Khúc Hát Của Riêng Hai Ta

Chương 5: Thắp Sáng Hy Vọng

Trước Sau

break

Sau cuộc họp hội đồng quản trị đầy kịch tính, Lục Triều cảm thấy một gánh nặng lớn đã được trút bỏ, nhưng đồng thời, một áp lực mới lại đè nặng lên vai anh. Việc loại bỏ những kẻ phản bội chỉ là bước khởi đầu. Giờ đây, anh phải đối mặt với thử thách lớn hơn nhiều: vực dậy một Thiên Dụ đang kiệt quệ và chuẩn bị cho sự trở lại của Lâm Hạ, một mục tiêu đôi nhưng lại gắn kết chặt chẽ với nhau, quyết định sự thành bại của cả kế hoạch. Anh biết rằng, việc đó không chỉ cần tiền bạc khổng lồ, mà còn cần thời gian, sự kiên nhẫn vô hạn và cả một kế hoạch tỉ mỉ, chi tiết đến từng bước đi, từng chiến lược nhỏ nhất.

Ngay ngày hôm sau, Lục Triều đến thăm Lâm Hạ tại bệnh viện. Khác với những lần trước, khi anh đến, Lâm Hạ đã không còn giữ vẻ thờ ơ hay né tránh ánh mắt của anh. Cậu đang ngồi trên xe lăn, hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai rọi vào phòng, mang theo sự ấm áp và những tia hy vọng mới mẻ. Gương mặt cậu có vẻ hồng hào hơn một chút, không còn tái nhợt như trước, và ánh mắt đã không còn trống rỗng vô hồn. Lục Triều cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ, nhưng vô cùng ý nghĩa, một dấu hiệu cho thấy Lâm Hạ đang dần thoát khỏi vỏ bọc của nỗi đau và sự cô độc.

"Cậu có vẻ khỏe hơn rồi," Lục Triều mỉm cười, giọng nói ấm áp, mang theo sự quan tâm chân thành. Anh đến gần, đặt một bó hoa cẩm tú cầu màu xanh nhạt trên bàn cạnh giường, loài hoa tượng trưng cho lòng biết ơn và sự thấu hiểu, những thứ mà anh muốn Lâm Hạ cảm nhận được.

Lâm Hạ quay lại nhìn anh, một nụ cười rất khẽ, rất mong manh nhưng lại đầy ý nghĩa thoáng hiện trên môi. "Vâng, các bác sĩ rất tốt. Và tôi… cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể một tảng đá đè nặng trong lòng đã được dỡ bỏ. Có lẽ, việc anh ra tay đã khiến tôi cảm thấy an toàn hơn."

Lục Triều ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay Lâm Hạ, cảm nhận sự ấm áp dần trở lại trong lòng bàn tay cậu, một sự kết nối tinh tế nhưng mạnh mẽ. "Tôi đã làm những gì cần làm ở Thiên Dụ. Những người đã gây hại cho cậu, và cho công ty, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật và lương tâm của họ. Công lý sẽ được thực thi, và chúng ta sẽ không để bất kỳ ai phải chịu oan uổng nữa."

Lâm Hạ im lặng một lúc, ánh mắt nhìn sâu vào Lục Triều, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt anh, một lời khẳng định, một lời hứa chắc chắn. Rồi cậu khẽ nói, giọng nói vẫn yếu ớt nhưng chứa đựng sự chân thành và một chút tò mò: "Cảm ơn anh một lần nữa. Tôi không nghĩ rằng sẽ có ai đó làm điều đó vì tôi, đặc biệt là sau tất cả những gì đã xảy ra, sau khi tôi đã mất đi tất cả."

"Đừng nghĩ vậy," Lục Triều đáp, ánh mắt chân thành, không chút giả dối hay toan tính. "Cậu xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp, Lâm Hạ. Cậu không hề đơn độc nữa. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu, không rời đi, cho đến khi cậu thực sự tìm thấy lại chính mình." Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của Lâm Hạ, một cử chỉ đầy ân cần và dịu dàng, như một lời trấn an vô hình. "Tôi có một kế hoạch cho cậu. Một kế hoạch chi tiết để cậu có thể trở lại với âm nhạc, với sân khấu mà cậu từng thuộc về, trở lại rực rỡ hơn bao giờ hết."

Lâm Hạ mở to mắt nhìn anh, trong đó có sự ngạc nhiên tột độ và cả chút hoài nghi, cùng một chút sợ hãi cố hữu. "Trở lại? Nhưng giọng hát của tôi... đôi chân của tôi... Liệu có thể được không? Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng mọi thứ dường như vô vọng."

"Tôi biết. Chúng ta sẽ làm từng bước một, không vội vàng hay nóng vội," Lục Triều nói, giọng anh đầy tự tin và kiên định, như thể anh đã nhìn thấy rõ con đường phía trước, từng chặng đường một. "Đầu tiên, tôi muốn phát hành những bản demo chưa từng được công bố của cậu. Những bản demo trong chiếc USB mà tôi đưa cho cậu hôm trước. Tôi đã nghe chúng rất nhiều lần, và chúng thực sự rất tuyệt vời, vượt xa những gì tôi mong đợi."

Lâm Hạ ngập ngừng, đôi môi mấp máy, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt. "Nhưng... chúng chỉ là demo. Chúng chưa hoàn chỉnh, chưa được trau chuốt kỹ lưỡng về kỹ thuật, âm thanh. Sợ rằng công chúng sẽ thất vọng hoặc không chấp nhận."

"Chính vì thế mà chúng đặc biệt, Lâm Hạ," Lục Triều giải thích, nở nụ cười trấn an, nụ cười đó xua tan đi phần nào sự lo lắng của Lâm Hạ. "Chúng mang theo sự nguyên bản, chân thật nhất trong cảm xúc của cậu, những khoảnh khắc nghệ thuật thuần túy nhất, không bị pha tạp bởi bất kỳ yếu tố thương mại nào. Tôi tin rằng, công chúng sẽ cảm nhận được điều đó, cảm nhận được nỗi lòng và tài năng của cậu qua từng nốt nhạc, từng câu từ. Việc phát hành những bản demo này sẽ giúp gợi nhắc lại về tài năng thiên phú của cậu, và tạo tiền đề vững chắc cho sự trở lại đầy ngoạn mục sau này."

Anh tiếp tục, phác thảo chi tiết kế hoạch một cách rõ ràng và mạch lạc, như một kiến trúc sư đang vẽ nên một bản thiết kế hoàn hảo cho một công trình vĩ đại. "Tôi cũng đã liên hệ với một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng trong giới, người từng làm việc với nhiều nghệ sĩ hàng đầu trong ngành và có kinh nghiệm dày dặn với những trường hợp đặc biệt. Anh ấy rất ấn tượng với những bản demo của cậu, thậm chí còn nói rằng cậu là một thiên tài thực sự, một viên ngọc quý hiếm có. Tôi muốn anh ấy giúp cậu tìm kiếm những phương pháp luyện thanh đặc biệt, những liệu trình phục hồi giọng nói chuyên sâu nhất, có thể kết hợp cả y học cổ truyền và hiện đại. Hoặc nếu không thể hát như trước, chúng ta có thể tập trung vào sáng tác, phát triển những ca khúc mới, hoặc thậm chí là vai trò nhà sản xuất âm nhạc cho các tài năng trẻ khác. Cậu có một đôi tai nhạy bén, một khả năng cảm thụ âm nhạc tuyệt vời và một tâm hồn nghệ sĩ không ai sánh bằng. Tôi tin rằng, dù ở vị trí nào, cậu cũng sẽ tỏa sáng."

Lâm Hạ lắng nghe từng lời, đôi mắt dần lấp lánh, như những vì sao nhỏ đang được thắp sáng trong đêm tối. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng khao khát được trở lại với âm nhạc, với ánh đèn sân khấu dường như mạnh mẽ hơn tất cả, đủ để thôi thúc cậu vượt qua mọi rào cản, mọi giới hạn của bản thân. "Anh... anh thật sự tin tôi có thể làm được sao? Sau tất cả mọi chuyện, sau khi tôi đã mất đi tất cả?"

"Tôi tin," Lục Triều khẳng định, ánh mắt anh kiên định như không gì có thể lay chuyển, mang theo sự chân thành và niềm tin tuyệt đối. "Và tôi sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ cậu, với sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, dù có phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió."

Sau buổi trò chuyện hôm đó, tinh thần Lâm Hạ như được thổi một luồng sinh khí mới, một ngọn lửa hy vọng vừa được nhen nhóm, bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu bắt đầu hợp tác tích cực hơn với các bác sĩ và chuyên gia vật lý trị liệu, không còn tỏ ra mệt mỏi hay chán nản. Những buổi tập phục hồi chức năng, dù đau đớn đến mấy, cậu cũng cố gắng hoàn thành với sự kiên trì đáng kinh ngạc, đôi khi còn nở một nụ cười khi nhìn thấy Lục Triều đến thăm. Cậu bắt đầu tự mình tìm hiểu thêm về các phương pháp điều trị tiên tiến nhất, về dinh dưỡng hợp lý để phục hồi cơ thể, về những kỹ thuật luyện thanh đặc biệt cho người bị tổn thương dây thanh quản. Lục Triều mang đến cho cậu những cuốn sách về âm nhạc, về lịch sử các nghệ sĩ vĩ đại đã vượt lên số phận, về những câu chuyện truyền cảm hứng. Anh cũng thường xuyên chia sẻ những kiến thức về quản lý, về marketing, về cách vận hành ngành công nghiệp giải trí, để Lâm Hạ có thể hiểu hơn về thế giới mà cậu sắp trở lại, không còn bỡ ngỡ và dễ bị lợi dụng nữa.

Về phía Thiên Dụ, Lục Triều đã thực hiện một cuộc tái cơ cấu triệt để, không khoan nhượng bất kỳ ai. Anh sa thải hàng loạt nhân viên không có năng lực, những người chỉ biết ăn bám hoặc cấu kết với Trần Vinh và đồng bọn. Anh bổ nhiệm những người trẻ tuổi, năng động, có nhiệt huyết và tài năng vào các vị trí quan trọng, những người mà trong truyện, họ đã bị Thiên Dụ bỏ lỡ hoặc không được trọng dụng, khiến họ phải tìm kiếm cơ hội ở nơi khác.

Anh cũng áp dụng các biện pháp cắt giảm chi phí một cách tối đa, tạm dừng các dự án thua lỗ không có tiềm năng và tập trung vào những mảng có tiềm năng sinh lời nhanh chóng, như sản xuất nội dung số ngắn, phát trực tiếp các chương trình giải trí tương tác, và phát triển các ứng dụng di động liên quan đến âm nhạc và giải trí. Điều này giúp Thiên Dụ tạm thời thoát khỏi cơn "khát" tiền mặt, nhưng vẫn chưa đủ để giải quyết triệt để vấn đề nợ nần khổng lồ.

Tuy nhiên, áp lực tài chính vẫn là một gánh nặng lớn, như một đám mây đen luôn bao phủ lấy tập đoàn. Các khoản nợ cũ vẫn còn đó, và anh cần một nguồn vốn lớn để thực hiện các kế hoạch dài hạn, để đầu tư vào cơ sở vật chất hiện đại, vào việc đào tạo nghệ sĩ mới và mở rộng thị trường. Lục Triều biết rằng việc tìm kiếm nhà đầu tư mới trong tình cảnh này là cực kỳ khó khăn, bởi Thiên Dụ đã mất hết uy tín và lòng tin từ giới kinh doanh. Anh phải tạo ra một "kỳ tích" nào đó, một bước đột phá lớn để lấy lại niềm tin từ thị trường và giới đầu tư, chứng minh rằng Thiên Dụ vẫn còn giá trị.

Đó chính là lúc Lục Triều quyết định lật lá bài đầu tiên mang tên Lâm Hạ, con át chủ bài của anh. Anh đã làm việc với đội ngũ truyền thông của Thiên Dụ, những người còn sót lại và chưa bị tha hóa, để xây dựng một chiến dịch quảng bá đặc biệt cho những bản demo của Lâm Hạ. Anh không muốn biến cậu thành một "con bài" để lợi dụng, mà muốn công chúng nhìn nhận Lâm Hạ bằng tài năng thực sự và câu chuyện truyền cảm hứng của cậu ấy về sự vượt lên số phận, về nghị lực phi thường.

Chiến dịch bắt đầu bằng việc công bố một đoạn teaser ngắn, đầy bí ẩn và cuốn hút trên các nền tảng mạng xã hội lớn, chỉ vài giây hình ảnh tĩnh và một đoạn nhạc nhỏ, du dương nhưng đầy ám ảnh, kèm theo dòng chữ "Một giọng hát từng bị lãng quên sẽ trở lại. Bạn có nhớ Lâm Hạ không?" Đoạn teaser được thiết kế một cách tinh tế, không quá phô trương nhưng lại đủ sức gợi tò mò, khiến người xem phải suy nghĩ.

Ngay lập tức, đoạn teaser gây bão trên khắp các trang mạng xã hội, diễn đàn giải trí. Cái tên Lâm Hạ, tưởng chừng đã chìm vào quên lãng và chỉ còn là một ký ức đau buồn của quá khứ, nay lại được nhắc đến. Các fan cũ của Lâm Hạ bàng hoàng, xen lẫn vui mừng khôn xiết, họ như tìm thấy lại thần tượng của mình sau bao năm chờ đợi. Những người trẻ hơn thì tò mò, tìm kiếm thông tin về "ngôi sao vụt tắt" này, về câu chuyện bi kịch của cậu ấy. Cuộc tranh cãi nổ ra trên các diễn đàn và mạng xã hội: Liệu Lâm Hạ có thể trở lại? Thiên Dụ đang làm gì với cậu ấy? Liệu đây có phải là một chiêu trò PR rẻ tiền của Thiên Dụ để đánh bóng tên tuổi trong lúc khó khăn?

Sự chú ý đã được tạo ra, dư luận được đẩy lên cao trào, tạo nên một hiệu ứng lan tỏa không ngờ. Lục Triều và đội ngũ của anh nắm bắt thời cơ, không chần chừ, tung ra bản demo đầu tiên – một bản ballad buồn mang tên "Nốt Nhạc Đứt Gãy". Bản nhạc được phát hành trên tất cả các nền tảng streaming âm nhạc phổ biến và YouTube, kèm theo một video đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, chỉ có hình ảnh một cây đàn piano cũ kỹ được đặt trong căn phòng trống, một ánh nến lung linh và những cánh hoa khô rụng, tượng trưng cho sự cô độc, nỗi buồn và hy vọng le lói.

"Nốt Nhạc Đứt Gãy" nhanh chóng gây sốt, lan truyền với tốc độ chóng mặt, trở thành hiện tượng chỉ sau một đêm. Giọng hát trong trẻo, đầy cảm xúc của Lâm Hạ, dù có chút khàn nhẹ do ảnh hưởng của thời gian và nỗi đau, nhưng lại chạm đến trái tim người nghe một cách mạnh mẽ, lay động sâu sắc từng ngóc ngách tâm hồn. Ca từ sâu sắc, đầy chất thơ, nói lên nỗi đau của sự mất mát, sự đổ vỡ và khao khát được hàn gắn, được tìm lại chính mình, khiến người nghe như tìm thấy câu chuyện của chính mình trong đó. Cộng đồng mạng bùng nổ. Hàng triệu lượt nghe, lượt chia sẻ, hàng trăm ngàn bình luận chỉ trong vài giờ. Những bình luận tràn ngập sự xúc động, ngưỡng mộ và cả sự tiếc nuối:

-"Tôi đã khóc khi nghe bài này. Giọng hát của Lâm Hạ vẫn đẹp đến vậy, nó chạm đến tận đáy lòng, khiến tôi nhớ lại những ký ức xưa cũ!"

-"Đây không chỉ là một bài hát, đây là câu chuyện của một cuộc đời đầy biến cố, đầy tổn thương. Lâm Hạ đã truyền tải tất cả vào từng nốt nhạc, từng câu chữ, như đang kể lại chính cuộc đời mình."

-"Lâm Hạ đã trở lại! Thật không thể tin được! Thiên Dụ làm rất tốt! CEO Lục Triều thật sự có tâm và có tầm nhìn xa trông rộng!"

-"Không thể tin được, một bản demo lại có thể hay đến thế. Thật tiếc cho một tài năng đã bị chôn vùi quá lâu, nhưng tôi mừng vì cậu ấy đã trở lại!"

-"Sau bao năm, tôi vẫn nhớ giọng hát này. Cảm ơn Thiên Dụ đã mang Lâm Hạ trở lại, mang lại hy vọng cho chúng tôi!"

-"Nghe bài này mà tôi nổi da gà. Giọng hát của Lâm Hạ thật sự là một món quà, quá sức tưởng tượng cho một bản demo."

Sức lan tỏa của "Nốt Nhạc Đứt Gãy" vượt ngoài sức tưởng tượng của Lục Triều và cả đội ngũ của anh. Các bảng xếp hạng âm nhạc bỗng nhiên có sự xuất hiện trở lại của một cái tên cũ mà mới. Các đài phát thanh liên tục phát bài hát này theo yêu cầu của thính giả, không ngừng nghỉ. Những lời ca ngợi Lâm Hạ tràn ngập trên mặt báo và các chương trình giải trí, tạo nên một làn sóng truyền thông tích cực chưa từng có, xua tan đi những đám mây đen từng bao phủ Thiên Dụ. Danh tiếng của Lâm Hạ, và cả Thiên Dụ, bắt đầu hồi sinh một cách mạnh mẽ, như phượng hoàng tái sinh từ tro tàn, một lần nữa khẳng định vị thế của mình.

Các nhà đầu tư bắt đầu chú ý trở lại. Một vài tổ chức tài chính lớn, những quỹ đầu tư mạo hiểm có tiếng tăm, đã liên hệ với Thiên Dụ, bày tỏ sự quan tâm đặc biệt đến việc đầu tư và muốn tìm hiểu sâu hơn về kế hoạch của Lục Triều. Cuộc gọi từ Vương Hải mang đến tin tức tích cực không ngừng, gần như dồn dập: "Sếp Lục, có rất nhiều nhà đầu tư đang muốn đặt lịch hẹn với anh! Họ nói rằng họ rất ấn tượng với chiến dịch quảng bá Lâm Hạ và nhìn thấy tiềm năng lớn ở Thiên Dụ dưới sự lãnh đạo của anh! Các cuộc gọi đến không ngớt!"

Lục Triều mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện nhưng cũng đầy suy tính và chiến lược. "Tốt. Anh sắp xếp lịch họp cho tôi. Ưu tiên những quỹ đầu tư lớn và có uy tín, những người có tầm nhìn dài hạn, không phải những kẻ chỉ biết nhìn vào lợi nhuận trước mắt hay muốn thao túng công ty."

Anh quay sang nhìn Lâm Hạ, người đang ngồi cạnh anh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nơi bản nhạc của mình đang được phát, lượt xem và lượt nghe tăng lên chóng mặt. Có một sự rạng rỡ đặc biệt trong ánh mắt cậu ấy, một ánh sáng của niềm vui, của sự tự hào, và của một ước mơ đang dần trở thành hiện thực. Lâm Hạ vẫn chưa nói gì, nhưng Lục Triều biết, cậu đang cảm nhận được sự hồi sinh của chính mình, từng chút một, và điều đó chính là động lực lớn nhất cho anh.

Đây là một chiến thắng nhỏ, nhưng vô cùng quan trọng, một bước ngoặt quyết định cho cả Lâm Hạ và Thiên Dụ. Nó không chỉ mang lại danh tiếng cho Lâm Hạ và Thiên Dụ, mà còn tạo ra niềm tin, thứ mà bấy lâu nay công ty đã đánh mất, thứ mà tiền bạc không thể mua được. Lục Triều biết rằng anh phải tận dụng triệt để cơ hội vàng này. Anh sẽ tiếp tục phát hành các bản demo khác của Lâm Hạ, từng bước một, theo một lộ trình được tính toán kỹ lưỡng, để giữ vững sức nóng và sự chú ý của công chúng. Đồng thời, anh sẽ bắt đầu các buổi gặp mặt với nhà đầu tư, trình bày kế hoạch tái cấu trúc và phát triển của Thiên Dụ, với Lâm Hạ là hạt nhân trung tâm của chiến lược, là biểu tượng của sự hồi sinh và niềm hy vọng mới.

Cuộc hành trình còn dài, Thiên Dụ vẫn còn nợ nần chồng chất và phải đối mặt với nhiều thử thách, nhiều đối thủ đang nhăm nhe muốn thôn tính, muốn dìm Thiên Dụ xuống bùn lầy. Nhưng ánh sáng của hy vọng đã được thắp lên, rực rỡ và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lục Triều nhìn Lâm Hạ, người đang khẽ ngân nga theo giai điệu của chính mình, đôi môi mấp máy theo từng ca từ, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Anh biết rằng, với sự hỗ trợ của anh, và với tài năng thiên bẩm, cùng nghị lực phi thường của Lâm Hạ, "ngôi sao câm lặng" ấy sẽ không chỉ hồi sinh, mà còn trở lại rực rỡ hơn bao giờ hết, tỏa sáng một cách bền vững trên bầu trời của ngành giải trí, trở thành một huyền thoại mới, một biểu tượng của sự kiên cường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc