Không Ngoan (Anh Rể, NTR)

Chương 5: Ở riêng với nhau

Trước Sau

break

Tô Lan Thời quay lại phòng thuê đậu xe, tẩy trang, thay quần áo, rồi bắt taxi tới nhà Tô Ngọc, cô vào nhà đã là hơn 11 giờ đêm, người giúp việc mở cửa giúp cô, nói mợ chủ đã đi ngủ, còn hỏi Tô Lan Thời có cần ăn đêm không.

Tô Lan Thời lắc đầu, bảo người giúp việc mau đi ngủ, cô cũng phải về phòng nghỉ ngơi.

Tắm xong lên giường, lăn qua lăn lại nhưng cô không ngủ được.

Trong đầu cứ hiện lên dáng vẻ anh rể Phó Hành cầm ly rượu đứng ở hành lang, trong hai giây bị ánh đèn chiếu sáng, trên môi anh dường như nhếch lên nở nụ cười, nhưng ánh mắt của anh quá sắc bén, cho dù anh cười cũng cho người khác cảm giác rất áp lực.

Lúc đó là muốn để ba mẹ yên tâm đi New Zealand dưỡng bệnh, cô mới đồng ý tới nhà chị họ ở lâu dài, bây giờ Tô Lan Thời có hơi hối hận về quyết định này, dù sao người anh rể này nhìn trông không phải người dễ chung sống.

Tinh sai rồi.

Trong mơ mơ màng màng, dường như đã ngủ, dường như vẫn chưa, cuối cùng Tô Lan Thời bị một tiếng sấm sét đánh thức, tiếng ầm ầm giống như nổ bên tai, khiến cô ngồi bật dậy trên giường, đầu toát đầy mồ hôi.

Khi trở về rõ ràng cả bầu trời đầy sao, lúc này bên ngoài đã sấm chớp đùng đùng, gió thổi mạnh, giống như ngày tận thế.

Tô Lan Thời bước chân trần xuống giường, cô cũng không bật đèn, đi tới trước cửa sổ sát sàn, vừa hay nhìn thấy một tia chớp xẹt ngang bầu trời đêm, bỗng chốc cả trời đất đều được chiếu sáng.

Kéo chặt rèm cửa, cô quay lại giường cầm điện thoại xem giờ, mới có 2 giờ sáng, cô cũng không buồn ngủ nữa nên đã khoác chiếc áo khoác mỏng, định đi xuống tầng tìm nước uống.

Cũng không biết có phải do sét đánh hỏng đường điện hay không, cả căn biệt thự mất điện, Tô Lan Thời chỉ có thể dùng điện thoại để chiếu sáng.

Đi xuống tầng, vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước, Tô Lan Thời dựa vào bồn rửa vặn nắp uống vài ngụm xong thì mới cầm chai nước định trở về phòng.

Vào lúc này, bên ngoài lại xẹt qua một tia chớp, đêm tối lập tức biến thành ban ngày, sau đó là tiếng sấm sét rất lớn, Tô Lan Thời ở cửa phòng bếp, bị dọa tới mức đứng ngây tại chỗ.

Khoảnh khắc tia chớp vừa rồi sáng lên, cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sofa đôi ở phòng khách!

Một tia chớp lại sáng lên, người đó vẫn ngồi vững vàng trên sofa, nhìn kỹ, trong miệng đối phương còn ngậm điếu thuốc, một chút đốm lửa lúc ẩn lúc hiện.

Là… Phó Hành?

Tô Lan Thời chưa hết sợ, cô mở miệng nói ra hai từ: “Anh rể?”

Vài giây sau, trong tiếng sấm sét đùng đùng, thấp thoáng nghe được người đàn ông dùng giọng nói trầm thấp nói ra tên của cô: “Tô Lan Thời?”

“Là em.” Tô Lan Thời đáp lại.

Một lát sau thì nghe thấy người đàn ông nói: “Qua đây.”

Giọng điệu rất bình thường nhưng lại mang theo cảm giác áp bức khó diễn tả, khiến người ta bất giác nghe theo.

Tâm tư Tô Lan Thời xoay chuyển, rất nhanh nhớ tới hình tượng bé thỏ trắng ngoan ngoãn của mình, vì vậy cô cũng không quá do dự, nhấc chân đi về phía người đàn ông.

Tia chớp bên ngoài cửa sổ biến mất, tiếng sấm sét cũng bé đi, hạt mưa rơi vào cửa sổ sát sàn, phát ra âm thanh bộp bộp.

Cả không gian lần nữa rơi vào tối tăm, chỉ có đèn pin điện thoại trong tay Tô Lan Thời phát sáng yếu ớt.

“Sợ sấm sét à?” Người đàn ông kẹp điếu thuốc trong kẽ tay, hơi nhấc cằm lên nhìn cô.

Tuy anh ngồi, tầm nhìn thấp hơn Tô Lan Thời nhưng khí thế của người bề trên lại lớn hơn Tô Lan Thời, đôi mắt thâm sâu khó lường, che đi ánh sáng phức tạp.

Tô Lan Thời đứng cách chỗ anh khoảng hai bước chân, trong lòng ít nhiều có hơi thấp thỏm, không biết tiếp xúc ở khoảng cách gần như này, Phó Hành liệu có liên tưởng tới cô và Tô mà anh gặp ở quán bar hay không.

Nếu nhận ra, anh chắc sẽ chất vấn cô ngay nhỉ?

“Không phải, vừa rồi em bị anh rể dọa, em không biết anh ngồi ở đây.”

Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, nghe vậy cười khẽ hai tiếng, nói: “Tôi xuống trước em, tôi luôn ngồi ở đây, chả qua em không nhìn thấy thôi.”

“Ồ.” Tô Lan Thời ngoan ngoãn đáp lại: “Vậy…”

Cô đang định mở miệng lại bị người đàn ông cắt ngang trước, nghe đối phương nói: “Ngồi hút thuốc một mình khá vô vị, em ngồi với tôi đi?”

Anh nói xong thì vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo cô ngồi.

Nghi hoặc trong lòng Tô Lan Thời càng lớn, anh nhận ra cô hay chưa?

Do dự vài giây, Tô Lan Thời mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, giữ khoảng cách nửa cánh tay với anh.

Đêm khuya không điện đóm, cô nam quả nữ, như vậy cũng quá kỳ rồi.

Người người đàn bên cạnh lại rất dửng dưng, khóe miệng nở nụ cười, nói: “Tôi nghe chị em nói, em từ bé đến lớn là một cô gái ngoan ngoãn, vốn tôi còn không tin, bây giờ tôi hơi tin rồi.”

Anh vừa nói vừa lấy ra hộp thuốc ở góc tủ, đưa qua hỏi cô: “Em biết hút thuốc không?”

Tô Lan Thời cụp mắt nhìn điện thoại của mình, khẽ lắc đầu: “Em không biết.”

Người đàn ông lại cười: “Đúng thật, gái ngoan sẽ không hút thuốc.” Khựng lại vài giây, anh lại nói: “Không sao, tôi dạy em.”

Tô Lan Thời: “...”

“Anh rể, em… không muốn hút thuốc.”

Người đàn ông lại không đếm xỉa tới lời của cô, dụi điếu thuốc mới hút được một nửa trong tay vào gạt tàn, sau đó rút ra một điếu từ trong hộp thuốc đưa cho cô, thấy Tô Lan Thời không cầm, tay của anh cứ đưa, đáy mắt xẹt qua tia tối tăm.

Cự lự vài giây, Tô Lan Thời e ngại hình tượng, cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy điếu thuốc.

“Rất ngoan.” Trong lời của người đàn ông có ý cười.

Cạch một tiếng, chiếc bật lửa được anh bật lên, một ngọn lửa màu xanh lam lay động ở trước mặt Tô Lan Thời.

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc