(ŧıểυ thuyết Mary Sue là những ŧıểυ thuyết có nhân vật hoàn hảo đến mức vô lý, có thể làm những chuyện người khác không làm được, thường chỉ nhân vật nữ, đại diện cho chính nghĩa, luôn được mọi người yêu mến.)
Vậy cô đóng vai trò gì trong bộ ŧıểυ thuyết này? Nếu như Tô Lỵ là nữ chính, vậy thì chẳng phải cô chính là nữ phụ ít đất diễn trong truyền thuyết đó sao? Xét cho cùng thì cô chẳng có lấy một tuyến tình cảm nào. Niệm Niệm ít ra còn được là nữ phụ quan trọng, dù sao thì cô ấy và Sở Hình cũng có tuyến tình cảm.
ŧıểυ thuyết này không có cô thì cũng không ảnh hưởng gì đến cốt truyện.
Sau khi Hạ Hi hiểu ra chuyện này thì cuộc sống của cô thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ là Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch hình như đã không còn nhớ những chuyện xảy ra với bọn họ trước đây nữa.
Bọn họ không còn nhớ đến những chuyện hồi nhỏ nữa rồi, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến chuyện liên quan đến Tô Lỵ.
Đây là chuyện khiến Hạ Hi cảm thấy khó chịu nhất, giống như sự tồn tại của cô đã bị thế giới này xóa sổ.
Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch đều không coi cô là bạn nữa, đối với họ bây giờ, cô chỉ là một người xa lạ.
Đến giờ nghỉ trưa, Hạ Hi gục xuống bàn, định ngủ một giấc. Ai ngờ phía trước đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, hình như có thứ gì rơi xuống đất. Cô sợ đến mức ngồi thẳng dậy.
“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi bạn cùng bàn.
“Ngô Tư Nguyên đá đổ bàn của Tô Lỵ.” Bạn cùng bàn thì thầm với cô.
“...Điên rồi à?” Hạ Hi không nói nên lời.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, nghỉ trưa thì nên giữ im lặng một chút, không ngủ thì có thể làm bài tập, đừng quấy rối người khác như thế chứ!
Cô liếc mắt một cái, định tìm nơi khác ngủ. Chỗ này chắc chắn sẽ không yên bình được đâu, cô còn muốn ngủ một giấc, nếu không buổi chiều sẽ ngủ gật, cô không muốn bị giáo viên bắt đứng phạt vì tội ngủ trong giờ đâu.
Nhưng cô không ngờ trên sân thượng có người.
“Sở Hình?” Hạ Hi vốn định gọi A Sở, nhưng cô lại sợ Sở Hình đã quên mất chuyện bọn họ là thanh mai trúc mã.
Sở Hình quay người lại: “ŧıểυ Hi.”
Mặc dù chỉ là một câu xưng hô, nhưng cô cũng cảm giác được có điều gì đó không ổn.
“Sao cậu không ở trong phòng học?” Cô thử thăm dò một câu.
“Ồn quá.” Sở Hình nói: “Âm thanh bên lớp các cậu vang tới tận lớp chúng tớ.”
Thế mà cậu không đi giúp Tô Lỵ mà lên sân thượng làm gì? Hạ Hi nghĩ thầm.
“Niệm Niệm có khỏe không?” Sở Hình hỏi.
Hạ Hi mím môi: “Tự cậu đi hỏi cậu ấy chẳng phải tốt hơn à?”
“Chắc cậu ấy đang giận tớ lắm, tự nhiên tớ đối xử lạnh lùng với cậu ấy như vậy, nếu là ai cũng sẽ cảm thấy khó hiểu thôi.” Sở Hình cười khổ.
Thực ra cũng không đến mức như vậy, Cố Niệm Niệm chỉ buồn bã một thời gian, sau đó bắt đầu chuyên tâm học hành, kỳ thi lần này còn đứng thứ nhất, hơn người đứng thứ hai tận 20 điểm.
Người thứ hai kia tất nhiên là Thẩm Dịch Bạch.
Ban đầu Hạ Hi cũng không biết Thẩm Dịch Bạch xếp thứ hai, nhưng một hôm hắn đến tìm Tô Lỵ nói chuyện, sau đó trở nên vô cùng buồn bã, nói là mình quá khổ rồi, đã xếp thứ hai rồi mà còn phải đến diễn tuyến tình cảm với Tô Lỵ.”
Thấy Hạ Hi không nói câu nào, Sở Hình lại nói tiếp: “Bây giờ tớ đã có ý thức của bản thân mình, tớ sẽ không đi theo nội dung vở kịch nữa.”
“Tốt lắm...” Cô lên tiếng khen ngợi.
Ngoài khen ra thì cô còn có thể làm gì được nữa, chuyện giữa Niệm Niệm và Sở Hình từ trước đến nay đều không cần bất kỳ người nào nhúng tay vào. Trước đây là vậy, bây giờ cũng thế.
“Cậu nói xem, tối nay tớ từ cửa sổ nhảy vào phòng cậu ấy thì có khả quan không?” Sở Hình hỏi.
Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Hạ Hi, Sở Hình bắt đầu tính toán khoảng cách giữa hai nhà, dường như cảm thấy chuyện này rất có tính khả quan. Dù sao thì gia đình bọn họ là lầu trên lầu dưới, nếu như thực sự muốn vào phòng Niệm Niệm thì hoàn toàn có khả năng, chỉ là...