Nhưng trường học hiện tại của cô không có ký túc xá cho học sinh, cha mẹ đã đề cập với cô chuyện chuyển trường mấy lần, nhưng vì bạn bè đều học ở đây nên cô không muốn.
Bây giờ có lẽ nên suy nghĩ nghiêm túc đến đề nghị này rồi.
Hạ Hi dạo này cứ bồn chồn không yên, lúc làm bài tập rất hay không cẩn thận nhìn nhầm câu hỏi, đáp án cũng viết sai chỗ. Nếu như không phải bị bạn cùng phòng nhanh chóng nhắc nhở thì chắc cô đã bị gọi đến phòng giáo viên chủ nhiệm nghe mắng rồi.
Cô âm thầm thở dài, thời gian này Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch cũng không tới tìm cô gây chuyện nữa. Cũng phải thôi, sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, ai cũng vội vội vàng vàng ôn tập, làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
Thứ hạng của kỳ thi lần này cũng ảnh hưởng đến tư cách tuyển sinh, thế nên ai cũng vô cùng coi trọng.
Cố Niệm Niệm cũng đã từng nói với cô, học kỳ sau là học kỳ vô cùng quan trọng, nếu như cô có thể nằm trong top ba thì hoàn toàn có thể tuyển thẳng vào đại học. Cố Niệm Niệm rất muốn Hạ Hi có thể học cùng mình.
“Haizz... Tớ không cần cơ hội này đâu.” Hạ Hi gục đầu xuống bàn.
Cố Niệm Niệm híp mắt lại, vẻ mặt không vừa ý chút nào.
Hạ Hi ngẩng đầu lên: “Bởi vì học kỳ sau tớ sẽ chuyển trường, thế nên chuyện tuyển thẳng hay không cũng không liên quan gì đến tớ.”
“Chuyển trường?” Cố Niệm Niệm nhíu mày.
Lần trước Cố Niệm Niệm tưởng Hạ Hi chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ cô thực sự đã nghĩ đến chuyện đó.
“Ừ, thủ tục đã làm gần xong rồi, sau này tớ không thể đi học với cậu nữa rồi.” Hạ Hi thở dài.
“Không sao.” Cố Niệm Niệm không để ý đến chuyện đó: “Cậu vì Xán Nhiên bọn họ nên mới chuyển đi sao?”
“Không phải.” Cô lập tức lắc đầu: “Cha mẹ tớ đã sớm muốn tớ chuyển đến một trường có ký túc xá rồi, trước đây tớ không nỡ xa các cậu nên mới không đồng ý, nhưng bây giờ tớ đã quyết định rồi.”
“Ừ, xem ra trong lòng cậu, tớ không quan trọng bằng hai người bọn họ.”
“Làm sao nói thế được!” Hạ Hi lập tức ôm lấy Niệm Niệm: “Trong lòng tớ, cậu là quan trọng nhất, dù sao thì sau này chúng ta vẫn sẽ học chung trường đại học mà, ngày nghỉ cũng có thể gặp nhau!”
“Không cần nói nữa, tớ hiểu hết!” Cố Niệm Niệm giả vờ đáng thương.
Hạ Hi lập tức rối rít giải thích, nhưng Niệm Niệm vẫn không thèm để ý đến cô. Một lúc sau, Cố Niệm Niệm mới không trêu chọc cô nữa, bảo cô nhanh chóng vào lớp.
Chẳng mấy chốc, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc.
Thế là mọi người đã học năm cuối cao trung rồi, ngày nghỉ sẽ không được nghỉ ngơi nữa mà phải vùi đầu học bài. Thủ tục chuyển trường của Hạ Hi vẫn chưa xong nên cô vẫn tham gia đi học bù cùng các bạn.
Mặc dù nói là năm cuối, nhưng ngoại trừ thay đổi phòng học thì cũng chẳng có gì khác cả.
Cô sắp phải tạm biệt nơi đây rồi.
“ŧıểυ Hi.” Sở Hình đứng ngoài hành lang gọi cô.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, mọi người đều đang nghỉ ngơi, người đứng ngoài hành lang không nhiều lắm. Chỉ là Hạ Hi không ngờ Sở Hình sẽ tới gặp mình.
“Nghe Niệm Niệm nói cậu sắp chuyển trường?” Sở Hình hỏi.
Cô gật đầu.
“Chúc cậu may mắn, hẹn gặp lại cậu ở trường đại học.”
“Ở nhà cũng có thể gặp nhau mà, tớ chuyển trường chứ có chuyển nhà đâu.” Hạ Hi dở khóc dở cười.
Sở Hình bỗng nhiên trầm mặc.
“Sao thế?” Hạ Hi cảm thấy không thích hợp.
“Hình như Niệm Niệm không muốn để ý đến tớ nữa.” Sở Hình chán nản nói.
Mặc dù sau lần cậu ta trèo cửa sổ vào phòng Niệm Niệm thì mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn đi rất nhiều, nhưng cũng không thể nào quay trở lại như xưa được. Cậu ta muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước cho Cố Niệm Niệm, nhưng trong lòng cô ấy chỉ có học tập.
“Cậu cố gắng hơn một chút, ai bảo trước đây cậu khiến cậu ấy đau lòng như vậy chứ? Chuyện lần này tớ cũng không giúp cậu đâu, dù sao cũng là lỗi của cậu.” Hạ Hi dựa người lên lan can.