Sau cuộc đối đầu đầy căng thẳng với gia đình ở biệt thự, nơi Lâm Hạ đã dũng cảm nói ra những lời mà câu đã chôn giấu trong lòng mình bấy lâu, thì không khí trong căn nhà dần trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, dường như lại chất chứa một cảm giác bùng nổ sắp đến. Khi đã trút bỏ gánh nặng đè nén bấy lâu, mặc dù cơ thể Lâm Hạ vẫn còn run rẩy vì xúc động và những nỗi đau quá của khứ ùa về, nhưng sự run rẩy ấy giờ đây không còn là biểu hiện của một người yếu đuối, mà là của một tâm hồn vừa được giải thoát. Lục Triều ôm chặt cậu vào lòng, cảm nhận từng nhịp đập thổn thức từ trái tim Lâm Hạ, và trong khoảnh khắc đó, anh biết rằng tình cảm giữa họ đã vượt xa khỏi giới hạn của sự cứu rỗi hay lòng biết ơn thông thường.
Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Lục Triều và Lâm Hạ tiến triển một cách nhanh chóng và tự nhiên, tựa như dòng nước chảy. Lâm Hạ không còn giữ khoảng cách, cậu dường như muốn bù đắp cho những tháng ngày đã mất, luôn tìm cách ở bên Lục Triều. Cậu sẽ lặng lẽ đi theo anh vào thư phòng, ngồi trên chiếc sofa đối diện, hoặc đơn giản là tựa đầu vào vai anh khi họ cùng đọc sách trong phòng khách. Mỗi cái chạm nhẹ, mỗi ánh mắt giao nhau đều chất chứa một dòng điện ngầm, một sự thấu hiểu không lời. Về phía Lục Triều, anh cũng không hề che giấu sự dịu dàng và cưng chiều của mình. Anh thường xuyên đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Lâm Hạ, hay khẽ chạm vào bàn tay cậu khi họ ngồi cạnh nhau. Những cử chỉ tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại như những đốm lửa nhỏ, từng chút một nhen nhóm thành một ngọn lửa lớn hơn trong trái tim cả hai.
Đặc biệt, sau khi Lâm Hạ dứt khoát cắt đứt với gia đình cũ, cậu dường như đã loại bỏ được một gánh nặng tâm lý vô hình. Chính vì vậy, giọng hát của cậu cũng có những tiến triển vượt bậc. Lâm Hạ không chỉ có thể nói chuyện trôi chảy hơn mà còn bắt đầu ngân nga những giai điệu mới. Những bản nhạc cậu sáng tác không còn quá nặng nề sự u buồn, mà thay vào đó đã điểm xuyết những nốt trầm của sự kiên cường và những nốt cao của hy vọng. Lục Triều luôn là người đầu tiên được nghe những tác phẩm đó, và mỗi lần như vậy, anh lại càng bị cuốn hút bởi tài năng và tâm hồn thuần khiết của Lâm Hạ.
Vào lúc nửa đêm Lục Triều nhắn tin cho Lâm Hạ:
Lục Triều: "Bài hát mới của em rất hay. Anh thích cách em kết hợp đoạn điệp khúc. Nó như một tia sáng sau màn đêm vậy."
Lâm Hạ: "Anh thích là tốt rồi. Em... chỉ muốn bài hát mới của em được anh nghe thấy đầu tiên."
Lục Triều: "Vậy thì tốt rồi. Ngủ đi, Lâm Hạ. Đừng thức khuya quá nhé."
Lâm Hạ: "Vâng anh Triều... anh cũng ngủ sớm đi. Và anh cũng đừng làm việc quá sức nhé."
Lục Triều: "Ừ. Ngủ ngon Lâm Hạ."
Lâm Hạ: "Ngủ ngon... Anh Triều."
Những tin nhắn tưởng chừng đơn giản như vậy, song chúng lại chất chứa một sự quan tâm đặc biệt, rồi dần dà xóa nhòa đi ranh giới giữa cấp trên và cấp dưới, giữa người cứu vớt và người được cứu vớt. Bởi lẽ đó, tình cảm giữa họ đã vượt qua mọi định nghĩa thông thường, trở thành một điều gì đó thiêng liêng và không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.
Đêm đó, một cơn mưa lớn bất chợt trút xuống thành phố, kéo theo gió lạnh và những tiếng sấm chớp liên hồi. Lâm Hạ vốn nhạy cảm với những âm thanh lớn, nay lại càng trở nên bồn chồn. Tiếng sấm rền vang khiến cậu khẽ giật mình, và ký ức về vụ tai nạn năm xưa dường như lại len lỏi trong tâm trí. Cậu không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc mãi trong phòng. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, cậu lặng lẽ bước chân rời khỏi giường, hướng về phía phòng làm việc của Lục Triều.
Ánh đèn trong thư phòng vẫn còn sáng, hắt ra một vệt sáng yếu ớt dưới khe cửa. Lục Triều đang ngồi trước máy tính, tập trung cao độ xử lý công việc. Tiếng gõ bàn phím đều đặn vang lên trong không gian tĩnh mịch. Lâm Hạ ngập ngừng đứng trước cửa, không dám bước vào, chỉ lặng lẽ quan sát.
"Lâm Hạ?" Lục Triều chợt lên tiếng, không cần quay lại cũng biết là cậu đang đứng ở đó. Anh tắt máy tính, xoay ghế lại, nhìn về phía cậu. "Sao em chưa ngủ vậy?"
Lâm Hạ khẽ rụt rè bước vào phòng, đôi mắt hơi cụp xuống, lộ rõ vẻ yếu lòng. "Em... em sợ sấm." Giọng cậu lí nhí, có chút ngượng ngùng, bởi đây là lần đầu tiên cậu bộc lộ sự yếu ớt này một cách trực tiếp với Lục Triều.
Lục Triều đứng dậy, bước đến gần Lâm Hạ. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, cảm nhận sự lạnh lẽo và run rẩy từ những ngón tay thon dài ấy. "Đừng sợ. Có anh ở đây rồi." Anh dẫn Lâm Hạ đến chiếc ghế sofa lớn trong phòng, và cả hai cùng ngồi xuống. Lục Triều kéo Lâm Hạ lại gần hơn, để cậu tựa đầu vào vai mình. Tiếng sấm vẫn vang lên đều đặn, nhưng trong vòng tay anh, Lâm Hạ cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ và ấm áp chưa từng có.
Hai người im lặng một lúc, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng sấm rền xa. Lục Triều khẽ vuốt mái tóc Lâm Hạ, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu. Bất chợt, Lâm Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Lục Triều. Trong ánh sáng mờ ảo của đèn phòng, đôi mắt ấy như chứa đựng cả một dải ngân hà, lấp lánh những cảm xúc phức tạp mà cậu không thể gọi tên.
"Anh Triều..." Lâm Hạ khẽ gọi tên anh, giọng nói trầm khàn, tựa như một lời thì thầm bị kìm nén từ lâu.
Lục Triều cúi đầu xuống, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cậu. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như dừng lại, chỉ còn lại hai người họ. Anh thấy trong đôi mắt Lâm Hạ không chỉ có sự sợ hãi ban đầu, mà còn là sự tin tưởng tuyệt đối, sự dựa dẫm không lối thoát, và trên hết, là một tình cảm mãnh liệt mà anh đã cảm nhận được từ lâu.
Anh không kìm được nữa. Lục Triều khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng cúi xuống. Môi anh chạm nhẹ vào môi Lâm Hạ, một cái chạm đầy dịu dàng, như sợ làm vỡ tan một giấc mơ mong manh. Lâm Hạ khẽ rùng mình, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Cậu không đẩy ra, mà ngược lại, khẽ nhắm mắt lại, như muốn tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này.
Nụ hôn ban đầu đầy thăm dò, sau đó trở nên sâu hơn, nồng nàn hơn. Lục Triều khẽ luồn tay ra sau gáy Lâm Hạ, kéo cậu sát lại gần, để nụ hôn thêm phần khao khát. Lâm Hạ, dù còn chút ngập ngừng, cũng không thể kiềm chế được nữa, cậu đáp lại nụ hôn của Lục Triều một cách vụng về nhưng đầy chân thành, bàn tay siết chặt lấy vạt áo anh. Đây không chỉ là một nụ hôn thể xác, mà còn là sự giao hòa của hai tâm hồn đã cùng nhau trải qua bao giông bão, bao khổ đau.
Khi nụ hôn dứt, cả hai vẫn còn chìm đắm trong dư vị ngọt ngào. Lục Triều trán kề trán với Lâm Hạ, hơi thở còn phả vào nhau.
"Lâm Hạ..." Lục Triều khẽ thì thầm, giọng anh trầm ấm đầy tình cảm, như một lời cam kết. "Anh yêu em."
Lời thú nhận ấy vang lên trong không gian tĩnh mịch, tựa như một bản giao hưởng tuyệt đẹp, chạm đến tận sâu thẳm trái tim Lâm Hạ. Đôi mắt cậu long lanh những giọt nước mắt, không phải vì buồn, mà vì quá đỗi hạnh phúc. Từng vết sẹo trong tâm hồn cậu dường như đang được lấp đầy bằng những lời nói ấm áp và chân thành của anh.
"Em... em cũng yêu anh Lục Triều..." Lâm Hạ khó khăn thốt ra, giọng vẫn còn run rẩy vì xúc động, nhưng mỗi lời đều chất chứa sự chân thành tuyệt đối. Cậu vùi mặt vào hõm vai Lục Triều, cố gắng kìm nén những cảm xúc đang trào dâng trong lòng ngực mình. Cậu đã kìm nén quá lâu, từ những cảm xúc rung động ban đầu, đến sự biết ơn, rồi lại đến sự tin tưởng và cuối cùng là đến tình yêu nồng cháy mà cậu dành cho anh.
Lục Triều ôm chặt Lâm Hạ, anh biết rằng từ giây phút này, cuộc đời anh đã hoàn toàn gắn liền với cậu trai bé nhỏ này. Anh không còn đơn thuần là một người xuyên đến cuốn tiểu thuyết này để muốn thay đổi những bi kịch của anh và Lâm Hạ trong nguyên tác, mà giờ đây anh đã trở thành một người đàn ông muốn yêu thương và muốn bảo vệ người mình yêu hơn bất cứ điều gì trên thế gian này.
Vào 3 giờ sáng khi Lâm Hạ đã ngủ, Lục Triều liền gửi tin nhắn riêng cho thư ký Vương:
Lục Triều: "Thư ký Vương, sáng mai hủy toàn bộ lịch trình của tôi và Lâm Hạ. Chúng cần một ngày riêng tư."
Thư ký Vương: "Lục tổng, có chuyện gì xảy ra sao ạ? Vì việc hủy lịch đột xuất có thể gây xôn xao cộng đồng mạng."
Lục Triều: "Không có gì. Cứ làm theo lời của tôi đi. Và cũng hãy đảm bảo sẽ không có ai làm phiền chúng tôi vào thời gian này nhé."
Thư ký Vương: "Đã rõ, Lục tổng. Tôi sẽ sắp xếp ngay."
Trong vòng tay Lục Triều, Lâm Hạ dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ bình yên mà đã rất lâu rồi cậu không có được. Và dù ngoài kia, cơn mưa vẫn rơi tí tách, thế nhưng trong căn phòng này, lại chỉ còn lại hơi ấm của tình yêu và những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Lục Triều khẽ hôn lên trán của Lâm Hạ, và rồi anh thề rằng anh sẽ dùng cả đời của mình để bảo vệ nụ cười này, giọng hát này, cũng như thứ tình yêu mà họ vừa tìm thấy.