Thanh mai trúc mã phiên bản nữ phụ
Một ngày nào đó, Hạ Hi đột nhiên nhận ra được mình không phải nhân vật chính của thế giới này. Câu này của cô cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói một vấn đề.
Đó là...
Cô chỉ là một nữ phụ.
Bởi vì vào năm thứ hai trung học, sau khi học sinh mới chuyển trường Tô Lỵ chuyển đến lớp cô thì tất cả mọi thứ dường như đã đảo lộn và thay đổi hoàn toàn. Chính từ lúc đó, những người bạn thanh mai trúc mã của cô, Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch ngày nào cũng đến tìm Tô Lỵ nói chuyện phiếm, coi như cô không tồn tại.
Mặc dù Hạ Hi có thể hiểu được, dù sao thì thanh mai trúc mã cũng không phải bạn trai bạn gái, bọn họ tất nhiên cũng có quyền được thích người khác. Cô cũng không nghĩ gì cả, chỉ là hai người này dường như không còn coi cô là bạn nữa.
Mỗi lần cô định tiến lên nói chuyện với bọn họ thì bọn họ đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng với cô. Thỉnh thoảng bọn họ có nói chuyện gì thì cũng đều là chuyện liên quan đến Tô Lỵ, không thì lại là hỏi thăm tình hình của Tô Lỵ. Càng ngày Hạ Hi càng cảm thấy chán nản, bọn họ cũng không muốn nói chuyện với cô nữa, còn bảo cô tính toán chi li.
Cô thực sự không hiểu chuyện gì!
Tình huống tương tự cũng đang xảy ra với Sở Hình và Cố Niệm Niệm. Hai người này cũng là hai thanh mai trúc mã thời thơ ấu của cô, đã có tình cảm với nhau từ thời sơ trung, nhưng cũng chỉ có thể gọi là có chút tình cảm chứ không thể gọi là yêu. Hơn nữa hai đều rất có chừng mực nên không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, cũng luôn duy trì khoảng cách an toàn.
Nhưng sau khi Tô Lỵ chuyển đến thì Sở Hình cũng bắt đầu vây quanh Tô Lỵ, chỉ là cậu ta có chừng mực hơn Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch, thỉnh thoảng mới chạy đến đây nhìn Tô Lỵ một chút.
Cô cũng đã từng nói chuyện vào với Niệm Niệm.
“Cậu nói xem, ba người bọn họ đều thích Tô Lỵ thì liệu có đánh nhau hay không?” Hạ Hi hỏi.
Niệm Niệm cúi đầu: “Không biết nữa.”
“Tớ cảm thấy Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch thì nói không chừng sẽ đánh nhau, nhưng A Sở là người thành thục như vậy, chắc chắn sẽ không theo chân bọn họ làm loạn đâu.” Hạ Hi dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng tớ vẫn không thể nào hiểu rồi, tại sao A Sở lại thích Tô Lỵ chứ?”
Du sao thì từ trước đến giờ người cậu ta thích vẫn luôn là Niệm Niệm, cho dù có chuyện gì thì cũng luôn nghĩ đến Niệm Niệm đầu tiên, ai cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của cậu ta dành cho Niệm Niệm. Thậm chí ngay cả cha mẹ hai bên cũng nhận ra được sự quan tâm này, nhưng bọn họ không nói rõ ra mà tùy ý để lớp trẻ tự do phát triển.
Mọi người đều lớn lên ở một đại viện, hiểu nhau từ bé, nếu như sau này có thể ở bên nhau thì đúng là chuyện tốt. Hơn nữa, Sở Hình và Cố Niệm Niệm đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không làm ra mấy chuyện ăn cơm trước kẻng.
Niệm Niệm im lặng một chút rồi hỏi: “ŧıểυ Hi, cậu nói xem, tại sao A Sở lại đột nhiên không thích tớ nữa?”
“Tớ làm sao mà biết được? Vấn đề này cậu phải trực tiếp hỏi cậu ấy chứ?” Hạ Hi nhún vai.
Niệm Niệm không trả lời, cô ấy làm sao có thể chạy đến trước mặt Sở Hình mà hỏi chuyện này được? Nói không chừng sẽ tự chuốc lấy xấu hổ. Nếu như người ta đã không thích mình nữa thì việc gì phải dây dưa? Làm bạn bè cũng được rồi, còn có thể ở bên nhau mãi mãi.
“Cậu vẫn còn đỡ đấy, Tống Xán Nhiên và Thẩm Dịch Bạch thì hoàn toàn không coi tớ là bạn nữa rồi.” Hạ Hi thở dài.
Niệm Niệm nghe thế thì ngẩng đầu lên, vỗ vai Hạ Hi một cái coi như an ủi.
Rốt cuộc Tô Lỵ có điểm nào hấp dẫn bọn họ chứ?
Hạ Hi đã suy nghĩ rất lâu mà không có kết quả. Cho đến một ngày khi đang làm bài kiểm tra thì đột nhiên cô hoàn toàn tỉnh ngộ, đây chẳng phải là tình tiết trong những bộ ŧıểυ thuyết đó sao? Tất cả các nhân vật nam trong ŧıểυ thuyết đều thích nữ chính, tình tiết này rất phù hợp với những ŧıểυ thuyết Mary Sue hiện nay.