sợ hãi và sự ngờ vực về thế giới bên ngoài, về những con người từng bỏ rơi cậu ấy. Tuy nhiên, khi Lục Triều kiên nhẫn giải thích, khẳng định mình sẽ luôn ở bên cạnh, không bao giờ bỏ rơi cậu ấy, và đặc biệt là khi anh nói về khả năng phục hồi đôi chân, về những tiến bộ y học có thể mang lại phép màu, một tia hy vọng mới bùng lên trong đáy mắt Lâm Hạ, khiến cậu ấy cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Ánh mắt mong manh ấy như nói lên rằng, dù sợ hãi, dù đã tuyệt vọng, nhưng Lâm Hạ vẫn khao khát được chữa lành, được trở lại. Lục Triều thuê một chiếc xe chuyên dụng được trang bị đầy đủ để di chuyển người bệnh, đảm bảo Lâm Hạ được thoải mái nhất có thể, tránh mọi chấn động. Trên đường đi, anh không ngừng trò chuyện, hỏi han Lâm Hạ về cảm giác, về những điều cậu ấy muốn làm khi khỏe lại. Lâm Hạ chỉ trả lời rất khẽ, nhưng ít nhất, cậu ấy đã không còn im lặng hoàn toàn. Đó là một tín hiệu đáng mừng, một bước đột phá trong việc phá vỡ bức tường lạnh giá mà Lâm Hạ đã tự xây quanh mình.
Tại bệnh viện, Lục Triều đích thân làm việc với các bác sĩ trưởng khoa, trình bày rõ ràng tình trạng sức khỏe và tinh thần của Lâm Hạ, đồng thời yêu cầu một phác đồ điều trị toàn diện, chuyên biệt nhất. Anh nhấn mạnh rằng Lâm Hạ không chỉ là một bệnh nhân cần phục hồi thể chất, mà còn là một tài năng âm nhạc thiên bẩm cần được cứu vớt, được trao cơ hội thứ hai. Điều này khiến các bác sĩ có chút ngạc nhiên, bởi họ hiếm khi thấy một CEO lớn như Lục Triều lại đích thân quan tâm sâu sắc đến một nghệ sĩ đã "hết thời" đến vậy, đặc biệt là khi công ty của anh đang gặp khủng hoảng. Tuy nhiên, trước sự kiên quyết và ánh mắt đầy nhiệt huyết của anh, họ đều gật đầu đồng ý, cam kết sẽ làm hết sức mình để mang lại kết quả tốt nhất cho Lâm Hạ. Họ thậm chí còn đề xuất một số phương pháp trị liệu tiên tiến nhất, hứa hẹn sẽ mang lại hiệu quả cao.
Trong khi Lâm Hạ bắt đầu quá trình khám tổng quát chuyên sâu và những buổi vật lý trị liệu ban đầu đầy đau đớn nhưng cần thiết, Lục Triều đã trở về văn phòng CEO tại tòa nhà Thiên Dụ. Mọi thứ ở đây đều khiến anh cảm thấy xa lạ và nặng nề, như thể không khí bị nén lại bởi áp lực và sự hỗn loạn. Căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo, đầy rẫy giấy tờ lộn xộn trên bàn làm việc, những bức ảnh chụp chung với những "người bạn" mà trong ký ức của anh, họ lại chính là những kẻ đâm sau lưng nguyên chủ. Lục Triều thở dài, cảm thấy ghê tởm với sự giả dối ẩn chứa trong những bức ảnh tưởng chừng thân thiết đó. Anh nhanh chóng bắt tay ngay vào công việc, quyết tâm dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Anh yêu cầu Vương Hải mang đến tất cả các báo cáo tài chính, hợp đồng, và hồ sơ nhân sự trong ba năm gần nhất. Cả chồng tài liệu cao ngất ngưởng được đặt lên bàn khiến Lục Triều cảm thấy choáng váng trước mức độ bừa bãi và lãng phí của nguyên chủ. Hàng đêm, anh thức trắng, say sưa đọc từng dòng, từng chữ, phân tích từng con số, từng điều khoản. Anh không phải chuyên gia kinh tế, nhưng với tư duy logic sắc bén, khả năng phân tích vấn đề và óc tổ chức của một kiến trúc sư, anh nhanh chóng nhận ra những bất thường nghiêm trọng. Các khoản chi tiêu vô lý, những hợp đồng có điều khoản mập mờ có lợi cho bên đối tác, những dự án bị "thổi phồng" giá trị một cách phi lý, và cả những giao dịch đáng ngờ với các công ty "vệ tinh" mà không có bất kỳ hồ sơ chứng từ rõ ràng nào. Rõ ràng, có một mạng lưới phức tạp đang hút cạn máu của Thiên Dụ từ bên trong, như một khối u ác tính đang gặm nhấm sự sống của tập đoàn.
Đặc biệt, Lục Triều tập trung vào các vụ scandal của nghệ sĩ và việc rút vốn của nhà đầu tư. Anh phát hiện ra rằng nhiều scandal, tưởng chừng là tai nạn, lại có vẻ như được dàn xếp một cách có chủ đích, được đẩy lên truyền thông một cách thái quá, nhằm hạ bệ danh tiếng của Thiên Dụ và khiến công chúng quay lưng. Và những nhà đầu tư lớn đồng loạt rút vốn, hóa ra, lại có mối liên hệ mật thiết với một tập đoàn giải trí đối thủ sừng sỏ: Tập đoàn Ánh Sao, do một nhân vật phản diện trong truyện điều hành – Dương Khải. Dương Khải là một kẻ mưu mô, xảo quyệt, không từ thủ đoạn để thôn tính Thiên Dụ, mở rộng đế chế giải trí của mình và độc chiếm thị trường.
Về phần "người nhà" trong tập đoàn, Lục Triều nhận ra có ba cái tên thường xuyên xuất hiện trong các giao dịch tài chính mờ ám và có dấu hiệu cấu kết với bên ngoài đó là:
Trần Vinh: Giám đốc điều hành cấp cao, người đã làm việc tại Thiên Dụ từ thời cha của nguyên chủ, được coi là cánh tay phải đắc lực. Trần Vinh luôn tỏ ra trung thành tuyệt đối, nhưng Lục Triều phát hiện ra hắn có những khoản đầu tư bí mật vào các công ty đối thủ của Thiên Dụ và đã ký duyệt nhiều hợp đồng thua lỗ một cách khó hiểu, gây thiệt hại lớn cho tập đoàn. Có lẽ cậu ấy đã nhận hối lộ hoặc có ý đồ thâm độc hơn.
Lục Thiếu Khang: Em họ của nguyên chủ, cũng là một cổ đông nhỏ trong tập đoàn. Lục Thiếu Khang nổi tiếng là kẻ ăn chơi, phá phách, không có chút đóng góp nào cho công ty. Tuy nhiên, Lục Triều phát hiện cậu lại có vẻ rất thân thiết với Dương Khải và thường xuyên xuất hiện ở những buổi tiệc tùng kín đáo của đối thủ. Lục Triều nghi ngờ cậu ấy là cầu nối để Dương Khải thâm nhập vào nội bộ Thiên Dụ, thu thập thông tin mật.
Cuối cùng là Tôn Lệ: Trưởng phòng Nghệ sĩ Quản lý, người phụ trách trực tiếp các hợp đồng và định hướng phát triển của nghệ sĩ. Tôn Lệ dường như đã cố tình tạo ra những điều kiện bất lợi, những ràng buộc vô lý trong hợp đồng, khiến nhiều nghệ sĩ tài năng không hài lòng và lần lượt rời bỏ công ty, thậm chí còn dính vào những vụ kiện tụng rắc rối, làm tổn hại nặng nề đến nguồn nhân lực và danh tiếng của Thiên Dụ.
Mỗi cái tên đều là một nút thắt cần được gỡ bỏ, một mối nguy hiểm tiềm tàng. Lục Triều hiểu rằng anh không thể hành động một cách vội vàng, bộc phát. Anh cần thu thập thêm bằng chứng vững chắc, nắm rõ mạng lưới quan hệ của chúng, và quan trọng nhất, là bảo vệ bản thân khỏi những đòn phản công có thể đến bất cứ lúc nào. Nguyên chủ đã từng quá tin người, quá yếu đuối, nên mới bị đẩy vào cảnh khốn cùng, bị cả những người thân cận nhất phản bội. Lục Triều sẽ không lặp lại sai lầm đó. Anh sẽ biến mình thành một người mạnh mẽ hơn, sắc sảo hơn, không cho phép bất kỳ kẻ nào có thể lợi dụng hay làm hại mình và những người anh muốn bảo vệ.
Trong thời gian này, anh cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm Lâm Hạ. Những buổi thăm nom ban đầu rất khó khăn. Lâm Hạ vẫn giữ khoảng cách, đôi khi né tránh ánh mắt của anh, rụt rè và nhút nhát. Cậu ấy vẫn sống trong sự cô độc của riêng mình, và quá trình vật lý trị liệu cho đôi chân cũng đầy đau đớn, đòi hỏi sự kiên trì phi thường. Mỗi lần nhìn Lâm Hạ nén tiếng rên vì những bài tập phục hồi, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, Lục Triều lại cảm thấy trái tim mình thắt lại. Anh muốn giúp cậu ấy vượt qua nỗi đau thể xác và tinh thần, nhưng anh biết, đây là con đường mà Lâm Hạ phải tự mình đi, anh chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ và động viên.
Lục Triều dành thời gian kể cho Lâm Hạ nghe về thế giới bên ngoài, về những thay đổi trong ngành giải trí, về những xu hướng âm nhạc mới đang lên ngôi. Anh không đề cập đến Thiên Dụ hay những rắc rối của công ty, chỉ tập trung vào việc khơi gợi lại niềm đam mê âm nhạc trong Lâm Hạ, thắp lại ngọn lửa nghệ thuật đã lụi tàn. Anh mang theo chiếc máy tính bảng, mở những bản nhạc mới nhất, những video biểu diễn sống động của các ca sĩ nổi tiếng, những buổi hòa nhạc hoành tráng để Lâm Hạ có thể hình dung được sân khấu mà cậu ấy từng thuộc về, từng là ánh hào quang rực rỡ nhất. Ban đầu, Lâm Hạ chỉ lắng nghe trong im lặng, đôi mắt vô hồn. Nhưng dần dần, Lục Triều nhận thấy ánh mắt cậu ấy trở nên sống động hơn, đôi khi còn khẽ gật gù theo điệu nhạc, hoặc thậm chí là nhịp chân (dù đôi chân không thể cử động). Đó là những dấu hiệu nhỏ, nhưng đủ để Lục Triều cảm thấy ấm lòng, biết rằng những nỗ lực của mình đang bắt đầu có hiệu quả.
Một hôm, khi Lục Triều đang đọc một bài báo về sự xuất hiện của một ngôi sao trẻ mới nổi, người được truyền thông tung hô là "thần đồng âm nhạc", Lâm Hạ đột nhiên lên tiếng, giọng nói tuy vẫn khàn nhưng đã rõ ràng hơn một chút, mang theo sự sắc sảo vốn có của một người nghệ sĩ. "Cậu ấy hát không có hồn."
Lục Triều ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Lâm Hạ. Đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động đưa ra nhận xét về âm nhạc, điều này cho thấy Lâm Hạ đang dần cởi mở hơn, và niềm đam mê vẫn còn cháy âm ỉ bên trong. "Cậu thấy vậy sao? Cậu ấy được đánh giá rất cao về kỹ thuật đấy."
"Vâng," Lâm Hạ khẽ đáp, ánh mắt nhìn vào khoảng không như thể đang nhìn thấu mọi thứ. "Giọng hát chỉ là kỹ thuật, là công cụ. Còn âm nhạc, nó phải là từ trái tim. Cậu ấy hát rất tốt, nhưng lại không có trái tim, không có câu chuyện riêng của mình trong đó."
Lục Triều mỉm cười. Anh biết, linh hồn nghệ sĩ trong Lâm Hạ vẫn còn đó, chỉ là bị chôn vùi quá sâu dưới lớp tro tàn của nỗi đau và sự tuyệt vọng. "Vậy... thế nào mới là có trái tim? Cậu có thể giải thích rõ hơn không?"
Lâm Hạ im lặng một lúc, như thể đang sắp xếp lại những suy nghĩ đã bị chôn vùi bấy lâu. Rồi cậu ấy khẽ nói: "Là cảm xúc. Là câu chuyện của chính người nghệ sĩ. Là thứ khiến người nghe cảm nhận được nỗi đau, niềm vui, hay hy vọng của mình qua từng nốt nhạc, từng câu chữ. Đó là thứ khiến âm nhạc trở nên sống động và chạm đến tâm hồn người nghe."
"Cậu nói đúng," Lục Triều gật đầu, ánh mắt đầy trìu mến. "Vậy liệu cậu có muốn chia sẻ câu chuyện của mình qua âm nhạc một lần nữa không, Lâm Hạ? Thế giới này đang chờ đợi giọng hát và câu chuyện của cậu."
Ánh mắt Lâm Hạ lại chùng xuống, nhưng Lục Triều nhận ra sự dao động rõ ràng trong đôi mắt cậu ấy, sự đấu tranh nội tâm giữa khao khát và nỗi sợ hãi. "Tôi... tôi không biết. Giọng hát của tôi... nó đã bị hủy hoại rồi. Tôi không còn có thể hát như trước nữa."
"Giọng hát có thể phục hồi, hoặc ít nhất là chúng ta sẽ tìm ra cách khác để cậu có thể tiếp tục với âm nhạc. Quan trọng là tinh thần, là ý chí của cậu," Lục Triều cắt lời, nắm lấy bàn tay gầy guộc của Lâm Hạ, đặt trọn sự ấm áp và tin tưởng của mình vào đó. "Cậu đã từng là một ngôi sao rực rỡ, Lâm Hạ. Cậu sinh ra là để đứng trên sân khấu, để cất tiếng hát, để mang âm nhạc đến cho mọi người. Đừng từ bỏ chính mình, đừng từ bỏ ước mơ của mình."
Lâm Hạ nhìn anh, đôi mắt đen láy ẩn chứa một nỗi niềm khó tả, một sự giao thoa giữa niềm hy vọng vừa nhen nhóm và nỗi sợ hãi cố hữu. Cậu ấy không nói gì, nhưng Lục Triều cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc hơn giữa hai người, một sự tin tưởng mong manh vừa được xây dựng. Anh biết, mình đã gieo được một hạt giống hy vọng vào tâm hồn Lâm Hạ, và giờ là lúc anh cần chăm sóc nó.
Ngoài việc chăm sóc Lâm Hạ và nghiên cứu tình hình công ty, Lục Triều cũng bắt đầu âm thầm chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Anh bí mật liên lạc với một luật sư giỏi, nổi tiếng về các vụ án kinh tế và sở hữu trí tuệ – người mà trong truyện, đã từng giúp nam chính trong một vụ kiện lớn và được biết đến với sự liêm chính, tài năng. Anh nhờ luật sư này tư vấn về các điều khoản bất lợi trong hợp đồng của Thiên Dụ và cách thức thu thập bằng chứng hợp pháp, cũng như các kẽ hở pháp lý mà kẻ thù có thể lợi dụng.
Anh cũng tìm kiếm các nhân tài ẩn dật khác. Lục Triều nhận ra rằng, Thiên Dụ không chỉ thiếu tiền mà còn thiếu cả những con người có năng lực, trung thực và nhiệt huyết. Anh cần một đội ngũ mới, những người sẽ cùng anh xây dựng lại từ đống đổ nát, đưa Thiên Dụ trở lại thời hoàng kim. Anh đã bắt đầu tìm kiếm thông tin về một số đạo diễn trẻ tuổi nhưng đầy tiềm năng, các nhà sản xuất âm nhạc có tư duy đột phá và các quản lý nghệ sĩ trẻ tuổi, có tài nhưng chưa có cơ hội tỏa sáng, những người mà trong truyện, họ đã bị chính Thiên Dụ thờ ơ và phải chuyển sang các công ty khác để tìm kiếm cơ hội. Lục Triều tin rằng, anh có thể thuyết phục họ về với Thiên Dụ, cùng nhau tạo nên một tương lai mới.
Lục Triều cũng không quên tập trung vào bản thân. Anh bắt đầu tập thể dục nhẹ nhàng tại phòng gym của bệnh viện, cải thiện chế độ ăn uống khoa học để lấy lại sức khỏe và tinh thần minh mẫn. Anh cũng thay đổi phong cách ăn mặc của nguyên chủ – bỏ đi những bộ đồ cầu kỳ, diêm dúa, thay vào đó là những bộ vest đơn giản, lịch lãm và tinh tế, phù hợp hơn với phong thái điềm tĩnh, sắc sảo của anh. Anh biết, vẻ bề ngoài tuy không phải là tất cả, nhưng nó có thể tạo ấn tượng ban đầu và thể hiện sự chuyên nghiệp, điều mà Thiên Dụ đang rất cần để lấy lại hình ảnh trong mắt công chúng và đối tác.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Một tuần sau, tình hình của Lâm Hạ có những chuyển biến tích cực rõ rệt. Dù đôi chân vẫn chưa thể cử động độc lập, nhưng những bài tập vật lý trị liệu đã giúp cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn, cơ bắp bắt đầu có dấu hiệu phục hồi nhẹ, và quan trọng nhất, tinh thần cũng dần tốt lên. Cậu ấy đã chịu nói chuyện nhiều hơn với Lục Triều, chủ động hỏi về những tin tức trong ngành giải trí, điều mà trước đây cậu ấy hoàn toàn thờ ơ. Nụ cười mong manh cũng xuất hiện nhiều hơn trên môi cậu ấy, dù chỉ là thoáng qua.
Về phía Thiên Dụ, Lục Triều đã có trong tay những bằng chứng sơ bộ nhưng khá thuyết phục về các giao dịch mờ ám của Trần Vinh, Lục Thiếu Khang và Tôn Lệ. Anh biết mình phải hành động nhanh chóng, trước khi những kẻ này kịp đánh hơi được động thái của anh và tiêu hủy bằng chứng hoặc thực hiện những phi vụ mới, gây thêm thiệt hại cho công ty.
Ngày hôm đó, Lục Triều quyết định triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp. Cuộc họp này sẽ quyết định số phận của Thiên Dụ, và cũng là bước đi đầu tiên của anh trong việc giành lại quyền kiểm soát, gột rửa những vết nhơ của tập đoàn. Anh biết, sẽ có nhiều đối kháng, nhiều sự phản đối kịch liệt từ những kẻ đang lợi dụng công ty. Trần Vinh, Lục Thiếu Khang và Tôn Lệ chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận bị phơi bày và mất đi lợi ích. Nhưng Lục Triều đã sẵn sàng. Anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ về mặt pháp lý mà còn về mặt tinh thần. Anh có một con át chủ bài: Lâm Hạ.
Dù Lâm Hạ chưa thể trở lại sân khấu ngay lập tức, nhưng việc Lục Triều bảo vệ và chăm sóc cậu ấy, cùng với những bản demo tuyệt vời của Lâm Hạ, có thể là điểm tựa để Lục Triều xây dựng lại lòng tin và danh tiếng cho Thiên Dụ. Anh sẽ cho tất cả mọi người thấy, Thiên Dụ không chỉ có những scandal và nợ nần, mà còn có những tài năng thực sự, những giá trị cốt lõi cần được bảo vệ và phát huy. Anh sẽ dùng câu chuyện của Lâm Hạ để khơi gợi sự đồng cảm và hy vọng từ công chúng.
Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, nhưng Lục Triều không hề nao núng. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ phòng làm việc, nơi ánh nắng mặt trời đang dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Thành phố lên đèn, rực rỡ và nhộn nhịp, mỗi ánh đèn là một câu chuyện, một ước mơ. Anh tin rằng, giống như ánh đèn của thành phố, Thiên Dụ cũng sẽ có ngày được thắp sáng trở lại, rực rỡ hơn bao giờ hết. Và Lâm Hạ, ngôi sao câm lặng ấy, sẽ không còn chìm trong bóng tối. Cậu ấy sẽ lại tỏa sáng, rạng rỡ hơn bất kỳ vì sao nào, mang theo cả câu chuyện về sự hồi sinh.