Khúc Hát Của Riêng Hai Ta

Chương 17: Thanh Âm Cảm Xúc

Trước Sau

break

Sau cái đêm định mệnh ấy, khi những lời đoạn tuyệt dứt khoát của Lâm Hạ vang lên để rũ bỏ gánh nặng bấy lâu, Lục Triều đã ôm chặt cậu vào lòng. Anh cảm nhận được sự run rẩy dần lắng xuống, thay vào đó là nhịp đập thổn thức mà giờ đây không còn là của một người yếu đuối, mà là của một tâm hồn vừa được giải thoát. Giờ đây, khi trong vòng tay anh, Lâm Hạ vẫn còn say giấc, gương mặt cậu an nhiên đến lạ, một sự bình yên mà Lục Triều biết đã rất lâu rồi cậu không có được. Ngoảnh nhìn cơn mưa vẫn còn tí tách rơi ngoài cửa sổ biệt thự, Lục Triều khẽ siết chặt vòng tay. Trong căn phòng này, chỉ còn lại hơi ấm của tình yêu và những lời hứa hẹn cho một tương lai tươi sáng mà anh nguyện dâng hiến cả đời để bảo vệ. Anh khẽ hôn lên trán Lâm Hạ, rồi thầm thề rằng anh sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ nụ cười này, giọng hát này, và cả thứ tình yêu mà họ vừa tìm thấy.

Cảm giác mãn nguyện, trọn vẹn lan tỏa trong lồng ngực Lục Triều. Anh biết, nụ hôn đó, lời thú nhận đó, không chỉ là đỉnh điểm của cảm xúc mà còn là bước ngoặt. Lâm Hạ, cậu nhóc yếu ớt và tổn thương ngày nào, giờ đây đã thực sự mở lòng. Sự tin tưởng tuyệt đối mà cậu đặt nơi anh, thứ tình cảm thuần khiết đã làm tan chảy lớp băng giá trong lòng cậu, giờ đây đã trở thành nguồn động lực mạnh mẽ nhất cho anh. Lục Triều biết, chặng đường phía trước vẫn còn dài, nhưng với Lâm Hạ bên cạnh, mọi khó khăn đều trở nên nhỏ bé.

Chính nhờ sự giải tỏa về mặt tâm lý, cùng với tình yêu và sự chăm sóc tỉ mỉ của Lục Triều, giọng hát của Lâm Hạ đã có những tiến triển đáng kinh ngạc. Khoảng một tuần sau đêm đó, Lục Triều đưa Lâm Hạ đến buổi trị liệu thanh quản thường lệ. Vị bác sĩ chuyên khoa, một người từng lắc đầu ngao ngán trước tình trạng gần như vô vọng của Lâm Hạ, hôm nay lại bất ngờ thốt lên: "Lâm Hạ, cậu thử phát âm những nốt cao hơn xem nào." Lục Triều thấy Lâm Hạ hít một hơi thật sâu, rồi, một âm thanh trong trẻo, dù còn yếu ớt nhưng đã rõ ràng hơn hẳn trước đây, đột nhiên vang lên trong phòng khám tĩnh lặng. Cả bác sĩ và y tá đều sững sờ, chẳng thể kìm được niềm vui mừng và kinh ngạc.

"Tuyệt vời, Lâm Hạ! Thật không thể tin được!" Bác sĩ reo lên, ánh mắt đầy sự phấn khích, gần như bật khóc. "Dây thanh quản của cậu đang hồi phục nhanh hơn dự kiến! Có lẽ... có lẽ cậu có thể thử hát một đoạn ngắn xem sao?"

Lâm Hạ quay sang nhìn Lục Triều, ánh mắt cậu mang theo chút bối rối nhưng cũng tràn đầy sự tin tưởng. Lục Triều nắm chặt tay cậu, khẽ siết nhẹ để truyền thêm sức mạnh cho cậu. Anh gật đầu, môi vẽ nên một nụ cười khích lệ. "Thử đi, Lâm Hạ. Anh tin em."

Lục Triều liền mở một bản nhạc không lời quen thuộc mà Lâm Hạ từng yêu thích, một giai điệu dịu dàng và sâu lắng. Khi những nốt nhạc đầu tiên cất lên, Lâm Hạ khẽ nhắm mắt lại, như để cảm nhận từng nốt nhạc thấm sâu vào tâm hồn, để những ký ức và cảm xúc hòa vào giai điệu. Lần này, không còn là những âm thanh rời rạc hay những đoạn ngân nga yếu ớt như trước, mà Lâm Hạ đã tự tin cất giọng. Dù còn chút khàn đặc và đôi chỗ chông chênh, nhưng tiếng hát của cậu đã vang lên trọn vẹn cả một câu, rồi cả một đoạn điệp khúc, mà không còn ngắt quãng hay khó khăn như trước nữa. Đó chẳng khác nào một phép màu, một kết quả diệu kỳ của tình yêu và sự kiên trì mà Lục Triều đã dành cho cậu suốt thời gian qua, cùng với nỗ lực không ngừng nghỉ của chính Lâm Hạ. Nhìn cảnh tượng ấy, Lục Triều cảm thấy lồng ngực mình dâng lên một niềm tự hào vô bờ bến.

