Khúc Hát Của Riêng Hai Ta

Chương 18: Chuẩn Bị Cho Ngày Trở Lại

Trước Sau

break

Sau buổi thử giọng đầy xúc động và sự thừa nhận ngầm về mối quan hệ của cả hai, Lục Triều không để cảm xúc riêng lấn át lý trí, bởi lẽ anh biết, đây mới chỉ là khởi đầu của một hành trình dài hơi hơn rất nhiều. Việc Lâm Hạ cất tiếng hát trở lại đã là một phép màu, nhưng để cậu ấy thực sự tái sinh và tỏa sáng trên đỉnh cao danh vọng một lần nữa, cần có một chiến lược tỉ mỉ, không vội vàng mà phải từng bước chắc chắn.

Ngay lập tức, Lục Triều triệu tập toàn bộ đội ngũ truyền thông và quản lý cấp cao của Thiên Dụ. Trong căn phòng họp đầy căng thẳng, ánh mắt Lục Triều quét qua từng gương mặt, đầy uy nghiêm nhưng cũng chất chứa sự quyết đoán mạnh mẽ. "Chúng ta không chỉ đơn thuần đưa Lâm Hạ trở lại. Hơn thế nữa, chúng ta sẽ định hình lại hình ảnh của cậu ấy, biến cậu ấy thành một biểu tượng của sự kiên cường, của ý chí vượt qua nghịch cảnh, chứ không chỉ dừng lại ở một nạn nhân bi kịch đáng thương." Anh nhấn mạnh, giọng nói vang vọng khắp phòng. "Mọi bước đi đều phải thật thận trọng, vì vậy chúng ta sẽ không gây sốc, mà thay vào đó, sẽ tạo sự tò mò, từng chút một, để công chúng tự nguyện đón nhận cậu ấy một cách tự nhiên và sâu sắc."

Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, giới giải trí bắt đầu xôn xao. Đầu tiên, một đoạn ghi âm ngắn, không rõ ràng về giọng hát của Lâm Hạ bất ngờ được "vô tình" rò rỉ trên một diễn đàn âm nhạc nhỏ bé. Đó chỉ là một đoạn ngân nga, một vài nốt luyến láy đầy cảm xúc, nhưng đủ để những người hâm mộ cũ của Lâm Hạ phải giật mình, sống lại những ký ức hoài niệm. Ngay lập tức, đoạn clip trở thành chủ đề nóng, lan truyền chóng mặt trên các trang mạng xã hội, dù chưa ai dám khẳng định chắc chắn đó có phải là giọng của "ca sĩ Lâm Hạ Hạ đã mất tích" năm xưa hay không.

Vài ngày kế tiếp, một hình ảnh chất lượng thấp, được chụp lén từ xa, lại xuất hiện trên một trang tin tức giải trí ít tên tuổi. Trong ảnh, một bóng dáng quen thuộc, gầy gò nhưng đầy sức sống, đang đứng trong phòng thu, dường như đang tập luyện chăm chỉ. Gương mặt không rõ ràng, thế nhưng vóc dáng ấy, thần thái ấy, khiến những người tinh ý không khỏi liên tưởng đến Lâm Hạ. Lục Triều đã khéo léo để lộ những hình ảnh này, đồng thời vẫn giữ một khoảng cách nhất định để tránh gây áp lực trực tiếp cho cậu. Mục tiêu là khơi gợi sự tò mò, tạo tiền đề vững chắc cho những bước đi lớn hơn sau này, chứ không phải một màn công bố đình đám và vội vã.

Lục Triều biết rõ, "chiêu" này tuy cũ nhưng lại cực kỳ hiệu quả trong giới giải trí. Anh không muốn Lâm Hạ bị cuốn vào vòng xoáy thị phi quá sớm. Mọi thứ phải từ từ, từng bước một, y hệt như cách Lâm Hạ đã từng bước hồi phục sức khỏe và tinh thần vậy.

Sau khi thấy phản ứng tích cực và những tín hiệu khả quan từ công chúng, Lục Triều quyết định đã đến lúc ghi âm ca khúc hoàn chỉnh đầu tiên của Lâm Hạ sau chuỗi ngày dài im lặng. Anh cùng Lâm Hạ đã chọn một bản ballad do chính cậu sáng tác trong những ngày đầu hồi phục, một bài hát mang tính biểu tượng sâu sắc, kể về hành trình tìm lại chính mình, từ nỗi đau tột cùng đến sự kiên cường và niềm hy vọng mãnh liệt. Giai điệu da diết, lời ca chạm đến tận trái tim, hứa hẹn sẽ là một tác phẩm ghi dấu sự trở lại đầy mạnh mẽ của một ngôi sao.

Để đảm bảo chất lượng tuyệt đối và sự hoàn hảo cho ca khúc này, Lục Triều không ngần ngại cử những nhân viên chủ chốt, tinh túy nhất của Thiên Dụ đến hỗ trợ Lâm Hạ. Đó là nhà sản xuất âm nhạc tài năng Vương Lỗi, kỹ sư âm thanh lão luyện với đôi tai thính nhạy, và cả chuyên gia hình ảnh để lên ý tưởng cho concept album sau này.

Ban đầu, không ít người trong ekip còn giữ thái độ hoài nghi nhất định. Một số người từng làm việc với Lâm Hạ trước đây không thể tin rằng cậu có thể hát lại được, hơn nữa còn có thể hát tốt như vậy. Thế nhưng, khi chứng kiến Lâm Hạ đứng trước micro, cất lên những nốt nhạc đầy nội lực và cảm xúc, mọi hoài nghi đều tan biến như sương khói.

"Thật... thật không thể tin được!" nhà sản xuất Vương Lỗi thốt lên, đôi mắt anh ta mở to kinh ngạc khi Lâm Hạ kết thúc một đoạn cao trào đầy ám ảnh. "Giọng hát này... nó không chỉ là kỹ thuật khô khan, mà nó là cả một câu chuyện đầy đau khổ và hy vọng. Cậu ấy đã thực sự sống lại cùng với âm nhạc của mình."

Các kỹ sư âm thanh gật gù tán thành không ngớt, những ngón tay lướt nhanh thoăn thoắt trên bàn điều khiển, cố gắng ghi lại trọn vẹn từng sắc thái cảm xúc dù là nhỏ nhất trong giọng hát của Lâm Hạ. Họ từ những người làm việc theo nhiệm vụ đơn thuần đã hoàn toàn bị thuyết phục, trở thành những cộng sự đáng tin cậy, hết lòng hỗ trợ Lâm Hạ trên chặng đường sắp tới.

Lục Triều ngồi ở phòng điều khiển, lặng lẽ quan sát mọi thứ diễn ra. Mỗi khi Lâm Hạ hát, anh cảm thấy một niềm tự hào trào dâng, khó tả. Anh biết, cậu ấy đã thực sự tìm thấy ánh sáng cho cuộc đời mình, và anh chính là một phần không thể thiếu của ánh sáng ấy.

Mối quan hệ giữa Lục Triều và Lâm Hạ ngày càng sâu đậm, đến nỗi những người thân cận nhất như Thư ký Vương hay Trợ lý Phương đều nhận ra rõ ràng. Lục Triều không trực tiếp công khai tình cảm của họ với công chúng, nhưng anh luôn ưu tiên Lâm Hạ trong mọi lịch trình bận rộn đến mức chóng mặt của mình. Anh đích thân kiểm tra mọi chi tiết công việc của cậu, từ lịch trình thu âm, buổi tập luyện cho đến cả việc ăn uống, nghỉ ngơi, đảm bảo Lâm Hạ luôn trong trạng thái tốt nhất.

Những khoảnh khắc riêng tư của họ tại biệt thự ngày càng ngọt ngào và tự nhiên hơn. Lục Triều vẫn thường xuyên vào bếp nấu những món Lâm Hạ thích, và ngược lại, Lâm Hạ cũng bắt đầu tự tay chuẩn bị những bữa ăn nhẹ hay pha trà thảo mộc thơm lừng cho anh sau những giờ làm việc căng thẳng. Sau mỗi buổi tập, Lâm Hạ thường tựa đầu vào vai Lục Triều khi cả hai cùng ngồi trên sofa êm ái, lặng lẽ đọc sách hoặc ngắm nhìn thành phố về đêm qua khung cửa sổ rộng lớn.

"Hôm nay có vẻ hơi mệt nhỉ?" Lục Triều khẽ hỏi, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Lâm Hạ đầy âu yếm.

Lâm Hạ khẽ lắc đầu, giọng trầm ấm: "Không sao, em chỉ là cảm thấy... hạnh phúc. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại có thể đứng trong phòng thu, hát trọn vẹn một bài hát như thế này một lần nữa."

Lục Triều mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh đầy dịu dàng và kiên định. "Đó là vì em xứng đáng, Lâm Hạ. Anh luôn tin em sẽ làm được điều này."

Anh kiên nhẫn lắng nghe những chia sẻ của Lâm Hạ, từ những lo lắng nhỏ nhặt về ca từ cho đến những suy nghĩ sâu kín nhất về tương lai. Dần dần, Lâm Hạ cũng mở lòng chia sẻ nhiều hơn, vì cậu tìm thấy ở Lục Triều không chỉ là người yêu, người bảo vệ, mà còn là một điểm tựa vững chắc, một người bạn tâm giao có thể thấu hiểu mọi điều trong tâm hồn cậu. Và anh cũng biết, đây chính là nền tảng vững chắc nhất cho những thử thách cam go sắp tới mà họ sẽ cùng nhau đối mặt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc