Trần Hựu nghĩ, quay quảng cáo cộng đồng làm việc tốt thì không sao, nhưng đề tài đồng tính thì không ổn chút nào.
Loại nội dung này bị hạn chế, thường không thể qua kiểm duyệt, nếu chỉ phát trên mạng thì càng tệ, chắc chắn sẽ bị bàn tán xôn xao.
Bố cậu ngày nào cũng ra quảng trường nhảy, nơi tụ tập toàn những bà mẹ bỉm sữa thích buôn chuyện. Chỉ cần một câu kiểu: "Con gái tôi bảo thằng con nhà ai đó quay quảng cáo đồng tính nhằm tuyên truyền cái thứ đồi bại đó, đúng là không biết xấu hổ!"
Thế là xong.
Bố cậu sẽ giữ phong độ, đi hỏi cho ra nhẽ trước, sau đó dù có phải bò bằng đầu gối cũng sẽ đến trường xử lý cậu ngay lập tức.
Nghĩ đến đây, Trần Hựu thấy cổ hơi lạnh, cậu sờ sờ cổ rồi đi thẳng ra ngoài không ngoái lại.
Người đàn ông đeo kính bình thản nói: "Cậu cũng là một trong số họ phải không?"
Bước chân Trần Hựu khựng lại.
Ông anh mắt tinh thật, tặng anh một quả tên lửa tự chế lên trời chơi đi nhé.
"Là một thành viên trong cộng đồng, tôi nghĩ cậu cũng hiểu được cảm giác bị gán cho những từ như bẩn thỉu, hỗn loạn, kinh tởm." Người đàn ông gõ nhẹ ngón tay lên bàn, "Người ngoài nghĩ chúng ta sống buông thả, toàn bị AIDS. Thật ngu ngốc phải không?"
Chúng ta? Trần Hựu nhai lại hai từ này, nuốt vào bụng không bình luận. Người này đột nhiên xuất hiện, nhắc đến quảng cáo khi cậu chưa kịp định thần, nói nhiều chỉ tổ lộ ra mặt ngu ngốc của mình.
Thấy cậu vẫn thờ ơ, người đàn ông ngả người ra sau, bắt chéo chân: "Cậu không muốn xóa bỏ định kiến của người thân về đồng tính sao?"
Anh ta thở dài: "Phát hiện xu hướng tính dục khác biệt, chắc cậu rất sợ hãi."
Trần Hựu lườm một cái, diễn xuất quá đạt, nhập vai cực tốt.
"Ngày nào cũng phải giấu giếm, thích ai cũng không dám biểu lộ, sợ bị chế giễu, xa lánh, thậm chí bị nhục mạ, đánh đập."
Người đàn ông ngừng lại, ánh mắt sau cặp kính lóe lên tia sắc bén, kỹ năng thuyết phục đỉnh cao.
"Con người chỉ sợ những gì họ không hiểu. Một khi đã hiểu rõ, thấy chẳng có gì to tát, họ sẽ không còn bài xích nữa, thậm chí có thể chấp nhận."
Trần Hựu kiên nhẫn nghe hết: "Nhà tôi sẽ không đồng ý đâu."
"Cậu đã trưởng thành, có thể tự quyết định."
Như đã đoán trước, người đàn ông điềm tĩnh nói: "Đi thử vai chưa chắc đã được chọn. Dù sao cũng là trải nghiệm tốt cho cậu."
Anh ta nhìn cậu thanh niên cao ráo trước mặt, trên 1m8, trẻ trung khỏe khoắn nhưng không kém phần bướng bỉnh, đôi mắt sáng lại phảng phất nét u buồn. Đoạn quảng cáo này dường như được tạo riêng cho cậu.
"Nhưng với điều kiện của cậu, chỉ cần không gặp sai sót lớn, vai chính sẽ thuộc về cậu."
"Xin lỗi, tôi không thể nhận lời."
Trần Hựu bước vài bước rồi ngoảnh lại cười toe toét: "Anh Hồ à, tôi khuyên anh ở ngoài đừng bắt chéo chân, trông càng lùn hơn đấy."
Người đàn ông: "..."
Anh ta định nói thêm, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên. Người gọi đến là bạn thân từ nhỏ, Lâm Phó Hành, "Sáng sớm gọi làm gì thế?"
Giọng Lâm Phó Hành như vừa thoát chết: "Hôm qua anh Lệ mua một con chó ta, sáng nay nó bị tiêu chảy. Vì một cuộc gọi của ổng, tao phải bật dậy ngay, chưa kịp đánh răng rửa mặt đã chạy đến. Mày đoán xem? Con chó chẳng làm sao, chỉ là bị... dọa sợ thôi."
"Đừng nói chó, người bị anh Lệ nhìn chằm chằm cũng phát bệnh."
Hồ Vi không hiểu nổi: "Tao xem ảnh rồi, chẳng phải chỉ là chó ta sao? Ở nông thôn đầy, cho tao còn không thèm."
"Ai biết được, anh Lệ ghét bẩn, đâu phải người có muốn nuôi thú cưng." Lâm Phó Hành thở phào, "May mà con chó chịu ăn, không thì bệnh viện thú y của tao đóng cửa luôn."
Hồ Vi nói: "Cố lên."
"Tao chỉ hy vọng anh Lệ mua chó để giải trí, chơi vài bữa chán rồi thôi. Không thì nhiệt huyết với nghề thú y của tao sớm muộn cũng cạn kiệt."
Lâm Phó Hành đột nhiên nhớ chuyện: "Lão Hồ, hình như mày từng nói có quen một chuyên gia tâm lý học ở nước ngoài, giờ còn liên lạc không?"
Sắc mặt Hồ Vi thay đổi. Lệ Nghiêm ban ngày như người bình thường, nhưng đêm đến lại trở nên điên cuồng, bạo lực, phải dùng thuốc an thần mới ổn định. Chuyện này chỉ có anh và Phó Hành biết, sẽ không bao giờ tiết lộ ra ngoài.
Tính khí Lệ Nghiêm thất thường, ngay cả anh ta và Phó Hành khi tiếp xúc cũng phải giữ khoảng cách.
"Người đó tháng trước mới gửi mail nói sắp kết hôn, đừng bắt cô ấy mạo hiểm."
Hồ Vi nửa đùa nửa thật: "Bao năm rồi, chúng ta vẫn không biết điểm cấm kỵ của anh Lệ ở đâu. Bạn tao về nước khám cho anh ấy, lỡ đụng phải điểm cấm kỵ, biến đám cưới thành tang lễ, tao chết cũng không đền hết tội."
Lâm Phó Hành không khỏi nhớ lại cảnh tượng đẫm máu nhiều năm trước, khi cả ba còn là thiếu niên nhà giàu bị côn đồ vây đánh.
Lúc đó, Lâm Phó Hành gầy gò không dám phản kháng, nộp tiền xin tha. Hồ Vi khá hơn, ra vài đòn rồi bị hạ gục.
Thấy Lệ Nghiêm không hợp tác, bọn côn đồ lao vào uy hiếp.
Không biết tên nào vô tình chạm phải điểm cấm kỵ, Lệ Nghiêm đột nhiên điên cuồng, giật lấy ống thép đánh tới tấp.
Những tên côn đồ máu me be bét. Lệ Nghiêm quay lại, khuôn mặt dính máu, đôi mắt sáng rực như thú dữ, khóe miệng giật giật. Hắn đang cười, vô cùng rùng rợn.
Lâm Phó Hành rùng mình, giọng nghẹn lại. Đến giờ anh ta vẫn không hiểu tên côn đồ kia đã chạm vào điều gì.
Có người nói Lệ Nghiêm dính dáng xã hội đen, có người bảo hắn làm ăn chân chính, lại có kẻ nói hắn nắm thế lực chính trị khủng khiếp, cũng có thể cả ba.
Lâm Phó Hành nhíu mày, nghĩ đến đứa em gái không biết sống chết còn mơ làm bà Lệ.
Hồ Vi khéo léo đổi chủ đề: "Tao vừa gặp được hạt giống tốt, điều kiện rất vượt trội, phù hợp với đoạn quảng cáo đó hơn cả Ngụy Thiếu Nam."
Lâm Phó Hành biết ý không nhắc nữa: "Vậy à? Khi nào thử vai dắt đến cho tao xem."
Hồ Vi nói: "Cậu ấy không đồng ý."
Lâm Phó Hành ngạc nhiên: "Có đứa nào dám từ chối Hồ kim bài à?"
Dù là thiếu gia tập đoàn giải trí XX, nhưng anh chỉ đam mê làm bác sĩ thú y, năm nay mới mở bệnh viện thú ý gia đình. Còn chuyện công ty, may mà có người bạn thân đáng tin cậy, năng lực lại xuất sắc, nên anh cũng yên tâm.
"Đứa nhỏ còn đi học, ý thức tự bảo vệ cao." Hồ Vi nói, "Tiếc quá, để xem sau vậy."
Lâm Phó Hành cúp máy, bước ra từ nhà vệ sinh, đối mặt với chú chó vàng đang co rúm ở hành lang. Anh lập tức nở nụ cười thân thiện: "Chào nhóc, khỏe không?"
Chú chó lùi lại mấy bước rồi chạy biến đi mất.
Lâm Phó Hành méo mặt, đàn bà còn dễ chiều hơn chó. Nếu anh mà cười như vậy trước mặt bất kỳ cô gái nào, đối phương chắc chắn đã sớm mềm nhũn trong vòng tay anh rồi.
Phòng khách rộng rãi, người đàn ông ngồi chìm sâu trong ghế sofa, im lặng nhìn chú chó nhỏ đang nép vào góc tường.
Lâm Phó Hành đến nơi thấy cảnh tượng kỳ lạ, chú chó run rẩy, người đàn ông mặt lạnh như tiền.
Căn nhà quá rộng, người giúp việc xuất quỷ nhập thần khiến không khí càng thêm âm u.
Dù không phải lần đầu, Lâm Phó Hành vẫn không quen: "Anh Lệ đặt tên cho chó chưa?"
Lệ Nghiêm lâu sau mới nói: "Nó sợ tôi."
Lâm Phó Hành nghĩ thầm, hiển nhiên rồi, ma còn sợ huống chi chó. Nhưng miệng nói: "Bình thường thôi, chó cũng như người, đến môi trường lạ phải thời gian thích nghi."
Lệ Nghiêm buông chân bắt chéo, đứng dậy hướng về phía chú chó.
Chú chó vàng kẹp đuôi giữa mông, run rẩy không ngừng, miệng rên ư ử.
Lâm Phó Hành không đành lòng: "Anh Lệ, nó mới đầy tháng, lá gan nhỏ, đừng dọa nữa."
Lệ Nghiêm cúi xuống định bế chú chó.
Cảm nhận nguy hiểm, chú chó theo bản năng cắn vào tay hắn rồi bị hất văng ra, đập mạnh vào tường.
Lâm Phó Hành ôm đầu: "Anh Lệ, em có thể hỏi tại sao anh lại mua chó không?" Trông chẳng thiết tha gì.
Lệ Nghiêm nhíu chặt lông mày, trong đáy mắt hẹp dài lóe lên một tia tối tăm.
Hôm qua khi xe đi ngang cửa hàng thú cưng, Lệ Nghiêm đang ngồi ghế sau vô tình thấy một người ôm chú chó nhỏ bước ra. Khoảnh khắc đó, một sự thôi thúc kỳ lạ chiếm lấy ý chí, khiến hắn xuống xe đi vào cửa hàng.
Có rất nhiều chó con, nhưng ánh mắt Lệ Nghiêm dừng lại ngay lập tức khi nhìn thấy chú chó vàng.
Trên xe, ánh mắt hắn không rời khỏi chú chó nhỏ, ghê tởm, nhưng nhiều hơn là khó hiểu.
Lâm Phó Hành đợi một lúc không thấy trả lời, anh ta gãi má: "Anh Lệ, em có thể mang chó về bệnh viện, tiện chăm sóc."
Lệ Nghiêm quay đầu nhìn.
Lưng Lâm Phó Hành lạnh toát, anh nuốt nước bọt cười gượng: "Chó nhỏ nhạy cảm, phải dành thời gian chăm, phiền phức lắm. Ý em là nuôi cho khỏe rồi mang về cho anh."
Lệ Nghiêm đứng thẳng, nhìn chú chó đang sợ đến mất kiểm soát, đồng tử hơi co lại: "Để đấy."
Một lúc sau, người giúp việc không biết từ đâu xuất hiện, lau sạch vũng nước trên sàn rồi lại biến mất.
Lâm Phó Hành không nhịn được suy đoán. Chẳng lẽ liên quan đến chuyện cũ? Con chó này là thế thân, có người từng nuôi chó tương tự, Lệ Nghiêm nhìn chó nhớ người?
Không đúng, quen nhau bao năm chưa từng nghe Lệ Nghiêm nhắc đến chuyện tình cảm. Anh cũng như nhiều người, luôn nghĩ Lệ Nghiêm có vấn đề tâm lý hoặc thể chất, không thể có đời sống bình thường.
Điện thoại bên bệnh viện gọi đến, Lâm Phó Hành vội ra về. Lúc đang xỏ giày ở cửa, anh bất giác ngoảnh lại, chứng kiến cảnh khiến mình rùng mình.
Lệ Nghiêm đang nhìn chú chó với ánh mắt dịu dàng khó tin.
Quá đáng sợ.
Lâm Phó Hành lái xe rời đi, ngậm điếu thuốc suy nghĩ, thú cưng có thể xoa dịu nỗi cô đơn, giảm bớt cảm xúc tiêu cực.
Nếu con chó trở thành ngoại lệ duy nhất của Lệ Nghiêm, có lẽ hắn sẽ dần trở nên giống người bình thường, không còn là xác chết di động đẫm mùi máu khiến người ta khiếp sợ.
Cơn mưa rào tạnh nhanh xua tan cái nóng ngột ngạt.
Trần Hựu và mấy đứa bạn chạy về trường, vẫn bị ướt như chuột lột.
Ký túc xá bảy tầng không thang máy, chỉ có thể nhờ hai cái chân leo lên xuống.
Bàng Nhất Long níu chặt chiếc áo sơ mi ướt đẫm, vắt mạnh đến mức nó xoắn lại như bánh quai chèo, mồ hôi từ áo tí tách rơi xuống, để lại một chuỗi giọt trên cầu thang. Anh để trần cánh tay, cơ bắp săn chắc lộ rõ khi vắt áo.
Yêu thích vận động, vóc dáng đẹp, muốn cởi là cởi ngay.
Còn Trịnh Soái, Vương Diệu và Trần Hựu lại thuộc kiểu người có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, cơ bắp thì có đấy, nhưng chẳng thích hợp để khoe ra tùy tiện như vậy.
Thỉnh thoảng, một vài nam sinh khác trong lớp đi ngang qua, sát vai với họ, gật đầu chào rồi tiếp tục xuống lầu.
Hành lang ẩm mốc, mùi rác thối bốc lên từ những túi rác chất đống chờ bác lao công “chào hỏi thân thiết”.
Về đến phòng, bốn đứa thay nhau đi tắm.
Trần Hựu chỉ mặc mỗi quần đùi, ngồi xổm trên ghế mở máy tính tra thông tin công ty giải trí kia, "Thường Khâm, em muốn uống nước."
Vô thức thốt ra câu này, Trần Hựu giật mình, vội hét to che lấp: "Vương Diệu, rót cho tao cốc nước!"
Vương Diệu đang ngắm bụng phệ trước gương, nhận ra lại béo thêm môth vòng nữa, không đi được: "Bàng Nhất Long, rót nước giùm Hựu Tử."
Bàng Nhất Long đang nhặt quần áo bẩn, nhét hết vào túi, chuẩn bị xách đến chỗ giặt là giải quyết: "Trịnh Soái, lấy nước cho Hựu Tử."
Trịnh Soái hét trong nhà tắm: "Tao đang tắm đây! Nước tắm có được không?"
"...!"
Cuối cùng Bàng Nhất Long bỏ lại công việc trong tay, pha nước ấm đưa cho Trần Hựu: "Xem gì thế?"
Trần Hựu lướt chuột: "Ai ngờ diễn viên đó cũng thuộc công ty này."
Bàng Nhất Long nửa người nằm nhoài lên ghế của Trần Hựu, từ phía sau rướn cổ nhìn vào: "Cả thần tượng nhảy của mày nữa này."
Anh tò mò: "Sao đột nhiên quan tâm công ty giải trí?"
Trần Hựu cũng không giấu diếm, nói, "Lúc ở Starbucks, tao gặp nhân viên công ty xx, anh ta muốn tao đi tham gia một cái quảng cáo."
Bàng Nhất Long hỏi: "Rồi sao?"
Trần Hựu bĩu môi: "Quảng cáo về chủ đề đồng chí."
Vương Diệu ngắt lời: "Đồng chí? Chiến sĩ cách mạng à?"
Trần Hựu và Bàng Nhất Long: "..."
Vương Diệu còn chưa kịp xác định xem đối phương có đồng ý hay không, đã kích động nói: "Rất nhiều minh tinh đều là tình cờ đi trên phố, vô tình bị người tìm kiếm tài năng để mắt đến, chỉ cần quay một quảng cáo là có thể bước chân vào giới diễn xuất. Dù không thể nổi đình nổi đám, trở thành thiên vương thiên hậu, thì ít nhất cũng có thể làm nghệ sĩ, được xuất hiện trên TV."
Anh ta càng nói càng hào hứng: "Hựu Tử, nghe anh nói một câu. Mày biết ca hát, còn biết nhảy nhót khiêu vũ, chắc chắn không thành vấn đề, muốn nổi tiếng thì phải tranh thủ lúc còn sớm đấy!"
Trần Hựu nhức đầu, mặc vội quần áo ra ngoài. Bàng Nhất Long đi theo, hai đứa lên sân thượng hóng gió.
Bàng Nhất Long nói: "Đề tài đồng tính dễ gây tranh cãi lắm."
"Tao biết."
Trần Hựu nói: "Tao đã từ chối rồi."
Bàng Nhất Long nhìn chằm chằm: "Tao tò mò không biết anh ta thấy điểm gì ở mày mà cho là gay. Tao thấy mày chẳng có tí khí chất gay nào cả."
Mày mù à? Tao gay từ trong ra ngoài. Trần Hựu nói: "Vì tao đẹp trai."
"Đẹp trai là được?" Bàng Nhất Long vênh mặt: "Sao không tìm tao?"
Kết quả, ngày hôm sau, trò đùa của anh ta thành sự thật khi bị một người họ Hồ chặn trên đường.
Bị người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm, Bàng Nhất Long nổi da gà, bỏ chạy mất dép, bỏ rơi cả ba đứa bạn.
Hồ Vi tiếc nuối nhìn theo, tính cách thẳng thắn của chàng trai kia rất phù hợp với vai còn lại, nhưng tiếc là thẳng, nhìn trang phục cũng biết gia cảnh giàu có, không thiếu tiền, tính cách lại mạnh mẽ, khó mà thuần phục được... Thôi vậy.
"Cậu nhóc, chúng ta lại gặp nhau."
Trần Hựu quay đầu bỏ đi.
Hồ Vi đuổi theo: "Tôi đến trường các cậu tìm nhân tố mới, không ngờ gặp lại cậu, thật là duyên phận..."
Trịnh Soái và Vương Diệu đứng hình.
"Gã đeo kính nói quảng cáo gì với lão Bàng thế?"
"Chắc là cái Hựu Tử nói hôm qua, đồng chí ấy. Chắc là phim chiến tranh cách mạng."
Trịnh Soái bật cười ngặt nghẽo: "Vương Diệu, mày đi diễn hài đi! Mày có tài khiến người ta cười chết đấy!"
Có bạn học nhìn, Vương Diệu liền đá vào người anh em đang cười như lên cơn điên: "Mày bệnh à?"
"Mày chờ chút."
Trịnh Soái vẫn chưa ngừng cười, hắn cười xong, vừa lau nước mắt vừa nói: "Ai da, hai mươi tuổi rồi mà chưa bao giờ nghe chuyện nào buồn cười như thế này!"
"Cái gọi là 'đồng chí' ở đây, chính là đồng tính luyến ái, là gay đó, hiểu chưa? Đồng chí Vương!"
Vương Diệu đỏ mặt: "Đ!t mẹ!"
Một bên khác, Trần Hựu đi đến sân vận động mà vẫn không thoát được cái đuôi, cậu không phải người dễ cáu nhưng cũng có lúc tức giận, đối phương như vậy khiến cậu rất phiền.
"Anh Hồ, tôi đã nói rõ rồi."
"Tôi hiểu."
Hồ Vi vẫn bám theo.
Trần Hựu quay lại: "Anh hiểu cái rắm ấy!"
Hồ Vi không những không giận, còn rất hào hứng: "Tốt! Cứ giữ trạng thái này khi thử vai, chắc chắn đậu."
Trần Hựu muốn điên. Ai đó đem thằng tâm thần này đi dùm!
"Trước tiên tôi xin lỗi vì đã điều tra thông tin của cậu mà chưa xin phép."
Hồ Vi đẩy kính: "Năm ngoái cậu từng thi Học viện Điện ảnh, ngoại hình xuất sắc nên qua vòng sơ khảo dễ dàng, nhưng bị loại ở vòng hai vì một phân cảnh khóc."
Anh nói tiếp: "Cậu tự nguyện đăng ký thi, điều đó chứng tỏ gì?"
Trần Hựu cười khẩy, chứng tỏ não tôi có vấn đề.
Hồ Vi nheo mắt: "Chứng tỏ trong lòng cậu đã âm thầm gieo mầm hạt giống, cậu thích diễn xuất, cậu muốn trở thành ngôi sao, cậu khao khát bước chân vào giới giải trí."
Trần Hựu bật cười: "Anh Hồ, ba năm trước và bây giờ anh có giống nhau không?"
Câu hỏi khiến Hồ Vi bối rối. Đương nhiên là khác, mỗi giai đoạn đều mang đến sự thay đổi. Anh trầm ngâm một lúc: "Thẳng thắn mà nói, hôm nay tôi đến đây chỉ vì cậu. Nhóc à, tuổi trẻ không dám thử nghiệm điều mới mẻ, đến cái tuổi của tôi sẽ hối hận."
Một bát canh tâm hồn nóng hổi vừa được dọn lên.
Hồ Vi thao thao bất tuyệt về những cơ hội bỏ lỡ thời trẻ, giờ chỉ còn làm thuê. Anh còn dụ dỗ việc kiếm tiền ngay khi còn đi học sẽ giảm gánh nặng gia đình, còn dư luận, bao nhiêu nghệ sĩ mơ ước có được.
Nghe đến đây, Trần Hựu chợt giật mình. Nếu nhận lời quay quảng cáo, mức độ bàn tán sẽ tỷ lệ thuận với độ hot, đen và hồng vốn chẳng thể tách rời.
Người đàn ông kia có lẽ sẽ nhìn thấy cậu.
Dù có quên, chắc cũng sẽ thấy quen thuộc chứ?
Hồ Vi nhận ra khí chất chàng trai trước mặt đã thay đổi, dường như đang chìm đắm trong cảm xúc nào đó. Anh kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Hạt giống tốt đáng để bỏ thời gian.
Với 80% tự tin, gần mười phút sau, dự đoán của Hồ Vi thành hiện thực.