Cơn đau đầu như búa bổ ập đến, dữ dội đến mức Lục Triều tưởng chừng như não mình sắp nứt toác. Anh khẽ rên một tiếng, cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, khó khăn vô cùng. Cảm giác oi bức, ngột ngạt bao trùm, khác hẳn với sự mát mẻ, dễ chịu của căn hộ cao cấp mà anh quen thuộc. Mùi cồn sát trùng hăng nồng xộc thẳng vào cánh mũi, kế đó là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện.
"Anh Lục, anh tỉnh rồi sao?"
Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai, nghe chừng rất quen thuộc mà lại xa lạ. Lục Triều gắng sức hé mắt, ánh sáng chói chang từ ô cửa sổ lập tức khiến anh nhíu mày. Phải mất một lúc, tầm nhìn mới dần ổn định, và thứ đập vào mắt anh là một trần nhà màu trắng toát, cùng với gương mặt đầy lo âu của một người đàn ông trung niên đang cúi xuống.
"Anh là ai...?" Lục Triều lầm bầm, giọng nói khàn đặc, họng khô khốc. Anh tự hỏi, tại sao mình lại ở bệnh viện? Rõ ràng đêm qua anh còn đang kiểm tra bản thiết kế dự án nhà hát mới, sau đó thì chìm vào giấc ngủ sâu. Chẳng lẽ anh bị bệnh sao?
Người đàn ông trung niên hơi giật mình, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. "À, anh Lục... tôi là Vương Hải, phó tổng giám đốc điều hành của Thiên Dụ đây ạ." Vương Hải, hay đúng hơn là Giám đốc Vương, gương mặt hằn rõ vẻ mệt mỏi, vội vàng rót cho anh một cốc nước ấm. "May quá, anh Lục tỉnh rồi. Sáng nay anh ngất xỉu ngay tại phòng họp, làm mọi người một phen hú vía."
Ngất xỉu? Lục Triều nheo mắt. Anh vốn có sức khỏe tốt, chưa bao giờ gặp tình trạng này. Vừa lúc đó, một làn sóng ký ức xa lạ nhưng lại chân thực đến đáng sợ ập vào tâm trí anh. Hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi, cùng tên Lục Triều, gương mặt mệt mỏi, chán chường, với đôi mắt thâm quầng vì những đêm mất ngủ và áp lực chồng chất. Những con số tài chính đỏ lòm, những cuộc gọi đòi nợ, những scandal bủa vây một tập đoàn giải trí đang bên bờ vực sụp đổ…
Não anh đau như búa bổ, Lục Triều rên rỉ, hai tay ôm chặt thái dương. Những ký ức ấy cứ thế luân phiên đan xen với ký ức của chính anh, Lục Triều của thế giới cũ, một kiến trúc sư tài năng với cuộc sống ổn định, viên mãn. Chúng va đập vào nhau, tạo nên một sự hỗn loạn chưa từng có.
"Anh Lục, anh không sao chứ? Hay tôi gọi bác sĩ?" Vương Hải thấy sắc mặt Lục Triều trắng bệch, toát mồ hôi lạnh thì càng thêm lo lắng.
Lục Triều từ từ buông tay, cố gắng điều hòa hơi thở. Anh nhìn xung quanh căn phòng bệnh, sau đó lại nhìn xuống bàn tay mình. Mặc dù vẫn là đôi tay của anh, nhưng lại có cảm giác hơi khác, gầy hơn một chút, và có một vết sẹo mờ ở ngón trỏ mà anh chưa từng có.
Anh đã… xuyên không?
Ý nghĩ hoang đường này thoáng qua trong đầu Lục Triều, nhưng lại nhanh chóng được xác nhận bởi dòng chảy ký ức mãnh liệt. Đây là thế giới trong cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà anh vừa đọc cách đây vài ngày "Ánh Sao Phai Tàn". Và anh, Lục Triều, giờ đây đã trở thành CEO của tập đoàn giải trí Thiên Dụ, một nhân vật phụ sắp sửa phá sản trong cuốn tiểu thuyết. Theo nguyên tác, cậu ấy sẽ bị cả nam chính và vai phản diện liên thủ loại bỏ khỏi vị trí hiện tại, thậm chí bị đẩy vào cảnh ngồi tù, tất cả chỉ vì sự yếu kém trong quản lý và lòng đố kỵ mù quáng.
Cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Lục Triều hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Là một kiến trúc sư, anh luôn đề cao sự logic, sự sắp xếp và khả năng thích nghi. Dù đây là một tình huống phi lý đến mức khó tin, nhưng anh biết mình không thể cứ thế mà sụp đổ. Anh phải nhanh chóng tiếp nhận và xử lý thông tin.
"Giám đốc Vương, tình hình công ty hiện tại thế nào?" Lục Triều dùng chất giọng trầm ổn nhất có thể, cố gắng che giấu sự hoang mang trong lòng.
Vương Hải giật mình trước thái độ điềm tĩnh bất ngờ của Lục Triều. Vị CEO trẻ tuổi này, từ khi lên nắm quyền sau khi cha anh ta qua đời, vẫn luôn tỏ ra yếu đuối, thiếu quyết đoán, chìm đắm trong các cuộc vui và để mặc công ty tự sinh tự diệt. Hôm nay, cậu ấy lại có vẻ khác lạ.
"À, vâng, tình hình… không mấy khả quan, thưa anh Lục," Vương Hải ngập ngừng, "Mấy dự án lớn đang bị đình trệ, nhà đầu tư rút vốn hàng loạt. Khoản nợ ngân hàng đã đến hạn, mà chúng ta thì… hầu như không có khả năng chi trả. Các nghệ sĩ trụ cột cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại vài người nhỏ lẻ không có danh tiếng. Nếu trong vòng một tháng tới chúng ta không tìm được giải pháp, e rằng Thiên Dụ sẽ phải tuyên bố phá sản."
Nghe Vương Hải trình bày, Lục Triều nhắm mắt lại. Đúng như trong truyện miêu tả, Thiên Dụ đang ở trên bờ vực thẳm. Điều đáng nói là, nguyên nhân phá sản không chỉ do quản lý yếu kém mà còn do có sự nhúng tay của kẻ thù cạnh tranh bên ngoài và cả những kẻ không trung thành ngay trong chính tập đoàn Thiên Dụ – những người có thể là cổ đông lớn, giám đốc cấp cao hoặc thậm chí là những người thân có dã tâm riêng. Họ đã lợi dụng hoặc gài bẫy Lục Triều để công ty rơi vào cảnh này.
"Vậy còn những hợp đồng đang dang dở? Những dự án quan trọng đã bị hủy bỏ?" Lục Triều tiếp tục hỏi, cố gắng xâu chuỗi mọi thứ.
Vương Hải thở dài: "Hầu hết đã bị hủy rồi ạ. Dự án phim truyền hình bom tấn đang quay dở cũng bị nhà đầu tư rút vốn, có nguy cơ phải đền bù hợp đồng rất lớn. Rồi còn các scandal của nghệ sĩ nữa… Mấy năm gần đây Thiên Dụ liên tục dính phốt, từ việc nghệ sĩ lộ clip nhạy cảm đến việc bị tố cáo quỵt tiền, bóc lột sức lao động. Danh tiếng gần như xuống đáy rồi."
Lục Triều lắng nghe từng lời, trong lòng không khỏi cảm thán. Một đế chế giải trí từng lừng lẫy, nay lại thê thảm đến vậy. Anh, với tư duy của một kiến trúc sư, nhanh chóng vẽ ra trong đầu một sơ đồ tổng thể: vấn đề tài chính, vấn đề nhân sự, vấn đề danh tiếng, và trên hết, vấn đề về những "tay trong" và kẻ thù bên ngoài. Mọi thứ đều rối như tơ vò, nhưng lại có một sự liên kết chặt chẽ với nhau.
"Được rồi, tôi đã hiểu sơ bộ," Lục Triều khẽ gật đầu, "Anh chuẩn bị cho tôi tất cả hồ sơ tài chính, hợp đồng, và báo cáo tình hình nhân sự trong vòng ba năm gần đây. Đặc biệt là những vụ scandal và việc rút vốn của các nhà đầu tư. Tôi cần xem xét tất cả."
Vương Hải hơi ngạc nhiên. Vị CEO trẻ này trước nay chưa từng quan tâm đến công việc như vậy. Nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Khi Vương Hải rời đi, Lục Triều mới thực sự thả lỏng, tựa đầu vào gối, nhìn lên trần nhà. Sợi dây chuyền bạc có mặt là hình một chiếc compa mà anh luôn đeo bỗng nhiên lạnh buốt trên ngực. Anh vẫn còn sống, nhưng là sống trong một thân phận khác, một thế giới khác.
Dòng ký ức về cuốn tiểu thuyết "Ánh Sao Phai Tàn" bỗng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Anh nhớ như in câu chuyện về nam chính, một ảnh đế tài năng nhưng kiêu ngạo, và nam phụ, một người quản lý ma mãnh, luôn tìm cách hãm hại những người cản đường. Và rồi, anh chợt nhớ đến một nhân vật khác, một nhân vật phụ cực kỳ bi kịch, mà khi đọc truyện, anh đã từng cảm thấy day dứt khôn nguôi.
Lâm Hạ.
Cái tên đó vang vọng trong tâm trí Lục Triều, như một nốt nhạc lạc điệu giữa bản giao hưởng hỗn loạn của ký ức. Lâm Hạ, một ca sĩ thiên tài với giọng hát trong trẻo như tiếng suối reo, gương mặt thuần khiết như sương mai. Cậu ấy từng là một ngôi sao sáng chói của Thiên Dụ, được kỳ vọng sẽ trở thành một huyền thoại âm nhạc. Thế nhưng, vì những âm mưu thâm độc của kẻ thù, cùng với sự vô tâm và thậm chí là lợi dụng của chính Thiên Dụ dưới thời CEO cũ mà giờ là anh, Lâm Hạ đã gặp tai nạn nghiêm trọng. Vụ tai nạn không chỉ hủy hoại đôi chân và giọng hát của cậu ấy, mà còn cướp đi tất cả: danh tiếng, sự nghiệp, và cả ý chí sống.
Sau tai nạn, Lâm Hạ bị vứt bỏ, bị coi là phế vật, bị lãng quên trong một căn hộ tồi tàn, sống lay lắt như một cái bóng. Cậu ấy không còn cất tiếng hát, không còn sáng tác nhạc, thậm chí còn từ chối mọi sự giúp đỡ. Cuối cùng, Lâm Hạ chết trong cô độc, trong sự im lặng của căn phòng cũ kỹ, không một ai hay biết.
Khi đọc đến đoạn đó, Lục Triều đã cảm thấy nghẹn ngào. Anh không hiểu tại sao một nhân vật tài năng và thuần khiết như vậy lại phải chịu kết cục bi thảm đến thế. Anh đã từng ước giá như mình có thể làm gì đó, giá như có ai đó đưa tay ra cứu vớt Lâm Hạ khỏi vũng lầy tuyệt vọng đó.
Và bây giờ, anh ở đây. Trong chính cái thế giới ấy.
Lục Triều đột nhiên ngồi bật dậy. Cơn đau đầu vẫn còn đó, nhưng không còn quá dữ dội nữa. Thay vào đó là một luồng suy nghĩ rõ ràng, mạnh mẽ.
Nếu anh đã xuyên không, nếu anh có cơ hội thứ hai, vậy thì anh phải làm gì đó. Anh không thể để Lâm Hạ phải chịu kết cục bi kịch như vậy nữa. Anh không phải là nguyên chủ, một kẻ hèn nhát và vô dụng. Anh là Lục Triều, một kiến trúc sư với tư duy sắc bén, một người luôn nhìn thấy tiềm năng và khả năng xây dựng lại từ đống đổ nát.
Tập đoàn Thiên Dụ đang trên bờ vực phá sản, đó là sự thật. Nhưng Lâm Hạ, cậu ấy chính là một viên ngọc quý đang bị chôn vùi. Tiềm năng của Lâm Hạ là vô hạn, và nếu anh có thể cứu vớt Lâm Hạ, không chỉ cứu vớt một sinh mệnh, một tài năng, mà còn có thể vực dậy cả Thiên Dụ.
Ý nghĩ đó nhen nhóm trong lòng Lục Triều, và rồi bùng cháy mạnh mẽ. Đây không chỉ là việc thay đổi số phận của một nhân vật phụ trong truyện, mà còn là cách để anh, Lục Triều, tìm lại ý nghĩa cho sự tồn tại của mình ở thế giới này.
Anh đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ. Chiếc compa tượng trưng cho sự chính xác, sự sáng tạo và khả năng định hình mọi thứ. Giờ đây, nó sẽ định hình lại một cuộc đời, và cả một tập đoàn.
Lục Triều rút điện thoại di động ra, mở ứng dụng tìm kiếm. Anh gõ tên "Lâm Hạ".
Hàng loạt tin tức cũ hiện ra, đa số đều là những bài báo giật gân về scandal, tai nạn, và sự biến mất của "ngôi sao vụt tắt". Kèm theo đó là những bình luận ác ý, chỉ trích, và cả sự thờ ơ đáng sợ. Lâm Hạ, ở thế giới này, đã bị lãng quên hoàn toàn, như một vết nhơ cần bị xóa sổ.
Nhưng trong những ký ức mới này, Lục Triều chợt nhớ ra một chi tiết nhỏ trong truyện. Trước khi tai nạn xảy ra, Lâm Hạ đã kịp hoàn thành một album demo cuối cùng, nhưng nó chưa bao giờ được phát hành. Đó là một album chứa đựng tất cả tâm huyết và tài năng của cậu ấy, với những bản ballad sâu lắng và cả những ca khúc pop sôi động.
"Vương Hải," Lục Triều bấm số gọi cho phó tổng giám đốc, giọng nói kiên quyết, "Anh về công ty, tìm cho tôi tất cả hồ sơ liên quan đến Lâm Hạ. Đặc biệt là những bản ghi âm, bản demo mà cậu ấy đã từng thực hiện trước tai nạn. Dù là bản nháp hay bản demo chưa hoàn chỉnh cũng được. Tôi muốn tất cả."
Đầu dây bên kia, Vương Hải ngạc nhiên đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại. Lâm Hạ? Cái tên đã bị Thiên Dụ "đóng băng" từ rất lâu rồi. CEO Lục Triều trước đây chưa bao giờ nhắc đến, thậm chí còn ra lệnh gỡ bỏ mọi hình ảnh của Lâm Hạ khỏi các kênh truyền thông của công ty.
"Anh Lục… anh nói Lâm Hạ sao ạ? Nhưng mà cậu ấy…" Vương Hải ngập ngừng.
"Tôi biết," Lục Triều cắt lời, giọng nói không cho phép nghi ngờ, "Cứ làm theo lời tôi. Đem tất cả đến đây ngay lập tức. Đây là mệnh lệnh."
Sự kiên quyết và lạnh lùng trong giọng điệu của Lục Triều khiến Vương Hải không dám phản đối. Liền nhanh chóng đáp "Vâng" rồi cúp máy.
Lục Triều đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện, nơi bầu trời xanh ngắt trải dài. Quyết tâm đã nhen nhóm trong anh, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh sẽ thay đổi số phận của Lâm Hạ. Anh sẽ cứu vớt tài năng đang bị vùi lấp đó. Và anh sẽ làm cho Thiên Dụ một lần nữa tỏa sáng, không phải bằng những chiêu trò hay scandal, mà bằng chính tài năng và sự chân chính của cậu.
Anh sẽ không để Lâm Hạ, ngôi sao câm lặng ấy, phải chịu cảnh cô độc và bi kịch thêm một lần nào nữa. Bởi vì, sâu thẳm trong tâm trí Lục Triều, anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một sự kết nối vô hình với số phận của Lâm Hạ. Không chỉ là sự day dứt của một độc giả đối với một nhân vật phụ, mà còn là một cảm giác trách nhiệm, một khát khao được chữa lành.
Đây là khởi đầu cho một hành trình mới, một cuộc đời mới. Lục Triều không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh tin vào khả năng của bản thân, tin vào trực giác của mình. Và hơn hết, anh tin rằng, đôi khi, một tia sáng nhỏ có thể thắp lên cả một bầu trời tối tăm.
Tựa lưng vào giường bệnh, Lục Triều khẽ thở ra. Cơn đau đầu đã dịu đi rất nhiều, nhường chỗ cho một cảm giác kỳ lạ của sự thanh thản và một chút hưng phấn. Anh đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với tất cả.
Đêm đó, Lục Triều không ngủ được. Anh dành thời gian để sắp xếp lại toàn bộ thông tin trong đầu, từ những ký ức về thế giới cũ của mình đến những chi tiết trong cuốn tiểu thuyết. Anh phân tích tình hình tài chính của Thiên Dụ, phác thảo những bước đi đầu tiên để vực dậy công ty, và quan trọng nhất, là hình dung về Lâm Hạ.
Anh nhớ rõ hình ảnh Lâm Hạ trong truyện: một chàng trai gầy gò, xanh xao, đôi mắt trống rỗng và dường như không còn sức sống. Cậu ấy đã từng là một ngôi sao rực rỡ, nhưng giờ đây lại là một cái bóng. Lục Triều biết, để cứu vớt Lâm Hạ, không chỉ cần tiền bạc hay quyền lực, mà còn cần sự kiên nhẫn, sự thấu hiểu và một trái tim chân thành.
Sáng hôm sau, Vương Hải mang đến một chồng tài liệu dày cộp. Cậu ấy đặt xuống bàn cạnh giường bệnh, vẻ mặt vẫn còn hoài nghi.
"Anh Lục, đây là tất cả những gì chúng tôi có về Lâm Hạ. Hồ sơ cá nhân, hợp đồng nghệ sĩ, một số video trình diễn cũ… và cả một chiếc USB chứa bản demo cậu ấy từng thu âm trước tai nạn." Vương Hải nói, giọng điệu có phần khó hiểu. "Nhưng mà, anh Lục, Lâm Hạ đã… không còn là nghệ sĩ của công ty nữa rồi. Hơn nữa, cậu ấy… giọng hát của cậu ấy đã bị hủy hoại hoàn toàn sau tai nạn. Tôi e là việc này…"
Lục Triều không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy chiếc USB nhỏ bé. Anh nhìn nó, cảm nhận sức nặng của số phận Lâm Hạ trong lòng bàn tay mình. Anh biết, Vương Hải không hiểu. Không ai hiểu ngoài anh.
"Anh cứ ra ngoài đi," Lục Triều nói, ánh mắt vẫn dán vào chiếc USB. "Tôi muốn ở một mình một lát."
Vương Hải gật đầu, dù vẫn còn rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu ấy vẫn tuân lệnh. Sau khi Vương Hải ra khỏi phòng, Lục Triều ngay lập tức cắm chiếc USB vào chiếc máy tính bảng anh mang theo. Anh mở thư mục, và một loạt các file âm thanh hiện ra.
Anh chọn một file bất kỳ, và giai điệu đầu tiên vang lên.
Đó là một bản ballad nhẹ nhàng, với tiếng piano du dương và giọng hát trong trẻo như pha lê của Lâm Hạ. Giọng hát ấy cao vút, thanh thoát, không một chút tạp niệm, như tiếng chim hót giữa rừng sâu, chạm đến tận cùng tâm hồn người nghe. Lục Triều nhắm mắt lại, lắng nghe từng nốt nhạc, từng câu hát. Anh có thể cảm nhận được niềm đam mê, sự trong sáng và cả chút buồn man mác trong giọng hát ấy.
Đây chính là tài năng mà thế giới đã lãng quên. Đây chính là viên ngọc quý đã bị chôn vùi.
Một bản nhạc kết thúc, Lục Triều lại mở một bản khác. Lần này là một ca khúc sôi động hơn, với tiếng trống dồn dập và tiếng guitar điện mạnh mẽ, nhưng giọng hát của Lâm Hạ vẫn giữ được sự tinh khiết, biến hóa linh hoạt theo từng nốt nhạc.
Lục Triều nghe đi nghe lại từng bản demo, từng giai điệu, từng câu chữ. Anh càng nghe, càng cảm thấy sự hối tiếc và nỗi xót xa dâng trào. Một giọng hát tuyệt vời đến thế, một tâm hồn nghệ sĩ thuần khiết đến thế, tại sao lại phải chịu đựng những bi kịch tàn khốc đến vậy?
Anh dừng lại ở một bản nhạc không lời, chỉ có tiếng piano. Giai điệu trầm buồn, da diết, như tiếng lòng của một người cô độc, chất chứa nỗi niềm không thể nói. Nghe bản nhạc này, Lục Triều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, sự mất mát, và cả nỗi đau âm ỉ của Lâm Hạ.
Bỗng nhiên, Lục Triều nhận ra, trong những ký ức hỗn loạn của nguyên chủ, có một địa chỉ cụ thể của Lâm Hạ sau tai nạn. Đó là một căn hộ cũ kỹ ở ngoại ô thành phố, nơi Lâm Hạ đã ẩn mình suốt bao nhiêu năm.
Anh không thể ngồi yên được nữa. Anh phải đi. Anh phải tìm Lâm Hạ.
Lục Triều đứng dậy, mặc kệ cơn choáng váng nhẹ. Anh biết mình không thể chần chừ thêm một giây phút nào nữa. Việc Thiên Dụ đang đứng trên bờ vực phá sản đã là một vấn đề cấp bách, nhưng việc cứu vớt Lâm Hạ, với Lục Triều lúc này, còn quan trọng hơn gấp bội. Bởi lẽ, Lâm Hạ chính là chìa khóa. Chìa khóa để anh bắt đầu lại, chìa khóa để Thiên Dụ có một cơ hội mới.
Anh sẽ không chỉ thay đổi số phận của Lâm Hạ, mà anh sẽ còn tạo ra một huyền thoại mới.
Quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt Lục Triều. Anh không còn là kiến trúc sư Lục Triều của thế giới kia, cũng không phải là CEO Lục Triều yếu kém của thế giới này. Anh là Lục Triều, một người mang theo ký ức và tri thức của cả hai thế giới, với một sứ mệnh duy nhất: cứu rỗi một ngôi sao câm lặng.