Hai từ em vợ, uy lực không khác gì bom nguyên tử.
Một tiếng sau, Tô Lan Thời mặc váy ngắn màu đen, chân đi bốt cao, khoác áo khoác dài màu đen xuất hiện ở cửa quán “Tù”.
Cậu em trông xe quen thuộc cười hì hì đi tới đậu xe giúp cô, Tô Lan Thời thật sự không có tâm trạng, không thèm nhìn cậu ta đã cất bước đi nhanh vào lối vào quán bar.
Trong quán bar vẫn ầm ầm, nhạc nhẽo inh ỏi.
Tô Lan Thời lạnh lùng quét qua đám người đang mượn rượu mà phát điên, sau khi chào nhân viên pha chế thì cô đi xuyên qua đám người đi thẳng về phía phòng bao VVIP.
Cửa phòng bao mở hé, ánh sáng chiếu ra từ khe cửa, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng người bên trong đang lắc lư.
Tô Lan Thời đứng im ở cửa, cô biết rõ đằng sau cánh cửa này đang có mãnh thú hồng thủy đang đợi cô, nhưng cô không thể không đẩy nó ra.
Hít sâu một hơi, cô cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phòng bao VVIP thật ra một căn phòng có diện tích lớn, có đại sảnh rộng rãi và các loại phòng giải trí nhỏ, đương nhiên cũng có phòng dạy dỗ có đầy đủ các đa͙σ cụ chuyên nghiệp nhất, bảo đảm khách hàng ở trong phòng bao có thể chơi tận hứng.
Lúc này, trong đại sảnh của phòng bao tập trung không ít người, Tô Lan Thời đứng ở cửa khẽ liếc nhìn thì thấy một nam một nữ quỳ bò dưới tấm thèm trước sofa, chính là Hà Triết Vũ gọi điện cho cô và chủ nhân mới của anh ta.
“Tô đến rồi.” Có người nhìn thấy Tô Lan Thời trước, vội vàng mở miệng nhắc nhở những người khác, sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Tô Lan Thời siết chặt lòng bàn tay, trầm mặc đi vào phòng bao, thuận tay đóng cửa lại.
Phó Hành ngồi trên chiếc sofa dài ở chính giữa, ánh mắt xuyên qua mọi người nhìn thẳng về phía cô, giọng điệu lười nhác nói: “Lâu thế?”
Tô Lan Thời không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn anh.
Thì ra ngay từ đầu người đàn ông này đã nhận ra cô là Tô.
Thanh kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu Tô Lan Thời cuối cùng cũng rơi xuống, đâm xuyên cô, điểm yếu lớn nhất của cô quả nhiên đã bị người đàn ông này phát hiên, cô thật sự không biết nên xử lý làm sao.
Tô Lan Thời muốn biết mục đích của Phó Hành thì chỉ có thể đến đây.
Ngược lại với sự căng cứng của cô, tâm trạng của Phó Hành trông rất tốt, anh lắc lắc ly rượu trong tay, uống một ngụm, sau đó mới vỗ vào vị trí bên cạnh, nói với Tô Lan Thời: “Qua đây ngồi.”
Mọi người lập tức ồ lên, người đàn ông trẻ được gọi là cậu Cố lớn tiếng nhất, chất vấn Phó Hành: “Mới có mấy ngày, cậu thế mà đã thân với nữ hoàng Tô rồi sao?”
Phó Hành phớt lờ anh ta, ánh mắt chỉ dừng trên người Tô Lan Thời.
Tô Lan Thời do dự mấy giây mới nhấc chân đi về phía anh, đôi bốt cao gót giẫm xuống sàn nhà, phát ra âm thanh cộp cộp rõ ràng, càng thu hút ánh mắt của nhiều người dừng trên người cô.
Đối với M da^ʍ đãиɠ hâm mê tìиɧ ɖu͙©, cách ăn mặc này của Tô Lan Thời là sự thu hút trí mạng, mấy người ở đó chỉ nhìn đôi chân dài đó của cô đã có thể mặt đỏ tía tai, hô hấp dồn dập.
Tô Lan Thời ở trước những ánh mắt như hổ đói của đám người này, cô đi tới bên cạnh Phó Hành, từ từ ngồi xuống.
Phó Hành đánh giá lớp trang điểm và quần áo của cô ở khoảng cách gần, sau đó nghĩ tới dáng vẻ bé thỏ trắng thanh thuần ngoan ngoãn nhìn thấy ở nhà, ý cười của anh càng sâu, hỏi: “Sao không mặc chiếc váy trắng đó?”
Tô Lan Thời có chút cạn lời, trầm mặc vài giây rồi nói: “Không hợp với chỗ này.”
Mấy từ rất đứng đắn lại chọc Phó Hành vui vẻ, chỉ thấy một mình anh cười ha hả rất lâu, làm cho những người khác cũng cười vô tri theo, cậu Cố không nhịn được mà hỏi: “Phó Hành, cậu cười cái gì?”
Phó Hành thu lại tiếng cười, hỏi ngược lại cậu Cố: “Cậu không cảm thấy Tô khá hài hước hay sao?”
Trong lòng mọi người kiểu: ‘Hài hước chỗ nào?’
Tô Lan Thời liếc nhìn Phó Hành, lại nhìn sang hai người quỳ bò dưới sàn, hỏi: “Gọi tôi đến đây làm gì?”
Cậu Cố cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể chen lời, anh ta nói: “Chúng tôi đều rất thích cô, gọi cô đến chơi cùng!”
Tô Lan Thời: “...”
Cô biết chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không Hà Triết Vũ và chủ nhân của anh ta sẽ không bị hành cho thảm như vậy, Hà Triết Vũ nhìn trông hơi suy sụp, không có tinh thần, chủ nhân của anh ta hình như đã ngất, quần áo trên người xộc xệnh, rõ ràng đã được chỉnh lại.
Phó Hành ở bên cạnh không mở miệng, mà đưa một bao thuốc qua, hỏi: “Làm một điếu không?”
Tô Lan Thời lập tức nhớ tới dáng vẻ Phó Hành dạy cô hút thuốc đêm qua và hình ảnh cuối cùng anh ngậm điếu thuốc của cô, người đàn ông này ngay từ đầu đã nhận ra cô nhưng lại giả ngốc trêu đùa cô.
Thấy cô rút một điếu ngậm trong miệng, Phó Hành rất tự nhiên cầm bật lửa châm cho cô.
Động tác này của anh đã trấn áp hoàn toàn những người xung quanh!
Trước giờ đều là người khác châm thuốc cho sếp Phó, đây là lần đầu tiên thấy sếp Phó châm thuốc cho người khác!
Tô Lan Thời cũng không giả bộ nữa, cô kẹp điếu thuốc một cách thành thạo, hút liên tục mấy hơi mới dừng.
Loại cảm giác bị Phó Hành dắt mũi đi như này, thật sự khiến cô rất khó chịu, nhưng cô nhất thời không thể nghĩ ra đối sách hay, chỉ có thể yên lặng quan sát.
Phó Hành thong dong chọn ra một chiếc roi ngắn bằng cao su từ trong hộp đa͙σ cụ dưới bàn, thử cảm giác rồi mới đưa chiếc roi ngắn cho Tô Lan Thời, nói: “Nhìn thấy hai người dưới sàn không? Đi quất một trận.”
Tô Lan Thời nhíu mày: “Tại sao?”
Trong nụ cười của Phó Hành có giấu dao, anh nói: “Thử kỹ thuật của em.”