Tô Lan Thời nhận lấy điếu thuốc, trong lòng xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.
Phó Hành nhận ra cô nên cố tình thăm dò hay là anh chưa nhận ra, chỉ đang cố tình đùa giỡn cô?
Trước đây bọn họ chưa từng tiếp xúc, chắc vẫn ở giai đoạn xa lạ, vừa gặp đã muốn dạy cô hút thuốc, có phải quá coi rẻ hay không?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Tô Lan Thời đã ngồi xuống, cũng đã nhận lấy điếu thuốc, với tính cách hiền lành ngoan ngoãn của cô, sẽ không thể làm hành động vứt điếu thuốc đi rồi rời đi được, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh rể, em… có thể không học không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, nghe có chút đáng thương.
Người đàn ông nhìn cô ở khoảng cách gần, ý cười trên khóe miệng lại dần biến mất, lạnh nhạt hỏi: “Em không muốn học sao?”
Tô Lan Thời chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vô thức đưa điếu thuốc trong tay đến miệng, cô mở miệng ngậm lấy nó.
Hành vi này của cô rõ ràng đã lấy lòng được Phó Hành, anh hài lòng nói: “Như vậy mới ngoan.”
Tô Lan Thời ngậm điếu thuốc, từ từ đưa điếu thuốc tới ngọn lửa đó.
Thật ra cô biết hút thuốc, khi làʍ t̠ìиɦ với bạn trai cũ, có lúc cô sẽ vì anh ta sướиɠ quá mức mà cảm thấy bực bội, cô sẽ hút một điếu, mà bạn trai cũ lại mê dáng vẻ cô ngậm điếu thuốc cầm roi quất anh ta, khiến anh ta trở nên càng đâm đãng hơn, thật sự là một vòng tuần hoàn chết tiệt.
Vậy nên trong tiềm thức của Tô Lan Thời, cô có hơi bài xích chuyện hút thuốc.
“Hít một hơi trước, đừng vội, hút từ từ, nếu không sẽ bị sặc.” Phó Hành cầm bật lửa châm thuốc cho cô, cơ thể lại gần hơn, nhẹ giọng chỉ dẫn cách hút thuốc ở bên tai cô.
Thấy cô ngoan ngoãn làm theo, vẻ mặt của Phó Hành dịu lại một chút, nói: “Thả khói ra.”
Người biết hút thuốc, sao có thể bị sặc, nhưng Tô Lan Thời nhớ hình tượng bé thỏ trắng của mình, sau khi nhả khói ra, còn làm bộ sặc hai tiếng.
Phản ứng ngây ngô này đã khiến Phó Hành hài lòng, chỉ thấy anh đưa tay qua, hơi nâng cằm của cô lên, nói: “Lại nào.”
Tô Lan Thời theo bản năng co rúm lại, cô cảm thấy hơi bài xích trước cử chỉ thân mật đột ngột này.
Phó Hành lại không cảm thấy có chỗ nào sai, anh không những chạm vào cằm của cô, ngón tay còn lướt qua cằm dưới, dọc theo cổ của cô mà dần trượt xuống, khi anh mở miệng vẫn là vài lời chỉ dẫn cách hút thuốc: “Trước tiên hút một hơi vào trong miệng, sau đó dùng mũi từ từ nhả khí, đừng hút quá nhiều, cuối cùng nhả ra toàn bộ.”
Ngón tay của người đàn ông lướt trên cổ của cô, giống như đang chơi đùa một động vật nhỏ.
Tim của Tô Lan Thời đập nhanh, cơ thể cũng rơi căng cứng.
Cô lại nghe thấy anh nói: “Nào, làm một lượt theo những gì tôi nói.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và đầy từ tính, kèm theo một chút mị hoặc, dán sát bên tai Tô Lan Thời mà từ từ nói, khiến cô bất giác làm theo lời của anh.
Rất nhanh, một luồng khói được Tô Lan Thời từ từ nhả ra.
Phó Hành nhướn mày, khen: “Rất thông minh, vừa học đã biết, cảm giác thế nào?”
Tô Lan Thời lắc đầu: “Nghẹn ứ.”
“Lại một hơi nữa?” Người đàn ông cứ như hỏi ý kiến nhưng vẻ mặt lại không cho phép từ chối.
Vì vậy Tô Lan Thời ở dưới sự quan sát ở khoảng cách gần của anh, từ từ hút một hơi nữa.
“Ngoan lắm.” Anh nói.
Dường như hài lòng trước biểu hiện của cô, bàn tay chạm trên cổ cô của anh cuối cùng cũng rời đi.
Giống như được tháo một lớp xích, cả Tô Lan Thời nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tô Lan Thời chưa kịp phản ứng, có hơi ngây ngốc quay đầu nhìn anh thì thấy người đàn ông nhếch khóe miệng, hất cằm về phía cô, nói: “Đưa điếu thuốc cho tôi.”
Tô Lan Thời nhìn điếu thuốc từng bị mình ngậm ở trong tay, một lát sau mới cầm đưa qua, nhưng không thấy anh đưa tay cầm, mà dùng một loại ánh mắt ranh ma yên lặng nhìn cô.
Yết hầu của Tô Lan Thời căng lại, sau khi nuốt nước bọt vài lần, cô mới từ từ đưa điếu thuốc tới bên miệng của anh.
Ánh mắt của Phó Hành luôn nhìn thẳng vào cô, sau đó anh há miệng, từ từ ngậm lấy điếu thuốc cô đưa qua.
Cho dù tay của cô không chạm trực tiếp vào môi của anh nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh, giống như chạm vào điện, Tô Lan Thời nhanh chóng rụt tay mình về, tim đập thình thịch.
Cô giống như động vật nhỏ bị kinh sợ, mặt mày hốt hoảng, đứng bật dậy, lắp bắp nói: “Anh… anh rể, em đi ngủ đây.”
Phó Hành ngậm điếu thuốc mà cô từng hút, đầu lưỡi dí vào đầu hút: “Ừ, đi đi.”
Tô Lan Thời xoay người muốn đi, nhưng một giây sau cô lại dừng bước, cô quay người hỏi Phó Hành: “Anh rể, anh có nói cho chị em về chuyện em học hút thuốc không?”
Phó Hành ngồi dựa vào sofa, ngước mắt nhìn cô một hồi, mới hỏi ngược lại: “Em không muốn cô ấy biết hả?”
Tô Lan Thời gật đầu: “Đúng vật.”
Anh khẽ cười thành tiếng, đáp: “Được.”