Ngay lập tức, Lục Triều đã biết mình phải làm gì. Anh không thể chờ đợi thêm. Buổi thử giọng bí mật cho Lâm Hạ được sắp xếp nhanh chóng tại phòng thu cao cấp nhất của Thiên Dụ. Anh tự mình chọn lựa những người đáng tin cậy nhất trong đội ngũ: Trợ lý Phương, Thư ký Vương, một vài kỹ sư âm thanh lão luyện và chuyên gia sản xuất âm nhạc hàng đầu, tất cả đều là những người đã theo anh từ khi anh đặt chân đến thế giới này và chứng kiến những nỗ lực anh dành cho Lâm Hạ. Ánh sáng trong phòng thu được điều chỉnh dịu nhẹ, tạo không khí thoải mái nhất cho Lâm Hạ, mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ để cậu không cảm thấy bất kỳ áp lực nào. Lục Triều ngồi ở phòng điều khiển, ánh mắt anh không rời khỏi Lâm Hạ qua lớp kính trong suốt, trái tim đập nhanh hơn bình thường một nhịp. Cậu đứng đó, trên người là bộ quần áo đơn giản, nhưng toát lên một vẻ trưởng thành và tự tin đến lạ thường, khác hẳn với dáng vẻ khép nép ngày đầu anh gặp.

"Em sẵn sàng chưa, Lâm Hạ?" Lục Triều hỏi qua micro, giọng anh đầy ấm áp và trấn an, như muốn truyền toàn bộ sự ủng hộ của mình đến cậu.

Lâm Hạ hít sâu, khẽ gật đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Lục Triều qua lớp kính. "Em đã sẵn sàng, Anh Triều." Giọng cậu giờ đây đã ổn định hơn rất nhiều, không còn khàn đặc như trước, mang theo chút quyết tâm lẫn niềm hy vọng.

Bản nhạc nền quen thuộc của một ca khúc cậu từng trình bày trước đây vang lên, một bản ballad da diết. Lâm Hạ khẽ nhắm mắt, như để cảm nhận từng nốt nhạc thấm sâu vào tâm hồn, để những ký ức và cảm xúc hòa vào giai điệu. Và rồi, cậu mở miệng, cất lên những câu hát đầu tiên. Tiếng hát của cậu không còn trong trẻo và cao vút như trước kia, nhưng nó mang một màu sắc mới – trầm ấm hơn, đầy trải nghiệm, và chất chứa một nội lực lay động lòng người. Mỗi câu hát, mỗi nốt nhạc đều như kể lại hành trình từ vực sâu đến ánh sáng, từ sự câm lặng đến tiếng lòng được giải tỏa. Nó là sự tiếp nối của những cảm xúc được giải phóng từ chương trước, khi cậu dũng cảm đối diện với quá khứ và mở lòng với tình yêu.

Trong phòng điều khiển, tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe, như thể sợ một tiếng động nhỏ cũng có thể phá vỡ khoảnh khắc thiêng liêng này. Trợ lý Phương và Thư ký Vương, những người đã chứng kiến Lâm Hạ từ lúc là một "phế vật" không ai đoái hoài cho đến bây giờ, chẳng thể kìm được những giọt nước mắt xúc động. Họ đã từng nghĩ rằng tài năng của Lâm Hạ đã mãi mãi mất đi, nhưng giờ đây, cậu đã trở lại, mạnh mẽ hơn, cuốn hút hơn. Khi bài hát kết thúc, cả phòng thu im lặng trong vài giây, sau đó là tiếng vỗ tay rầm rộ, vang vọng khắp căn phòng, như một lời chào đón đầy nhiệt thành cho sự tái sinh của một ngôi sao.

Lục Triều bước nhanh vào phòng thu, ánh mắt anh đầy tự hào, rồi ôm chặt lấy Lâm Hạ, như muốn truyền đi tất cả niềm vui và hạnh phúc đang vỡ òa trong lòng. "Em làm được rồi, Lâm Hạ. Em thật sự đã trở lại!" Giọng anh khẽ run lên, mang theo chút nghẹn ngào.

Lâm Hạ khẽ cười, một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy nở trên môi, khiến cả căn phòng như bừng sáng. "Là nhờ có anh, Anh Triều." Cậu ngước nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tình yêu và biết ơn vô hạn, như thể anh chính là ánh sáng duy nhất soi rọi cuộc đời cậu.

Thành công của buổi thử giọng bí mật nhanh chóng lan truyền trong nội bộ Thiên Dụ, như một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm hy vọng về một tương lai tươi sáng cho công ty. Các chuyên gia âm nhạc đều đánh giá cao sự trở lại của Lâm Hạ, thậm chí còn cho rằng giọng hát của cậu giờ đây còn "có chiều sâu" hơn trước, mang theo cả câu chuyện về sự tái sinh đầy cảm động, một điều mà không phải ca sĩ nào cũng có được.

Sau buổi thử giọng, Lục Triều và Lâm Hạ bắt đầu sống chung công khai hơn, một bước tiến tự nhiên sau những diễn biến tình cảm sâu sắc. Lâm Hạ chính thức chuyển đến biệt thự của Lục Triều, không còn là những cuộc ghé thăm thỉnh thoảng nữa. Cuộc sống của họ dần trở nên gắn bó, với những khoảnh khắc đời thường tràn ngập sự ngọt ngào. Họ cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm, và Lục Triều đích thân lái xe đưa đón Lâm Hạ đến các buổi trị liệu, tập luyện. Mối quan hệ ngọt ngào, lãng mạn của họ ngày càng được củng cố theo từng ngày. Lục Triều thường xuyên nấu những món ăn Lâm Hạ thích, và Lâm Hạ cũng bắt đầu học cách pha trà, làm bánh cho anh, tạo nên một sự hòa hợp ấm áp trong cuộc sống thường ngày của họ.

Đang trong giờ làm, dù bận rộn với núi công việc, Lục Triều vẫn không quên nghĩ đến Lâm Hạ. Anh liền nhắn riêng cho Thư ký Vương:

Lục Triều: "Hôm nay tôi sẽ về sớm một chút. Vì thế phiền cô chuẩn bị món tráng miệng Lâm Hạ Hạ thích hộ tôi nhé." 

Thư ký Vương: "Vâng, Lục tổng. Hôm nay cậu Lâm Hạ đã hoàn thành tốt buổi tập và hình như tâm trạng của cậu ấy cũng rất tốt." 

Lục Triều: "Tốt lắm." Anh mỉm cười nhẹ. Thư ký Vương là người đáng tin cậy, cô ấy biết rõ mối quan hệ của anh và Lâm Hạ, nhưng luôn giữ kín như bưng. Đó là điều anh rất trân trọng.

Tuy nhiên, sự gắn bó công khai này cũng kéo theo những tin đồn vốn dĩ khó tránh khỏi. Giới giải trí vốn đã luôn nhạy cảm với những mối quan hệ "bí ẩn" giữa các CEO và nghệ sĩ. Chẳng mấy chốc, những lời đồn thổi bắt đầu lan truyền âm ỉ, như những ngọn lửa nhỏ châm ngòi.

"Ôi giời, Lâm Hạ ấy hả? Cái người từng bị tai nạn rồi mất tích luôn ấy hả? Sống kiểu vô danh tiểu tốt bao lâu nay mà tự nhiên được Lục tổng để mắt. Kiểu gì cũng có mờ ám gì đó rồi!" một tài khoản ẩn danh đăng trên một diễn đàn giải trí kín, lập tức thu hút hàng trăm bình luận đầy ác ý.

"Ai biết đâu được, giới giải trí mà. Nhưng tôi thấy Lục tổng dạo này trông hạnh phúc hơn nhiều. Có lẽ Lâm Hạ là thuốc chữa bách bệnh cho anh ấy chăng?" Một người hâm mộ trung lập tò mò, xen lẫn chút thiện cảm hiếm hoi.

"Gì chứ, tôi lại nghe nói giọng Lâm Hạ Hạ hồi phục rồi, chuẩn bị tái xuất đó. Có khi Lục tổng đang đầu tư cho anh ấy thôi," một ý kiến khác phản bác, tỏ ra hiểu biết hơn nhưng cũng không kém phần nghi hoặc.

Dù Lục Triều đã sớm lường trước những tin đồn này, nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy phiền lòng khi chúng bắt đầu lan truyền công khai. Anh hiểu rõ, đây chỉ là bước khởi đầu cho hàng loạt thử thách lớn hơn khi Lâm Hạ chính thức trở lại dưới ánh hào quang sân khấu. Tuy nhiên, anh không hề sợ những lời thị phi nhắm vào mình mà ngược lại, anh chỉ sợ chúng sẽ làm tổn thương tới Lâm Hạ. Vì Bởi lẽ, cậu đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, thế nên anh không muốn để cậu phải trải qua điều đó một lần nào nữa. Do đó, trong đầu anh, một kế hoạch đối phó chi tiết đã dần định hình. Từng bước một, anh sẽ bảo vệ tình yêu của mình và đồng thời anh cũng sẽ vững vàng đưa Lâm Hạ trở lại đỉnh cao danh vọng của chính cậu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc