Tô Lan Thời vừa hát vừa dùng giày cao gót đùa giỡn bé M bên cạnh sân khấu, đẩy bầu không khí trong bar lên đỉnh điểm, những người có ý với Tô Lan Thời lũ lượt chen qua, bọn họ đều muốn kiếm cảm giác tồn tại ở trước mặt cô, nói không chừng tâm trạng cô tốt thì sẽ thu nhận.
Nhưng Tô Lan Thời thật sự không có hứng thú, hát xong hai bài, cô bước trên đôi cao gót bị liếʍ ướt nhèm, quả quyết rời khỏi sân khấu.
Đám da^ʍ đãиɠ đó thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài, sau đó tản ra.
Tô Lan Thời quay lại quầy bar, vừa ngồi lại ghế cao thì thấy nhân viên pha chế đẩy một ly rượu cho cô, màu sắc của rượu dần biến thành màu lam nhạt, ở miệng ly dính một vòng muối mịn, nhìn một cái là biết rượu rất mạnh.
“Tôi không gọi thứ này.” Tô Lan Thời nhìn ly rượu đó rồi nói.
Nhân viên pha chế cười nói: “Thiên sứ nguy hiểm, khách của phòng bao VVIP gọi, mời cô uống.”
Tô Lan Thời nhướn mày: “Tôi không uống rượu người khác mời, anh biết mà.”
“người ta là VVIP, tôi không dám từ chối giúp cô.”
Tô Lan Thời nhíu mày, nghiêng người liếc nhìn phòng bao, chỉ thấy trên hành lang trước phòng bao thấp thoáng có một người đàn ông cao ráo vạm vỡ đứng dựa vào tường, nhìn về phía cô.
Ánh đèn của quán bar khá tối, lại cách khá xa, Tô Lan Thời không thể nhìn rõ tướng mạo của anh, chỉ biết trong miệng đối phương ngậm điếu thuốc, trong tay cầm ly rượu, thấy Tô Lan Thời nhìn qua, người đó còn nâng ly rượu về phía cô.
Vào lúc này, quả cầu ánh sáng trên sàn nhảy vừa hay quét tới người đó, tuy ánh sáng chỉ dừng ở trên người anh hai giây nhưng đủ khiến Tô Lan Thời nhìn rõ mặt của đối phương.
Là… Phó Hành!
Trong lòng Tô Lan Thời kêu lộp bộp, cô theo bản năng xoay người quay lưng về phía anh.
Cô không ngờ, chồng của Tô Ngọc, anh rể của cô lại xuất hiện ở quán bar kiểu này, anh cũng là người trong hội nhóm sao?
Nhất thời dòng suy nghĩ của cô trở nên rối loạn.
Tô Lan Thời rất nhanh lại nghĩ tới, vừa rồi cô lên sân khấu hát, anh rể ở dưới sân khấu chắc chắn nhìn thấy cô rồi, nếu không anh cũng sẽ không mời cô uống rượu, vậy anh nhận ra cô rồi sao? Hay chưa nhận ra?
Tối nay cô trang điểm rất dày, còn đội tóc ngắn, có ngụy trang rồi, Phó Hành và cô cũng chỉ gặp nhau một lần ở trong đám cưới, không quen thuộc về cô, chắc anh không nhận ra cô đâu.
Phân tích vậy xong, Tô Lan Thời rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, sau đó cô quay đầu nhìn, anh rể đã về lại phòng bao, trên hành lang không có bóng dáng của anh.
Cô thầm thở phào, hỏi nhân viên pha chế: “Người đó thường xuyên đến đây à? Sao trước đây tôi chưa từng thấy anh ta?”
Nhân viên pha chế làm việc lâu năm ở quán bar nên anh biết rõ rất nhiều chuyện, thấy cô hỏi thì nói: “Rất lâu trước đây, sếp Phó là S hàng đầu trong nhóm, một đống người gào khóc cầu xin anh ta thu nhận, lúc nhiều nhất, anh ta thu nhận một lần bốn năm người, nhưng nghe nói anh ta chủ yếu chỉ dạy dỗ thôi, rất ít khi cᏂị©Ꮒ, hơn một năm trước nghe nói anh ta đã kết hôn, muốn thu tâm tiếp quản doanh nghiệp gia đình, dạo gần đây mới lại tới quán bar, cô chưa từng thấy anh ta cũng là điều bình thường.”
Tô Lan Thời có hơi bất ngờ, không ngờ trước khi kết hôn, người anh rể này của cô lại chơi bời như vậy.
Cầm ly rượu ‘thiên sứ nguy hiểm” trước mắt lên, Tô Lan Thời lắc ly rượu, giọng điệu tùy ý hỏi: “Nếu anh ta là S, tại sao lại mời tôi uống rượu?”
Động tác lau ly của nhân viên pha chế khựng lại, cười khan hai tiếng, nói: “Có thể là… cùng giới hút nhau?”
Tô Lan Thời liếc nhìn anh ta, rõ ràng cô không tin.
Nhân viên pha chế nhìn xung quanh, để chiếc ly trong tay xuống, lại gần cô một chút nói: “Tôi nghe nói, anh ta từng dạy dỗ S thành M da^ʍ đãиɠ.”
Ánh mắt của Tô Lan Thời chợt đanh lại, siết chặt chiếc ly rồi nói: “Ý của anh là anh ta nhìn trúng tôi sao?”
Nhân viên pha chế thở dài: “Cô biết nắm trọng điểm thật đấy.”
“Anh ta không phải đã kết hôn rồi hay sao?” Tô Lan Thời bình tĩnh thuật lại sự thật này.
“Có lẽ anh ta chỉ dạy dỗ chứ không cᏂị©Ꮒ, vậy… không tính là nɠɵạı tình?”
“Hừ.” Tô Lan Thời cười khinh thường.
Cuối cùng cô cũng không động vào ly rượu mà Phó Hành mời, người đàn ông này nhìn thoáng cái là biết rất nguy hiểm, hiện nay Tô Lan Thời không muốn có dây dưa với anh, dù sao bây giờ cô còn sống nhờ ở nhà người ta, không thể sụp đổ hình tượng ngoan ngoãn được.
Sau đó Tô Lan Thời cũng không nán lại nữa, cô thanh toán tiền rượu rồi vội vàng rời đi.