Khúc Hát Của Riêng Hai Ta

Chương 15: Đối Mặt Vết Thương Cũ

Trước Sau

break

Sau sự cố xô xát với đám người lạ mặt cố gắng đột nhập biệt thự, nơi Lục Triều đã kiên quyết bảo vệ Lâm Hạ khỏi nỗi sợ hãi và những ký ức kinh hoàng đã ám ảnh cậu, thì mối quan hệ giữa hai người giờ đây càng trở nên sâu sắc và gắn bó. Tựa như có một sợi dây vô hình kết nối hai tâm hồn, họ dường như không cần lời nói cũng đủ để hiểu thấu lòng nhau. 

Tuy nhiên, sự bình yên này chẳng kéo dài được bao lâu. Một buổi chiều nọ, khi Lâm Hạ đang cùng Lục Triều lắng nghe lại bản demo mới của mình trong phòng thu tại nhà, thì tiếng chuông cửa lại vang lên dồn dập. Lần này, nó không phải là tiếng ồn ào của đám săn ảnh quen thuộc, mà là một sự xuất hiện khiến cả Lâm Hạ và Lục Triều đều phải ngỡ ngàng. Trợ lý Phương bước vào phòng, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ bối rối, ánh mắt thoáng nhìn về phía Lâm Hạ trước khi lên tiếng:

"Lục tổng, Lâm Hạ... bên ngoài có người muốn gặp hai vị." Trợ lý Phương ngập ngừng.

Lục Triều khẽ nhíu mày, bởi anh đã dặn dò rằng anh sẽ không tiếp khách không hẹn trước. "Ai?" Anh hỏi, giọng điệu ẩn chứa sự khó chịu.

"Là... ba mẹ và em trai của Lâm Hạ ạ," Trợ lý Phương nói nhỏ hơn, ánh mắt lại dò xét nhìn Lâm Hạ. Ngay khi nghe những lời đó, Lâm Hạ lập tức cứng đờ người, đôi mắt cậu trở nên trống rỗng, như nhìn xuyên qua một quá khứ đầy đau đớn.

Mấy chữ "ba mẹ" kia tựa như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim Lâm Hạ. Cậu đã cố gắng quên đi gia đình này, những người đã ruồng bỏ cậu khi cậu cần họ nhất, khi cậu rơi vào vực sâu của bi kịch. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán cậu, đồng thời, bàn tay cậu cũng siết chặt đến mức móng tay găm vào da thịt. Ám ảnh về những lời phán xét, sự thất vọng và cả sự thờ ơ lạnh nhạt của họ năm xưa bỗng chốc ùa về, khiến cậu nghẹt thở.

Nhận ra sự thay đổi đột ngột của Lâm Hạ, Lục Triều lập tức nắm lấy tay cậu, siết nhẹ, truyền cho cậu sự trấn an và sức mạnh. "Đừng sợ. Có anh ở đây." Anh quay sang Trợ lý Phương, gương mặt trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc nhưng ánh mắt lại ánh lên sự bảo vệ mãnh liệt. "Mời họ vào phòng khách, nhưng chỉ mình họ. Tuyệt đối không cho bất cứ phóng viên nào lảng vảng bên ngoài."

Lục Triều và Lâm Hạ cùng bước vào phòng khách. Ba mẹ Lâm Hạ, ông Lâm và bà Trần, cùng em trai Lâm Tuấn, đang ngồi đó. Gương mặt họ lộ rõ vẻ bồn chồn, có chút ngạc nhiên xen lẫn e ngại khi thấy Lục Triều nắm tay Lâm Hạ đi vào. Ánh mắt họ nhìn Lâm Hạ phức tạp, vừa có vẻ quan tâm gượng gạo, vừa có sự xa cách lạ lùng, khó hiểu.

"Lâm Hạ... Con... con khỏe không?" Bà Trần lên tiếng trước, giọng điệu có chút gượng gạo, không được tự nhiên cho lắm.

Lâm Hạ không đáp, chỉ đứng yên lặng sau lưng Lục Triều, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào họ, như thể đang nhìn những người hoàn toàn xa lạ. Trong tâm trí cậu, cậu vẫn nhớ như in cái ngày tai nạn xảy ra, những cuộc gọi cầu cứu không lời đáp, và cả ánh mắt thờ ơ khi họ đến bệnh viện, vì họ chỉ quan tâm đến danh tiếng bị hủy hoại của gia đình chứ không phải đứa con trai đang nằm giữa ranh giới sống và chết.

Lục Triều bước lên một bước, chắn gần hết tầm nhìn của Lâm Hạ, giống như một bức tường vững chắc. Anh nhìn thẳng vào ba người trước mặt, giọng nói trầm ổn, lạnh lẽo, không chút cảm xúc, tựa như một tảng băng: "Chào ông Lâm , bà Trần và Lâm Tuấn. Tôi là Lục Triều. Có chuyện gì mà mọi người lại đột ngột ghé thăm nhà tôi vậy?"

Ông Lâm ho khan, cố lấy lại vẻ gia trưởng đã mất. "Chúng ta là gia đình. Con trai xảy ra chuyện, tôi đến thăm con, có gì không được sao?" Ông Lâm nói, giọng có chút bực dọc.

"Thăm?" Lục Triều nhếch mép, khóe môi anh ẩn chứa sự châm biếm sâu sắc. "Ba năm qua, khi Lâm Hạ nằm liệt giường, khi cậu ấy mất giọng, khi giới giải trí quay lưng với cậu ấy, sao lúc đó tôi không thấy quý vị ghé thăm lần nào. Giờ đây, khi Lâm Hạ sắp trở lại, khi cậu ấy được minh oan, quý vị lại xuất hiện. Thật là đúng lúc."

Câu nói của Lục Triều như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt ba người kia. Lâm Tuấn, người em trai từng được Lâm Hạ hết lòng yêu thương, bấy giờ cũng cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Lục Triều và sự im lặng đáng sợ của Lâm Hạ.

Bà Trần bật khóc nức nở, cố gắng đóng vai một người mẹ đau khổ. "Lục tổng, anh đừng nói vậy. Chúng tôi cũng khó xử mà. Năm đó, công ty gia đình gặp khó khăn, Hạ nhi lại xảy ra chuyện lớn, chúng tôi... chúng tôi cũng bị áp lực mà!"

"Áp lực?" Lục Triều lặp lại, giọng anh vang lên trong phòng khách như một bản án không thể chối cãi. "Áp lực đến mức bỏ mặc con trai mình tự sinh tự diệt? Áp lực đến mức nghe theo lời kẻ khác, đồng ý những hợp đồng bất công đẩy Lâm Hạ vào đường cùng? Quý vị nghĩ Lâm Hạ không biết sao? Ba năm qua, cậu ấy đã trải qua những gì, quý vị có biết không?"

Trong khi đó, Lâm Hạ vẫn giữ sự im lặng đáng sợ, nhưng bàn tay cậu đã siết chặt lấy tay Lục Triều, như muốn tìm kiếm sự trấn an và sức mạnh. Cậu cảm nhận được sự bảo vệ mạnh mẽ từ anh, một sự bảo vệ mà cậu chưa bao giờ có được từ chính gia đình mình.

Ông Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng run run, lộ rõ sự tức giận bị dồn nén bấy lâu. "Lục Triều, dù sao chúng tôi cũng là ba mẹ ruột của Hạ nhi! Anh có quyền gì mà can thiệp vào chuyện gia đình chúng tôi? Anh đang muốn lợi dụng con trai tôi để làm gì?"

Lục Triều cười khẩy, đầy vẻ khinh thường. "Lợi dụng? Tôi dùng tiền bạc, dùng mọi nguồn lực để chữa bệnh cho cậu ấy, để đưa cậu ấy trở lại. Còn quý vị, đã làm gì ngoài việc đẩy cậu ấy xuống vực sâu? Tôi xin lỗi, nhưng quý vị không còn tư cách để nói những lời đó." Anh nhìn thẳng vào Lâm Tuấn. "Còn cậu, Lâm Tuấn, có vẻ như cậu đã quên mất một người anh trai đã từng che chở cho cậu như thế nào trước mọi khó khăn của gia đình rồi nhỉ?"

Lâm Tuấn giật mình, lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu ta chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lục Triều và ánh mắt trống rỗng của Lâm Hạ. Cậu ta muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cúi xuống, không dám đối mặt, như thể đang che giấu một bí mật nào đó.

Bầu không khí trong phòng khách căng như dây đàn, tưởng chừng như sắp đứt. Bỗng nhiên, Lâm Hạ khẽ cựa mình, bước ra khỏi vòng tay Lục Triều một chút, đứng sánh vai với anh. Cậu ngước nhìn Lục Triều, ánh mắt đầy sự tin tưởng và kiên định, rồi quay sang đối mặt với gia đình mình. Giọng cậu vẫn còn khàn, nhưng lần này lại vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết, từng từ đều chứa đựng sự mạnh mẽ và đau đớn mà cậu đã kìm nén suốt bao năm qua:

"Tôi... không có gia đình. Ba năm trước... tôi đã chết rồi." Lâm Hạ nói, từng lời như cứa vào không khí, lạnh lẽo đến thấu xương. "Người đã cứu tôi... là Lục Triều. Người đã cho tôi một cuộc sống mới... cũng là Lục Triều."

Bà Trần òa khóc nức nở, cố gắng tiến đến gần Lâm Hạ, nhưng Lục Triều đã khẽ chặn lại, ánh mắt sắc như dao, đầy vẻ cảnh cáo.

"Lâm Hạ... con nói gì vậy? Con là con trai của mẹ mà!" Bà Trần đau đớn kêu lên.

Lâm Hạ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn kiên định. "Không. Ba mẹ đã bỏ rơi tôi. Và đó chính là sự lựa chọn của ba mẹ. Vì thế giờ đây sẽ đến lượt tôi lựa chọn." Cậu quay hẳn về phía Lục Triều, nắm chặt tay anh, như thể anh là điểm tựa duy nhất của cậu. "Tôi... không cần bất kỳ sự quan tâm nào từ quý vị. Cuộc đời tôi... bây giờ chỉ có anh ấy và âm nhạc."

Lời nói của Lâm Hạ như một tiếng sét đánh ngang tai ba người nhà họ Lâm. Họ không ngờ Lâm Hạ lại có thể nói ra những lời tuyệt tình đến vậy, một Lâm Hạ trầm lặng, yếu đuối ngày xưa giờ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một con người đầy kiên cường với ánh mắt kiên định đến lạ thường, khiến họ không khỏi bàng hoàng.

Lục Triều siết chặt tay Lâm Hạ, cảm nhận được sự tin tưởng tuyệt đối mà cậu đặt vào anh. Anh quay sang nhìn ba người kia, ánh mắt không còn tức giận mà chỉ còn sự lạnh nhạt đến vô cảm. "Quý vị đã nghe rõ rồi chứ? Lâm Hạ không cần quý vị. Và tôi, Lục Triều, sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương cậu ấy một lần nào nữa."

Ông Lâm và bà Trần không nói được lời nào, chỉ có Lâm Tuấn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua sự hối hận và buồn bã.

"Mời quý vị về cho," Lục Triều nói dứt khoát, sau đó ra hiệu cho Trợ lý Phương. "Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Lâm Hạ nữa. Nếu không, tôi sẽ không khách sáo."

Trợ lý Phương nhanh chóng đưa ba người nhà họ Lâm ra ngoài. Căn phòng lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của Lâm Hạ và nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim Lục Triều.

Ngay sau khi gia đình Lâm Hạ rời đi Lục Triều liền nhắn tin luôn cho thư ký Vương:

Lục Triều: "Xử lý thông tin về gia đình Lâm Hạ. Và hãy đảm bảo rằng sẽ không có bất cứ ai lợi dụng danh tiếng của Lâm Hạ sau này." 

Thư ký Vương: "Đã rõ, Lục tổng. Mọi thông tin liên quan đến quá khứ của họ và Lâm Hạ sẽ được kiểm soát chặt chẽ. Sẽ không có kẻ nào có thể lợi dụng cậu ấy được nữa."

Lâm Hạ vẫn đứng đó, dựa vào Lục Triều, cả người run rẩy. Dù đã mạnh mẽ nói ra những lời đó, nhưng nỗi đau và sự tổn thương từ quá khứ vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cậu.

Lục Triều ôm chặt Lâm Hạ vào lòng. "Em làm tốt lắm, Hạ Hạ. Anh cảm tự hào về em."

"Anh Triều..." Lâm Hạ khẽ gọi, giọng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh. Cậu nhấc tay lên, ôm lấy eo Lục Triều, vùi mặt vào ngực anh. "Cảm ơn anh... đã luôn ở bên em."

“Đừng nói cảm ơn. Vì anh đã từng nói rồi, anh sẽ luôn ở đây mà.” Lục Triều thì thầm rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Anh biết, việc Lâm Hạ dám đối mặt với nỗi đau sâu thẳm nhất đã là một bước ngoặt lớn trong hành trình chữa lành của cậu. Và anh sẽ luôn là điểm tựa vững chắc, để cậu có thể dựa vào bất cứ lúc nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc