Phó Hành quá nguy hiểm.
Nghĩ tới dáng vẻ Phó Hành dạy cô hút thuốc, thái độ cường thế không cho phép phản kháng đó khiến Tô Lan Thời cảm thấy sợ khi nhớ lại.
Lúc đó cô ở trong anh chỉ là một động vật nhỏ yếu ớt có thể mặc anh nắn bóp.
Có điều, anh rốt cuộc có nhận ra cô là Tô trong quán bar hay không thì Tô Lan Thời thật sự không nhìn thấu.
Tô Lan Thời quyết định, sau này phải bớt đến “Tù” hoặc dứt khoát không đến đó nữa, ở thành phố A có rất nhiều quán bar, bất kỳ quán nào cũng có thể cho cô yên tâm uống rượu.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Lan Thời xuống tầng, Phó Hành vẫn ở nha.
Trước bàn ăn, Tô Ngọc ăn mặc giống như bướm hoa, ngồi ở bên cạnh Phó Hành mà nũng nịu nói chuyện, Phó Hành vừa ăn xong bữa sáng, đang lướt xem tin tức thời sự trọng điểm từ chiếc ipad trong tay, thỉnh thoảng đáp lại một câu.
Tô Ngọc thấy Tô Lan Thời đi xuống, trên mặt nở nụ cười tươi vẫy tay với cô: “Thời Lan, em mau qua đây chào anh rể, sau đám cưới hai người chắc chưa từng gặp nhau.”
Lúc này Phó Hành mới rời tầm mắt ra khỏi chiếc ipad, ngẩng đầu nhìn Tô Lan Thời.
Đêm qua mưa gió sấm chớp, lại mất điện, dưới sự phản chiếu yếu ớt từ đèn pin trong điện thoại, Phó Hành cho Tô Lan Thời cảm giác giống như một đại ma vương hệ hắc ám mạnh mẽ, lúc đó cô bị một cỗ uy áp vô hình trấn áp, gần như không dám nhìn thẳng vào Phó Hành.
Mà lúc này, trong phòng ăn rộng rãi, cửa sổ sát sàn sáng bừng, ánh nắng rực rỡ sau cơn mưa chiếu vào từ bên ngoài cửa kính, người đàn ông mặc đồ ở nhà màu trắng ngồi bên cạnh bàn ăn, chân dài vai rộng, diện mạo đẹp trai, giống như nhân vật chỉ xuất hiện trong truyện tranh.
nɠɵạı trừ đôi mắt đó vẫn sâu không thấy đáy, anh gần như biến thành một con người khác so với đêm qua.
Tô Lan Thời hít sâu một hơi, cô bước lên vài tiếng, lí nhí gọi: “Anh rể.”
“Ừ.” Phó Hành vẫn đang đánh giá cô, chỉ là ánh mắt đã ôn hòa hơn đêm qua rất nhiều, khóe miệng tuyệt đẹp hơi nhếch lên, nói: “Lâu rồi không gặp, em vợ.”
Tô Ngọc nghe anh gọi Tô Lan Thời như vậy, không nhịn được mà bật cười, nói: “Anh gọi em làm gì, gọi thẳng tên là được, Lan Thời, qua đây ngồi đi.” Cô ta nói xong lại cất cao giọng, nói với người giúp việc đang bận bịu ở trong bếp: “Thím Ngô, chuẩn bị một phần đồ ăn sáng.”
Trong bếp rất nhanh truyền ra tiếng vâng.
Tô Lan Thời đi tới đối diện bọn họ, kéo ghế ngồi xuống, tuân theo tâm lý nói ít sai ít, cô không định mở miệng nói chuyện.
Đêm qua Phó Hành đồng ý với cô sẽ không nói với chị họ chuyện cô hút thuốc, cũng không biết anh liệu có tuân thủ lời hứa không, nhưng nhìn thái độ hôm nay của anh, chắc đang giúp cô che giấu.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, hai người rõ ràng mới chỉ gặp nhau một hai lần, vậy mà lại có bí mật cần cùng nhau giữ kín.
Nếu để chị họ biết, chị họ chắc sẽ tức tới nhảy dựng lên.
Tô Lan Thời nghĩ, thứ mà hiện nay chị họ tự hào nhất chính là thân phận mợ Phó, nếu chị họ biết ông chồng yêu quý của mình giấu mình ra vào quán bar kiểu kia, không biết sẽ có phản ứng gì?
Chị họ liệu còn khoe khoang ở trước mặt Tô Lan Thời như bây giờ không?
Phó Hành quản lý một tập đoàn lớn, công việc đương nhiên sẽ bận, sau khi ăn sáng xong được một lúc thì rời đi.
Tô Ngọc rảnh rỗi, kéo Tô Lan Thời nói chuyện hồi lâu, chủ yếu vẫn là khoe khoang Tô Ngọc có một người chồng đẹp trai giàu có, nói ở trong giới phu nhân hào môn có một đống người ngưỡng mộ Tô Ngọc, nói Tô Ngọc tốt số.
Tô Lan Thời kiên nhẫn lắng nghe, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Hai ngày sau đó, Phó Hành đều không về nhà, điều này khiến Tô Ngọc hơi mất mặt, dù sao hai hôm trước cô ta mới diễn cảnh ân ái ngọt ngào trước mặt Tô Lan Thời.
Tô Lan Thời không cảm thấy bất ngờ, khi cô thấy Phó Hành ở “Tù” thì cô biết Tô Ngọc không khống chế được người đàn ông này.
Buổi tối, một chiếc điện thoại khác của Tô Lan Thời bỗng đổ chuông, chiếc điện thoại này là chiếc cô dùng để giao lưu nói chuyện với bạn học, thầy cô ở trường; trong đó bao gồm cả Hà Triết Vũ, mà số điện thoại này là Hạ Triết Vũ gọi.
Tiếng chuông điện thoại reo rất lâu, Tô Lan Thời không muốn bắt máy, bạn trai cũ nên giống như chết rồi, lúc này bạn trai cũ lại đột nhiên sống lại, điều này khiến Tô Lan Thời có chút không vui.
Tiếng chuông lại reo, sau đó là lượt gọi thứ hai.
Tô Lan Thời nhíu mày, hơi bực bội ấn nút nghe: “Alo?”
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng cấp bách của Hà Triết Vũ: “Tô, Tô em mau tới quán bar, mau đến cứu anh.”
Tô Lan Thời càng nhíu mày chặt lại, nghi hoặc hỏi: “Anh bị làm sao?”
Hà Triết Vũ khóc nức nở, nói: “Chị Hân chị ấy, chị ấy “thịt” hàng của cậu Cố, cậu Cố rất tức giận, anh ta…”
“Liên quan gì tới tôi?” Tô Lan Thời lạnh lùng cắt ngang lời của anh ta.
“Đám người cậu Cố… nói muốn gặp em…”
Tô Lan Thời càng cảm thấy kỳ quặc, cô căn bản không quen cậu Cố gì đó.
Đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới âm thanh hỗn tạp, còn có tiếng kêu đau đớn và lời cầu xin của Hà Triết Vũ.
Rất nhanh, đầu dây bên kia hình như đã đổi người, sau đó, Tô Lan Thời nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Là Tô sao? Tới đây chơi?”
Tim của Tô Lan Thời đập thịch thịch, trầm mặc một lúc cô mới đè thấp giọng mà từ chối: “Tôi không đi.”
“Tới đi.” Trong giọng điệu của người đàn ông có chút ý cười, nói từng chữ: “Em - vợ!”