Giữa dòng suy nghĩ cuộn trào, Lục Triều không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa. Bất chấp cơn đau đầu còn vương vấn và sự yếu ớt sau cơn ngất, anh vội vã xuống giường, tìm bộ quần áo được đặt sẵn ở tủ đồ bệnh viện. Chúng là trang phục của nguyên chủ Lục Triều – một bộ vest đen cao cấp, nhưng dường như hơi rộng và phảng phất mùi rượu nhạt, một sự đối lập hoàn toàn với phong cách tươm tất, gọn gàng mà Lục Triều của thế giới cũ vẫn quen thuộc. Anh cau mày khẽ lắc đầu, nhanh chóng thay đồ, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của y tá trực phòng khi thấy vị CEO này tự mình rời đi mà không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào.
Ra khỏi bệnh viện, anh lập tức gọi một chiếc taxi. Trong đầu Lục Triều lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tìm Lâm Hạ. Anh nhớ rõ địa chỉ căn hộ tồi tàn nơi Lâm Hạ sống ẩn dật từ trong ký ức của nguyên chủ và cả những dòng miêu tả trong cuốn tiểu thuyết. Đó là một khu chung cư cũ kỹ ở vùng ngoại ô, nơi ánh nắng mặt trời dường như cũng không thể chiếu rọi hoàn toàn. Con đường dẫn vào khu nhà lổn nhổn ổ gà, hai bên là những hàng cây khô héo và các cửa hàng tạp hóa cũ nát. Không khí ở đây đặc quánh mùi khói bụi và sự tiêu điều, khác xa với sự nhộn nhịp, xa hoa của trung tâm thành phố mà Lục Triều vừa tỉnh dậy.
Trên đường đi, Lục Triều không ngừng sắp xếp lại những thông tin mình có. Anh đã nghe hết những bản demo của Lâm Hạ trong USB, và sự kinh ngạc lẫn tiếc nuối cứ thế dâng lên không ngừng. Giọng hát của Lâm Hạ không chỉ đẹp, mà còn có sức lay động lòng người phi thường, một thứ tài năng hiếm có khó tìm. Từng nốt nhạc, từng câu từ đều chất chứa cảm xúc chân thật, khiến người nghe như chìm đắm vào một thế giới riêng, nơi có nỗi buồn man mác nhưng cũng đầy hy vọng. Việc để một viên ngọc quý như vậy bị chôn vùi trong bóng tối là một sự lãng phí không thể chấp nhận được, một tội ác đối với nghệ thuật.
Hơn nữa, anh cũng biết rằng tình trạng tài chính của Thiên Dụ đã gần như chạm đáy. Các báo cáo tài chính chằng chịt những con số âm, các đối tác lớn đã đồng loạt quay lưng, và danh tiếng thì bị hủy hoại nghiêm trọng bởi hàng loạt scandal liên tiếp. Việc vực dậy một tập đoàn đang đứng bên bờ vực phá sản đòi hỏi một nguồn lực khổng lồ, một chiến lược đột phá và quan trọng hơn, là một điểm tựa vững chắc để lấy lại niềm tin từ giới đầu tư và công chúng. Lâm Hạ, với tài năng thiên bẩm và sức hút của một ngôi sao từng được yêu mến, chính là mảnh ghép còn thiếu đó. Nếu cậu ấy có thể trở lại, đó sẽ là một cú hích lớn, một phép màu cho Thiên Dụ, một cơ hội để công ty thoát khỏi vũng lầy lầy lội hiện tại. Lục Triều tin rằng, không có ai khác có thể tạo nên sự thay đổi lớn đến vậy ngoài Lâm Hạ.
Chiếc taxi dừng lại trước một khu nhà tập thể cũ kỹ, xám xịt. Mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc vào mũi Lục Triều. Anh bước xuống xe, ngước nhìn lên những dãy ban công lở loét, những ô cửa sổ cũ kỹ với những chậu cây héo úa. Khó có thể tin rằng, một ngôi sao từng rực rỡ như Lâm Hạ lại đang sống ở nơi đây, trong một môi trường gần như bị lãng quên bởi thời gian và sự phát triển của xã hội. Sự tương phản giữa quá khứ huy hoàng và hiện tại tăm tối của Lâm Hạ khiến lòng Lục Triều càng thêm nặng trĩu.
Theo ký ức, căn hộ của Lâm Hạ nằm ở tầng ba. Lục Triều bước chậm rãi lên những bậc thang mục nát, cảm nhận rõ sự im ắng đến đáng sợ của khu nhà. Không một tiếng nói cười của trẻ nhỏ, không một âm thanh sinh hoạt quen thuộc của các gia đình. Chỉ có tiếng bước chân của anh vang vọng trong hành lang tối tăm, hòa cùng tiếng gió rít qua những khe cửa sổ vỡ. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo bao trùm lấy không gian, càng khiến Lục Triều thêm lo lắng cho tình trạng của Lâm Hạ.
Khi đứng trước cánh cửa gỗ sờn cũ mang số 302, Lục Triều khẽ hít một hơi thật sâu. Anh không biết mình nên nói gì, hay làm gì. Cậu ấy sẽ phản ứng thế nào khi gặp một người xa lạ – hay đúng hơn, một người mà cậu ấy từng biết, nhưng giờ đây đã mang một tâm hồn khác, một ý định khác? Anh không muốn làm Lâm Hạ hoảng sợ, hay gợi lại những ký ức đau buồn, những vết sẹo chưa bao giờ lành. Điều anh muốn là mang đến một tia hy vọng, một cơ hội để Lâm Hạ có thể thoát khỏi vực thẳm của sự tuyệt vọng.
Lục Triều nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng gõ cửa khẽ khàng nhưng vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Không có tiếng đáp lại, chỉ có sự im lặng kéo dài đến đáng sợ. Anh đợi thêm một lát, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất, nhưng không có gì cả. Rồi anh gõ lần nữa, lần này mạnh hơn một chút, đủ để người bên trong có thể nghe thấy.
Vẫn là sự im lặng đáng sợ. Lục Triều cau mày. Một người bị thương nặng, sống cô độc, lại không khóa cửa? Điều này thật đáng lo ngại, cho thấy Lâm Hạ đã mất cảnh giác, hoặc tệ hơn, đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Anh chậm rãi đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối om, rèm cửa sổ kéo kín mít, không cho bất kỳ tia sáng nào lọt vào. Chỉ có chút ánh sáng yếu ớt le lói qua khe cửa hé mở, đủ để anh nhìn thấy một cách mờ ảo khung cảnh bên trong. Mùi ẩm mốc và thuốc men cũ kỹ trộn lẫn với mùi bụi, tạo nên một không khí ngột ngạt, khó chịu. Đồ đạc trong phòng khá đơn giản, thậm chí là sơ sài đến mức đáng thương: một chiếc sofa cũ sờn, một bàn trà nhỏ bám đầy bụi, và một giá sách trống rỗng, không có lấy một cuốn sách hay vật trang trí nào. Mọi thứ đều gợi lên sự bỏ bê, thiếu vắng hơi ấm của sự sống.
"Lâm Hạ?" Lục Triều khẽ gọi, giọng nói mang theo sự thận trọng, như sợ làm vỡ tan một thứ gì đó mong manh.
Không có tiếng đáp. Anh bước sâu hơn vào phòng, đôi mắt dần thích nghi với bóng tối. Và rồi, anh nhìn thấy cậu ấy.
Lâm Hạ đang ngồi trên một chiếc xe lăn cũ kỹ, quay lưng về phía cửa sổ. Bóng lưng cậu ấy gầy gò, cô độc đến đáng thương, như một bức tượng điêu khắc bằng nỗi buồn. Đôi chân được che phủ bởi một chiếc chăn mỏng đã bạc màu, và mái tóc đen dài rủ xuống che gần hết gáy, tạo nên một vẻ u buồn, gần như không có sự sống. Cả người cậu ấy như hòa vào bóng tối, trở thành một phần của sự tĩnh mịch, cô quạnh.
Lục Triều cảm thấy lồng ngực mình siết lại. Ký ức về Lâm Hạ trong truyện, về cái chết lặng lẽ của cậu ấy trong căn phòng này, không một ai hay biết, ập đến. Anh không thể để điều đó xảy ra. Anh sẽ không bao giờ để một kết cục bi thảm như vậy lặp lại dưới sự chứng kiến của mình.
"Lâm Hạ," Lục Triều lại gọi, lần này giọng nói vang hơn một chút, mang theo sự chắc chắn và một chút khẩn thiết.
Thân hình trên xe lăn khẽ run lên bần bật. Từ từ, chiếc xe lăn quay lại, tạo ra một tiếng kẽo kẹt khô khốc.
Gương mặt Lâm Hạ hiện rõ trong ánh sáng lờ mờ. Đôi mắt cậu ấy mở to, đen láy, nhưng trống rỗng như thể đang nhìn vào hư không, không có tiêu cự. Làn da tái nhợt, đôi môi khô khốc, và một vết sẹo mờ ở thái dương, dấu vết của tai nạn năm xưa. Cậu ấy vẫn đẹp, một vẻ đẹp thanh thuần, mong manh, nhưng lại bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc của nỗi tuyệt vọng và sự mất mát. Điều đáng sợ nhất là đôi mắt ấy – không có chút ánh sáng, không có chút cảm xúc, như một hồ nước phẳng lặng không gợn sóng, không có sự sống.
Lục Triều khẽ nhói lòng. Anh chưa từng thấy một ánh mắt nào vô hồn đến vậy, ngay cả trong những tác phẩm nghệ thuật bi kịch nhất. Điều này cho thấy Lâm Hạ đã phải trải qua những gì, và những đau khổ mà cậu ấy đã chịu đựng lớn đến mức nào, đã bào mòn ý chí sống của cậu ấy ra sao.
"Anh là ai?" Giọng Lâm Hạ khàn đặc, yếu ớt, như thể đã lâu lắm rồi cậu ấy không cất tiếng nói, như một sợi chỉ sắp đứt.
Lục Triều bước lại gần hơn, giữ một khoảng cách nhất định để không khiến Lâm Hạ cảm thấy bị đe dọa hay bị xâm phạm không gian riêng tư. "Tôi là Lục Triều."
Gương mặt Lâm Hạ thoáng hiện lên sự kinh ngạc, đôi mắt chợt ánh lên một tia sáng rất mờ, rồi biến mất ngay lập tức, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt và xa cách đến đáng sợ. Một bức tường vô hình vừa được dựng lên giữa họ. "Anh đến đây làm gì?"
"Tôi đến để nói chuyện với cậu," Lục Triều đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, không để sự lo lắng trong lòng lộ ra ngoài. "Về Thiên Dụ, và về cậu."
"Thiên Dụ không còn liên quan gì đến tôi nữa." Lâm Hạ quay mặt đi, đôi mắt lại nhìn vào hư không, như thể cố ý tránh né ánh mắt của Lục Triều. "Và tôi cũng không có gì để nói chuyện với anh."
Lục Triều biết rằng việc thuyết phục Lâm Hạ sẽ không hề dễ dàng. Cậu ấy đã chịu quá nhiều tổn thương, quá nhiều sự phản bội từ những người mà cậu ấy từng tin tưởng. "Tôi biết cậu đã trải qua rất nhiều chuyện. Tôi biết cậu đã bị tổn thương bởi những gì đã xảy ra trong quá khứ," Lục Triều nói, giọng chân thành, "Nhưng tôi không phải là Lục Triều mà cậu từng biết. Tôi... tôi đã thay đổi rất nhiều sau những gì đã xảy ra."
Lâm Hạ bật cười khẩy, một nụ cười chua chát và đầy mỉa mai, không đạt đến đáy mắt. "Thay đổi? Anh Lục Tổng đây mà cũng biết thay đổi sao? Hay lại muốn dùng tôi để cứu vớt Thiên Dụ đang hấp hối của anh, để vớt vát lại chút danh tiếng tồi tệ còn sót lại?"
Câu nói của Lâm Hạ như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lục Triều. Đúng là nguyên chủ đã từng lợi dụng Lâm Hạ, và đây là vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng cậu ấy, một nỗi đau đã ăn sâu vào xương tủy.
"Tôi không phủ nhận những sai lầm trong quá khứ của Thiên Dụ. Tôi cũng không phủ nhận những gì Lục Triều trước đây đã làm với cậu," Lục Triều nói, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Lâm Hạ, không hề né tránh. "Nhưng tôi đến đây không phải để lợi dụng cậu một lần nữa. Tôi đến để sửa chữa những lỗi lầm đó, để bù đắp cho những gì cậu đã mất."
Anh đưa tay ra, đặt chiếc USB lên bàn trà nhỏ trước mặt Lâm Hạ. Chiếc USB nhỏ bé nằm đó, như một lời nhắc nhở về một quá khứ rực rỡ và một tương lai có thể. "Tôi đã nghe những bản demo này. Giọng hát của cậu, âm nhạc của cậu… nó là một phép màu, một món quà từ trời ban. Nó không thể cứ thế mà biến mất được, không thể bị lãng quên trong bóng tối."
Lâm Hạ nhìn xuống chiếc USB, đôi mắt vẫn trống rỗng, nhưng Lục Triều nhận thấy một sự dao động rất nhỏ trong đáy mắt đó. "Phép màu? Phép màu đã chết rồi. Cùng với đôi chân và giọng hát của tôi, cùng với tất cả những hy vọng mà tôi từng có."
Đôi mắt Lâm Hạ bỗng nhiên đỏ hoe, và một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má xanh xao. Đây là lần đầu tiên Lục Triều thấy cậu ấy biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy kể từ khi anh bước vào phòng. Anh cảm thấy đau lòng khôn xiết, cảm thấy sự đồng cảm dâng trào trong lòng. Giọt nước mắt ấy như một lời tố cáo cho tất cả những bi kịch mà Lâm Hạ đã phải gánh chịu.
"Không, nó không chết," Lục Triều lập tức phản bác, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức thuyết phục, kiên định như thể đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên. "Giọng hát của cậu, âm nhạc của cậu, nó vẫn ở đây. Nó vẫn sống trong những bản demo này, chờ đợi được đánh thức. Và đôi chân của cậu… chúng ta vẫn còn hy vọng. Khoa học y tế ngày càng phát triển, không có gì là không thể."
Lục Triều quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hạ, ánh mắt anh tràn đầy sự chân thành và quyết tâm. "Tôi biết một bệnh viện tốt nhất, với những bác sĩ giỏi nhất, những chuyên gia phục hồi chức năng hàng đầu. Chúng ta sẽ tìm cách chữa trị cho cậu, tìm mọi phương pháp tốt nhất. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cậu đứng dậy một lần nữa, để cậu có thể trở lại cuộc sống bình thường, hoặc thậm chí là tốt đẹp hơn."
Lâm Hạ nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt trống rỗng kia dường như có một tia sáng le lói, một tia hy vọng vừa được nhen nhóm, rồi lại nhanh chóng vụt tắt, như ngọn nến trước gió. "Anh đang nói dối. Không ai có thể cứu tôi được nữa. Tất cả đều đã từ bỏ tôi rồi. Gia đình, bạn bè, công ty… tất cả. Họ chỉ coi tôi là gánh nặng."
"Tôi không nói dối," Lục Triều khẳng định một lần nữa, giọng nói vang vọng trong căn phòng, xua tan đi sự u ám. "Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy. Tôi không phải là kẻ sẽ bỏ rơi cậu. Tôi sẽ ở đây, cùng cậu vượt qua mọi thứ. Tôi sẽ đồng hành cùng cậu trên con đường này, dù nó có khó khăn đến đâu."
Anh biết, những lời nói suông không có ý nghĩa gì đối với một người đã chịu quá nhiều tổn thương. Anh cần phải hành động, cần phải thể hiện sự chân thành của mình bằng những việc làm cụ thể. "Hãy cho tôi một cơ hội, Lâm Hạ. Hãy cho chính mình một cơ hội. Cậu không muốn được đứng trên sân khấu một lần nữa sao, không muốn cảm nhận ánh đèn sân khấu và tiếng hò reo của khán giả sao? Cậu không muốn cất tiếng hát một lần nữa sao, không muốn chia sẻ tâm hồn mình qua âm nhạc sao?"
Câu hỏi của Lục Triều như chạm vào một vết thương sâu kín trong lòng Lâm Hạ, một vết thương chưa bao giờ lành. Cậu ấy run rẩy, đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng, ánh mắt lại nhìn xuống chiếc USB trên bàn, nơi chứa đựng những bản nhạc đã từng là tất cả cuộc đời cậu ấy.
"Thiên Dụ đang gặp khó khăn, và tôi cần cậu. Nhưng không phải vì tôi muốn lợi dụng cậu như một công cụ," Lục Triều nói tiếp, chân thành, "Tôi cần tài năng của cậu. Tôi cần ánh sáng của cậu để soi rọi con đường cho Thiên Dụ, để Thiên Dụ có thể lấy lại vị thế vốn có. Và tôi tin, cậu cũng cần một nơi để trở về, một nơi để tỏa sáng trở lại, một nơi mà tài năng của cậu được trân trọng và phát huy."
Anh đưa tay ra, một bàn tay ấm áp và vững chãi, không chút do dự, như một lời mời gọi chân thành từ đáy lòng. "Hãy tin tôi một lần này, Lâm Hạ. Hãy đặt niềm tin vào tôi. Tôi hứa sẽ không làm cậu thất vọng. Tôi sẽ làm mọi thứ để cậu có thể tìm lại chính mình."
Lâm Hạ nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình. Đôi mắt đen láy dần dần có thêm một chút cảm xúc, một chút do dự, một chút tò mò, và cả một tia hy vọng mong manh. Đã bao lâu rồi cậu ấy không nhận được một bàn tay giúp đỡ chân thành như vậy, một bàn tay không đòi hỏi bất cứ điều gì? Đã bao lâu rồi cậu ấy không nghe thấy một lời hứa mà không đi kèm với sự lừa dối hay toan tính?
Lục Triều không vội vàng. Anh kiên nhẫn đợi, giữ nguyên cánh tay đưa ra. Anh biết, đây là một canh bạc lớn, không chỉ cho Thiên Dụ mà còn cho cả số phận của Lâm Hạ. Hoặc anh sẽ vực dậy được Lâm Hạ, giúp cậu ấy thoát khỏi nỗi tuyệt vọng, hoặc cậu ấy sẽ mãi chìm đắm trong bóng tối, và rồi kết cục bi thảm của nguyên tác sẽ lại lặp lại.
Cuối cùng, Lâm Hạ khẽ run rẩy đưa bàn tay gầy guộc của mình ra, chậm rãi chạm nhẹ vào tay Lục Triều. Lòng bàn tay cậu ấy lạnh ngắt, khô ráp, nhưng ánh mắt đã không còn trống rỗng nữa. Có một tia lửa nhỏ, một tia hy vọng mong manh vừa được nhen nhóm, như một đốm sáng trong đêm tối. Dù chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng nó lại mang ý nghĩa của sự tin tưởng, của một cánh cửa vừa được mở ra.
Lục Triều nắm chặt lấy bàn tay Lâm Hạ, một cảm giác ấm áp, an tâm lan tỏa trong lòng. Anh biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Con đường phía trước còn rất dài và khó khăn, đầy chông gai và thử thách. Nhưng anh tin, với sự kiên trì và lòng chân thành của mình, anh có thể làm được. Anh sẽ không để Lâm Hạ phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa.
"Cảm ơn cậu, Lâm Hạ," Lục Triều khẽ nói, giọng anh trầm ấm, mang theo sự biết ơn chân thành. "Cảm ơn cậu vì đã cho tôi cơ hội này, cho chính mình một cơ hội."
Anh giúp Lâm Hạ quay xe lăn lại, tiến về phía cửa sổ. Lục Triều kéo mạnh rèm cửa ra, để ánh nắng ban mai rực rỡ tràn ngập căn phòng tăm tối. Ánh sáng vàng dịu len lỏi vào từng ngóc ngách, xua đi mùi ẩm mốc, bụi bặm và bóng tối đã bao trùm nơi đây suốt bao năm. Căn phòng dường như bừng sáng, như được thổi vào một luồng sinh khí mới.
Lâm Hạ nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của ánh nắng trên khuôn mặt mình. Đã bao lâu rồi cậu không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ như thế này, không cảm nhận được sự ấm áp của thế giới bên ngoài? Đã bao lâu rồi cậu không cảm nhận được hơi ấm của cuộc sống, của niềm hy vọng?
Khi Lục Triều quay lại nhìn Lâm Hạ, anh thấy một giọt nước mắt nữa đang lăn dài trên má cậu ấy, nhưng lần này, đó không phải là giọt nước mắt của tuyệt vọng, của sự đau khổ, mà là giọt nước mắt của sự giải tỏa, của một tia hy vọng vừa lóe lên, của một khởi đầu mới. Đôi môi cậu ấy khẽ cong lên một cách vô thức, một nụ cười rất nhẹ, rất mong manh nhưng lại rạng rỡ hơn bất kỳ vì sao nào.
"Chúng ta sẽ bắt đầu lại," Lục Triều nói, giọng đầy kiên định, như một lời thề. "Từ hôm nay trở đi, không ai có thể làm tổn thương cậu nữa. Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Anh sẽ bắt đầu bằng việc đưa Lâm Hạ đến bệnh viện tốt nhất, không tiếc tiền bạc hay công sức, sắp xếp phác đồ điều trị phục hồi chức năng và vật lý trị liệu chuyên sâu cho đôi chân của cậu ấy. Đồng thời, anh cũng sẽ tìm kiếm những chuyên gia âm nhạc hàng đầu, những nhà trị liệu giọng nói để giúp Lâm Hạ lấy lại giọng hát, nếu như có thể. Dù cho giọng hát có bị ảnh hưởng, Lục Triều vẫn tin rằng tài năng sáng tác và cảm thụ âm nhạc của Lâm Hạ là vô giá, và đó là thứ không thể bị dập tắt.
Sau đó, Lục Triều sẽ đưa Lâm Hạ về một căn hộ mới, tiện nghi hơn, không gian thoáng đãng và có đầy đủ tiện nghi, nơi cậu ấy có thể được chăm sóc tốt nhất, thoát khỏi căn phòng tồi tàn và ngột ngạt này. Anh sẽ từng bước giúp Lâm Hạ lấy lại sự tự tin, tin tưởng vào bản thân và vào cuộc sống, xoa dịu những vết thương lòng đã chai sạn bấy lâu.
Trong khi đó, anh sẽ bắt đầu cuộc chiến cam go với Thiên Dụ. Anh cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả các hồ sơ tài chính, hợp đồng, tìm ra những lỗ hổng, những kẻ phản bội đang ẩn mình trong bóng tối. Sẽ có rất nhiều thử thách, rất nhiều âm mưu và cạm bẫy đang chờ đợi, nhưng Lục Triều đã sẵn sàng. Anh sẽ không lặp lại sai lầm của nguyên chủ, anh sẽ dùng trí tuệ và sự quyết đoán của mình để bảo vệ những gì anh tin tưởng.
Bởi vì anh biết, anh không đơn độc nữa. Anh có Lâm Hạ, nguồn cảm hứng và động lực lớn nhất của anh ở thế giới này. Và anh tin rằng, với tài năng của Lâm Hạ, cùng với sự quyết tâm sắt đá của mình, họ sẽ cùng nhau tạo nên một kỳ tích, một câu chuyện vượt lên trên số phận.
Anh nhìn Lâm Hạ, một ánh mắt dịu dàng và đầy hứa hẹn. Lâm Hạ vẫn còn yếu ớt, vẫn còn tổn thương sâu sắc, nhưng trong đôi mắt đen láy ấy, Lục Triều đã thấy một tia sáng – tia sáng của hy vọng, của sự sống, và có thể, của cả một tương lai tươi sáng, nơi âm nhạc và tình yêu sẽ lại nở rộ, đang chờ đợi họ phía trước.