“...” Cốt truyện này có từ bao giờ thế? Sao không thông báo trước cho cô một tiếng?
Chẳng trách cả Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch đều nghĩ cô bắt nạt Tô Lỵ. Ban đầu vô vẫn không hiểu, bây giờ nghe bạn cùng bàn nói thế này thì cô đã hiểu rõ rồi. Nếu như cô thích Tống Xán Nhiên thì chắc chắn sẽ nhắm vào Tô Lỵ.
Trận bóng rổ nhanh chóng bắt đầu, mọi người đều cổ vũ vô cùng nhiệt tình, chỉ có Hạ Hi ngồi bên cạnh ngáp dài. Cô không hiểu lắm về bóng rổ, cũng không biết tại sao nam sinh lại thích chơi bóng rổ đến thế.
Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch từ nhỏ đã thích chơi bóng rổ rồi. Bọn họ cứ có thời gian là lại hẹn nhau ra ngoài chơi. Những lần như thế là Hạ Hi lại bị họ bắt đi theo làm khán giả đưa nước, ngồi xem bọn họ chơi bóng cả ngày.
Bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy đúng là lãng phí thời gian, thà ở nhà học với Niệm Niệm còn hơn.
Hai bên đám đuổi tỉ số rất sát sao, Tống Xán Nhiên nhảy lên, thành công ném bóng vào giỏ. Thẩm Dịch Bạch ở ngay đằng trước, quay đầu nói gì đó với Tống Xán Nhiên.
Bạn cùng bàn kích động hỏi: “Cậu đoán xem bọn họ sẽ nỏi gì?”
Hạ Hi thuận miệng đáp: “Tôi sẽ trả lại cho cậu hai cú ném.”
Bạn cùng bàn cảm thấy Hạ Hi nói lung tung, không ngờ lúc đó Thẩm Dịch Bạch đã thực sự nói với Tống Xán Nhiên như vậy.
...
Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch đứng trước mặt tô Lỵ, mỗi người cầm một chai nước.
Hạ Hi lập tức ngửi được mùi NP, dù sao thì hai chàng trai cùng thích một cô gái mà vẫn có thể hòa bình với nhau như vậy thì chỉ có thể là NP. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong thì đã bị bạn cùng bàn túm lấy tay lắc trái lắc phải.
“Sao cậu lại biết bọn họ nói gì?” Bạn cùng bàn vô cùng kích động, vừa rồi cô ấy đã nhân lúc giải lao mà đi hỏi mấy nam sinh trong đội bóng chuyện vừa rồi.
Hỏi thừa, cô có thể không biết sao, từ nhỏ đến lớn bọn họ chơi bóng đều nói như vậy, cô nghe nhiều đến thuộc cả rồi.
Hạ Hi cảm thấy vô cùng nhàm chán, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, quay về học bài thôi.
“Tớ đi trước đây.”
Bạn cùng bàn giữ cô lại: “Cậu không thể ở lại xem lâu hơn một chút à?”
“Không thể.”
Cô vừa rời khỏi sân bóng rổ thì Tống Xán Nhiên bỗng nhìn về phía cô, không hiểu tại sao hắn luôn cảm thấy có điều gì không đúng. Hắn cúi đầu nhìn chai nước trong tay, lại quay sang nhìn Tô Lỵ và Thẩm Dịch Bạch, không biết rốt cuộc chỗ nào không đúng.
Hôm đó, trên đường về nhà, Cố Niệm Niệm hỏi chuyện trận bóng rổ.
“Nghe nói cậu đi xem trận thi đấu chiều nay à?” Cố Niệm Niệm hỏi.
“Nghe Sở Hình nói à?” Hạ Hi hỏi.
Cố Niệm Niệm gật đầu: “Cậu vẫn luyến tiếc Tống Xán Nhiên sao?”
“Coi như là gặp mặt lần cuối vậy.” Hạ Hi chợt nở nụ cười: “Dù sao thì tớ cũng sắp chuyển trường rồi, tớ sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, thế nên đi nhìn lần cuối.”
Nói cứ như là vĩnh biệt vậy, tất nhiên Hạ Hi cũng thực sự nghĩ như thế.
“Nhớ phải thi chung một trường đại học với tớ, tớ không muốn đến trường đại học lại không nhìn thấy cậu đâu.” Cố Niệm Niệm nghiêm túc.
“Tớ biết rồi.”
“Chuyển trường cũng phải học hành tử tế đấy, không được vì tớ không ở mà chểnh mảng học hành đâu.” Cố Niệm Niệm còn muốn nói thêm vài câu nữa nhưng đã bị Hạ Hi ngăn lại.
“Niệm Niệm, sao mà cậu nói nhiều thế?” Hạ Hi chu mỏ.
Cố Niệm Niệm cười: “Thế nào, bây giờ còn không cho tớ nói chuyện nữa à?”
“Không cho nói nữa, không cho nói nữa!” Hạ Hi bịt tai.
Thủ tục chuyển trường đã xong, sang học kỳ tiếp theo, Hạ Hi đã tới học ở trường mới, sau đó giống như bốc hơi khỏi thế giới này, không còn tin tức gì nữa.Kỳ nghỉ đông cô trở về nhà, nhưng cũng đóng cửa không ra ngoài, ngoại trừ mấy lần đi chơi cùng Cố Niệm Niệm thì đều ở trong nhà không đi đâu.