Sở Hình gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.”
Sở Hình sẽ cố gắng, sẽ đối xử với Niệm Niệm tốt hơn lúc trước. Dù sao thì Niệm Niệm không chống cự lại sự thân cận của cậu ta thì chứng tỏ cậu ta vẫn còn cơ hội. Bây giờ chỉ cần thời gian để cô ấy cảm động nữa thôi, Sở Hình lại có rất nhiều thời gian.
“Nếu Xán Nhiên và Dịch Bạch thức tỉnh thì cậu có tha thứ cho các cậu ấy không? Sở Hình đột nhiên hỏi.
Hạ Hi bắt chước động tác của Cố Niệm Niệm, nghiêng đầu hỏi: “Bọn họ là ai?”
Cô đã không muốn thừa nhận hai người này là bạn của mình nữa rồi. Nếu như bọn họ đều không nhớ quá khứ nữa thì cô cũng không cần phải lưu luyến làm gì.
Chẳng qua vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, tình bạn mười năm, cuối cùng chỉ vì Tô Lỵ mà chấm dứt như vậy.
Nhưng cũng chẳng làm sao được, không thể níu giữ.
Sớm muộn gì cũng phải xa nhau, vậy thì xa nhau sớm một chút vẫn hơn.
Sở Hình nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ừ, cậu cảm thấy thoải mái là được. Mau vào học đi, tranh thủ ngủ một chút, nếu không buổi chiều lại ngủ gật.”
Trước khi vào lớp, Hạ Hi không nhịn được hỏi: “A Sở, cậu thế này không theo đuổi được Niệm Niệm đâu, cậu có nghĩ đến chuyện thử một cách khác không?”
“Cách gì?”
“Cô ấy thích cái gì?” Hạ Hi hỏi ngược lại.
“Tớ hiểu rồi.”
Hạ Hi không nói thẳng ra đáp án, đây đã có thể coi như lời khuyên cuối cùng cô dành cho Sở Hình rồi, còn chuyện sau này thế nào sẽ không liên quan gì đến cô nữa. Cô cũng muốn Sở Hình và Niệm Niệm có thể ở bên nhau, nếu như bọn họ chỉ vì hiểu lầm mà phải xa nhau thì thật đáng tiếc. Cô không muốn những tiếc nuối đó xảy ra với bạn bè của mình.
Hạ Hi quay lại lớp học, bạn cùng bàn thì thầm với cô.
“Cậu có biết chiều nay có một trận bóng rổ không?”
“Bóng rổ?” Hạ Hi khó hiểu.
“Đúng vậy, vừa rồi Tống Xán Nhiên tới tìm Tô Lỵ, nói là chiều nay có trận bóng giao hữu giữa lớp 1 và lớp 6, cả cậu ta và Thẩm Dịch Bạch đều sẽ tham gia. Ôi chao! Tớ cảm thấy hai người họ đấu với nhau chắc chắn sẽ vô cùng bùng nổ!” Bạn cùng bàn vừa nói vừa kích động.
Hạ Hi lại vô cùng bình tĩnh: “Vậy cậu đi xem đi.”
Dù sao chiều nay cũng có lớp tự học, giáo viên không điểm danh, đi xem một chút cũng không vấn đề.
“Cậu đi cùng tớ nhé, tớ cảm thấy chắc chắn hơn một nửa người trong lớp chúng ta sẽ đi xem đấy.” Bạn cùng bàn dụ dỗ cô: “Tớ đi một mình xấu hổ lắm.”
Bạn cùng bàn năn nỉ không dứt, Hạ Hi đành phải đồng ý.
Coi như đi nhìn bọn họ lần cuối vậy, sau đó cả đời này cô sẽ không gặp lại bọn họ nữa.
Thanh mai trúc mã phiên bản nữ phụ
Sân bóng rổ chật kín người, rõ ràng nói là trận đấu giao hữu giữa lớp 1 và lớp 6 nhưng gần như học sinh toàn trường đã tới xem. Mấy nữ sinh tới xem thi đấu còn mang theo mấy chai nước, chắc là chuẩn bị đưa cho mấy nam sinh tham gia thi.
Toàn là mấy cách tán tỉnh nhau cũ rích, Hạ Hi bĩu môi, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Cô đột nhiên nhìn thấy Tô Lỵ, cô ta cũng cầm hai chai nước, nhìn thấy Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch thì nhanh chóng chảo hỏi bọn họ. Không cần nghĩ cũng biết hai chai nước đó chuẩn bị cho Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch, đúng là tinh thần bác ái.
Bạn cùng bàn nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu không mang theo nước? Thế này thì làm sao có thể đánh bại Tô Lỵ được?”
“...Tại sao tớ lại phải mang nước?” Hạ Hi không hiểu gì.
“Tất nhiên là mang nước để tặng cho Tống Xán Nhiên rồi!” Bạn học vỗ vai cô: “Mọi người đều biết cậu thích Tống Xán Nhiên mà.”
“Tớ thích cậu ta bao giờ?” Hạ Hi giật nảy mình.
Sao cô không biết chuyện này? Cô thích Tống Xán Nhiên? Tại sao chính bản thân cô lại không biết?
“Ôi, mọi người đều biết hết rồi. Hai người các cậu quen nhau từ nhỏ, cậu luôn đi theo cậu ta, cậu tỏ tình với cậu ta nhưng lại bị cậu ta từ chối. Mặc dù vậy, cậu vẫn không nản lòng, kiên quyết học chung một trường với cậu ta. Yêu đơn phương tận mười năm, ôi, tớ nghĩ cũng đã thấy cô cùng cảm động.”