Gió nhẹ thổi khô mồ hôi Trần Vệ Đông, ông không còn buồn ngủ, thầm nghĩ: Triệu chứng của con trai không giống trầm cảm.
Ông vào phòng làm việc, đeo kính lên tra mạng: "Vấn đề tuổi dậy thì và cách xử lý".
Trần Vệ Đông thấy nhiều thanh thiếu niên trầm cảm, có người đã tự tử, đa số nguyên nhân là áp lực.
Ông tháo kính xuống, nhỏ thuốc mắt, suy nghĩ. Con trai mình áp lực gì nhỉ? Thi đại học trượt, nó cũng chỉ chơi game, không buồn bã.
Không phải học hành thì là gì?
Ông lật tiếp trang web, đọc kỹ từng thông tin.
Sáng hôm sau, Trần Hựu dậy từ năm giờ để kịp giờ học, vừa mở cửa đã thấy bố đứng đó, mắt thâm quầng.
"Má ơi, tối qua bố làm gì cả đêm thế?"
Hai mắt Trần Vệ Đông thâm quầng, ông phẩy tay: "Đừng nói nữa. Không hiểu sao con ngồi máy tính hàng giờ được, bố dùng có mấy tiếng đã hoa mắt chóng mặt."
Trần Hựu thở dài: "Bố già rồi."
Cậu chợt hỏi: "Không phải, bố xem gì mà mấy tiếng thế? À hiểu rồi! Mẹ mất lâu rồi, con hiểu mà. Nhưng phim đó xem nhiều hại thận lắm. Lần sau có phim hay, con xem cùng với bố nhé?"
Trần Vệ Đông: "..."
Trần Hựu vội nấu bữa sáng, không kịp ăn đã vác ba lô đi.
Bảy giờ sáng, cậu đứng trước cửa ký túc xá. Bình thường giờ này cả phòng còn ngủ, nhưng hôm nay cửa mở toang, ba đứa bạn nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, kinh ngạc, nghiêm trọng, thương hại...
Nói chung rất phức tạp.
Trần Hựu giật mình, chết, chắc bố đã kể chuyện trầm cảm rồi.
Cậu không biết nói gì hơn được. Với người khác, trầm cảm có lẽ là vấn đề nghiêm trọng, nhưng với Trần Hựu chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Bầu không khí trong ký túc xá ngột ngạt đến kỳ lạ.
Trần Hựu quăng ba lô lên bàn, liếc mắt: "Ba đứa bị táo bón tập thể à?"
Bàng Nhất Long bước tới trước, im lặng vỗ vai cậu. Trịnh Soái, Vương Diệu lần lượt làm theo.
Trần Hựu mặt đầy dấu hỏi.
Chúng mày làm cái quái gì thế? Dù tao có trầm cảm thật cũng không đến mức phải ủ rũ thế này chứ? Đâu phải cứ trầm cảm là sẽ nhảy lầu cắt tay tự tử?
"Chúng mày..."
Bàng Nhất Long cầm sách, lấy luôn phần Trần Hựu: "Đi học thôi, muộn nữa căng tin đông lắm, không ăn sáng được."
Bốn đứa mua đồ ăn, ngồi hàng ghế cuối giảng đường, mùi thơm lan tỏa.
Trần Hựu chống cằm nhấm nháp trà sữa, đầu óc mải suy nghĩ.
Ba đứa kia liếc nhau, Vương Diệu đưa cái bánh bao: "Hựu Tử, ăn đi."
Trần Hựu nhìn miệng nó vẫn nhồm nhoàm, rõ ràng là chưa no: "Ăn đi, tao ăn ở nhà rồi."
Vương Diệu "ồ" một tiếng rồi gặm ngấu nghiến.
Anh ta thấy Bàng Nhất Long và Trình Soái đều nhìn mình, ánh mắt nói, thấy chưa, Hựu Tử chán cả thịt rồi, bó tay.
Trần Hựu định hỏi có phải bố gọi điện không, Bàng Nhất Long đã nhanh miệng: "Hựu Tử, không cần nói gì thêm, bọn anh hiểu."
Trịnh Soái với Vương Diệu gật đầu lia lịa: "Bọn tao hiểu mà."
Trần Hựu nghẹn đắng, uống trà sữa ừng ực trấn an tinh thần.
Mấy nữ sinh đứng cửa lớp thì thào khi thấy bốn chàng trai, ngoại trừ một người hơi béo, còn lại đều rất đẹp trai.
Các nàng liếc trộm mười mấy lần, phát hiện ra người đang uống trà sữa chính là Trần Hựu, nhân vật chính của vụ tỏ tình tối qua.
Cậu phớt lờ ánh nhìn tò mò, chủ động mở lời: "Tối qua tao đọc truyện, nhân vật chính cũng là sinh viên năm hai. Mở đầu là nhân vật đột tử, rồi bị trói chặt với một hệ thống làm nhiệm vụ..."
Trịnh Soái nhét đầy bánh vào miệng, ngắt lời: "Xuyên nhanh chứ gì? Thể loại này nhiều như quân Nguyên, nhân vật làm nhiệm vụ ở các thế giới khác nhau, chán phèo."
Trần Hựu: "..."
Trịnh Soái nhếch miệng cười: “Được rồi, được rồi, mày nói đi.”
Trần Hựu tiếp tục: "Nhân vật chính đến thế giới thứ nhất làm nhiệm vụ, tiếp cận mục tiêu theo yêu cầu của hệ thống, thu thập giá trị ác niệm, sau đó là thế giới thứ hai, thứ ba, dần dà phát hiện tất cả mục tiêu đều là..."
Trịnh Soái lại cắt ngang: "Cùng một người! Tác giả cho tất cả mục tiêu thành một người, còn bảo là nhân cách phân liệt, nhạt nhẽo."
Trần Hựu tức giận trừng mắt.
Bàng Nhất Long bịt miệng Trịnh Soái: "Câm đi, để Hựu Tử nói hết!"
Vương Diệu cũng nghĩ vậy, ban đầu tuy rất bình thường, có lẽ cái kết mới đặc biệt.
Trần Hựu kể lại trải nghiệm của mình dưới dạng tiểu thuyết, cảm thấy nhẹ lòng hơn: "Truyện chưa kết thúc, nhân vật chính trở về thế giới thực sớm, bị loạn thần, không nhận rõ hiện thực và ảo tưởng. Theo chúng mày, kết cục sẽ thế nào?"
Trịnh Soái đẩy tay Bàng Nhất Long ra, gãi gãi cằm: "Theo kinh nghiệm của tao, chỉ có hai kết cục."
Trịnh Soái nói: "Một là nữ chính bằng cách thần kỳ nào đó tìm đến nam chính ở thế giới thực, hạnh phúc viên mãn. Hai thì khó nói, có thể tác giả sẽ cho twist bất ngờ."
Anh ta vỗ đùi: "Nhân vật chính bị loạn thần? Tác giả này quá tàn nhẫn!"
Trần Hựu lặp lại: "Ừ, rất tàn nhẫn."
Trịnh Soái bất ngờ nói: "Nếu nữ chính là virus, 90% sẽ bị format."
Trần Hựu giật mình: "Format?"
Mấy chữ này không xa lạ gì với cậu, nếu làm như vậy, tất cả đều bị mất, gân xanh trên trán cậu nảy lên: “Soái Soái, mày nói tiếp đi.”
Nhìn qua Bàng Nhất Long và Vương Diệu đang ngơ ngác, Trịnh Soái giả vờ ho một tiếng, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: "Dựa theo mạch não phát điên của tác giả, virus, cũng chính là nữ chính sẽ mất hết dấu vết do lỗi mã nguồn. Dù sau này hai người có gặp mặt cũng sẽ không nhận ra nhau."
"Mà nam chính cũng bị tâm thần, ký ức về thế giới nhiệm vụ ngày càng mờ nhạt, sau này sẽ hoàn toàn quên hết, không có đột tử, không có nhiệm vụ, không có hệ thống, chỉ là sinh viên bình thường."
Trần Hựu ngồi bất động, nghe Trịnh Soái nói: "Theo như tao nghĩ, rất có thể tác giả sẽ để họ gặp lại, yêu nhau lần nữa, khôi phục ký ức, còn nếu không, bọn họ sẽ mãi là người xa lạ."
Đầu cậu rất đau, bụng cũng đau, giống như có mũi khoan từ đỉnh đầu xuyên thẳng xuống.
Đừng suy nghĩ lung tung, đây chỉ là suy đoán của Soái Soái, không có căn cứ, nhưng tại sao Thường Khâm mãi chưa xuất hiện? Nếu như anh ấy quên hết...
“Yên tâm đi, nhất định nam nữ chính có thể gặp nhau, yêu nhau một lần nữa, nhớ lại quá khứ.”
Câu nói cuối của Trịnh Soái như phao cứu sinh. Trần Hựu mới nhận ra mình đã toát hết mồ hôi, đầu ngón tay run rẩy, mẹ kiếp, sao không nói sớm, suýt chết khiếp.
Trịnh Soái tò mò: "Truyện gì vậy? Cho tao xem với."
Trần Hựu lau mồ hôi, mặt không đỏ tim không đập nói: "Dở lắm, phí thời gian."
Trịnh Soái nhăn mặt: "Vậy mà mày đọc gần hết?"
Trần Hựu cười gượng: "Tao bị ám ảnh cưỡng chế, đọc là phải đọc xong."
Bàng Nhất Long tìm đọc một truyện xuyên nhanh, vài phút sau đã vứt điện thoại: "Nhảm! Đéo có trải nghiệm, tao thấy chẳng thật tí nào."
“Lần đầu con trai làm sao lâu thế được, lên đỉnh nhanh lắm.”
Bàng Nhất Long trừng ba người Trần Hựu: "Nhìn cái gì, lần đầu tao vượt xa người bình thường, hơn nửa tiếng nhé!"
Trịnh Soái vỗ tay: "Ghê."
Vương Diệu giơ ngón cái: "Đỉnh."
Trần Hựu khinh bỉ: "Mới có nửa tiếng..." Tao với người yêu mỗi lần ít nhất hai tiếng.
Bàng Nhất Long hỏi khích: "Mày phét, bao lâu?"
Trần Hựu cười híp mắt: "Lâu nhất từ chiều đến sáng hôm sau." Bị làm.
Ba đứa kia cười ầm lên, tưởng cậu đùa.
Trần Hựu: "..."
Vương Diệu cũng tìm quyển tiểu thuyết Bàng Nhất Long đọc, nhưng phản ứng của anh ta khác, luôn miệng nói mẹ nó: “Chúng mày xem nè!”
Đừng nói đến Bàng Nhất Long, ngay cả Trần Hựu và Trịnh Soái cũng cảm thấy rằng Vương Diệu chưa từng tiếp xúc với những cá thể nông dân trong xã hội, chỉ là một chút thịt thôi, vậy mà lại có thể kinh ngạc và hoảng sợ đến thế sao?
Vương Diệu không làm quá, anh xem say sưa, điện thoại di động không rời tay, hết một tiết cũng không ngẩng đầu lên, bất giác cương cứng ngay trong lớp học.
Ba người kia ngoảnh mặt làm ngơ.
Hai tiết học trôi qua, bọn họ đổi phòng học, người xem tiểu thuyết thì tiếp tục xem tiểu thuyết, ngủ tiếp tục ngủ, ngẩn người tiếp tục ngẩn người, nói chuyện với bạn gái thì tiếp tục nói.
Tan học, Trần Hựu bị cô gái tiếp viên hàng không chặn ở cửa.
Ui cha, cậu thật đẹp trai, số con gái thích cậu chưa bao giờ là ít, lúc trước cậu nói với nam nhân, đối phương còn không tin
Cô gái cao ráo đứng đó, tóc dài buông xõa trên vai, mặt trái xoan, mắt to, môi hồng răng trắng, mặc một chiếc quần ngắn, áo sơ mi trắng, đôi chân dài thẳng tắp, dáng người cực kỳ đẹp, mấy cô gái bước ra khỏi lớp cũng không nhịn được mà ngoái đầu nhìn, đâu chỉ con trai thích gái đẹp, các nàng cũng thích lắm.
Cô gái nhìn thấy cậu, vẻ kiêu ngạo biên mất trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng: "Tối qua cậu không ở ký túc xá thật à?"
Trần Hựu nói: "Tôi về nhà rồi."
Cô gái cắn môi, có chút ngượng ngùng: "Vậy mấy người ở ký túc xá đã nói với cậu chưa?"
Trần Hựu gật đầu: “Nói rồi, tôi cũng xem video rồi, cảm ơn cậu đã thích tôi.”
Cậu liếc nhìn ba người Bàng Nhất Long giả vờ đi trước, thật ra đều đang lén nghe trộm, nói với cô gái: “Tôi có người mình thích rồi.”
Nghe vậy, cô gái tiến sát lại, gần như dính vào người cậu.
Trần Hựu cao hơn 1m8, cô gái trước mặt khoảng 1m7. Khi cúi nhìn, cậu vô tình thấy cả đường cổ áo sơ mi của dối phương, điều này thật không ổn với một gay chỉ thích ngắm cơ ngực săn chắc.
Cậu lùi một bước giữ khoảng cách.
Nét mặt cô gái thoáng lúng túng, lần đầu tiên cô chủ động như vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng.
"Trần Hựu, cậu không cần dùng lý do đó để từ chối tớ."
Tôi nói thật mà, cậu không tin thì thôi. Trần Hựu chẳng buồn giải thích dài dòng.
Cô gái nhìn thẳng vào chàng trai cao lớn trước mặt. Trong số những người theo đuổi cô, có người còn đẹp trai hơn, gia cảnh tốt hơn, nhưng lại thiếu thứ cảm giác cô tìm kiếm. Ngay từ lần đầu gặp Trần Hựu, cô đã cảm nhận được sự chân thành hiếm có trong đôi mắt cậu.
Đại khái là một đôi mắt trong veo không chất chứa bất kỳ tâm tư nào khác.
"Tớ có thể hôn cậu một cái được không?"
"Không thể." Trần Hựu từ chối không chút do dự.
Ngay cả khi không qua những nhiệm vụ kia, không gặp người đàn ông của mình, cậu cũng sẽ không đồng ý. Đơn giản vì đó là hành vi quá giới hạn.
Ánh mắt cô gái vụt tối. Cô không cam tâm, với điều kiện của mình, thậm chí cả chuyện tỏ tình công khai tối qua mà vẫn không lay động được trái tim này, "Vậy ôm một cái được chứ?"
Trần Hựu nở nụ cười áy náy: "Người tôi yêu rất hay ghen, không cho phép tôi làm thế với ai khác."
Cô gái ngạc nhiên khi thấy vẻ hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt chàng trai. Rõ ràng đó không phải lời nói dối.
"Tớ ghen tị với người được cậu yêu thương. Có thể cho tớ biết cô ấy học khoa nào không?"
Trần Hựu nói: "Có cơ hội cậu sẽ gặp anh ấy."
Sau khi cô gái rời đi, Bàng Nhất Long cùng hai đứa kia lập tức vây quanh Trần Hựu với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Tiếp viên hàng không body chuẩn thật, đôi chân dài thượt ấy, không biết quấn lên eo cảm giác thế nào nhỉ?" Bàng Nhất Long buông lời vô liêm sỉ.
Trịnh Soái quan tâm chuyện khác: "Ngực cup D đấy, suýt nữa đè lên Hựu Tử rồi. Hựu Tử ơi, ngực có đau không? Có bị đè bẹp không?"
Vương Diệu im lặng, tiếp tục trạng thái cứng suốt buổi sáng. Từ lúc đó đến giữa trưa, trạng thái này chưa từng đứt đoạn, thật khổ cho tiểu huynh đệ.
Trần Hựu không muốn trả lời bất kỳ ai, ngực cậu thực sự hơi đau, may mà người yêu không có mặt ở đây, không thì cô gái kia xong đời, mùi ghen tuông có thể bao trùm cả tòa nhà giảng đường.
"Hựu Tử, người mày thích là ai thế?" Ba đứa bạn tò mò hỏi.
Trần Hựu bước nhanh: "Bỏ ngay ý định tò mò đi, tao không định nói."
"..."
Thôi thì, bị trầm cảm là "ông hoàng bà chúa" rồi.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học. Tan lớp, bốn đứa rủ nhau ra phố. Bàng Nhất Long nghĩ người trầm cảm cần ra ngoài nhiều hơn, hòa mình vào không khí nhộn nhịp để quên đi nỗi buồn.
Anh ta còn rủ cả bạn gái cùng ba đứa bạn cùng phòng của cô ta. Bốn nam bốn nữ, ngoài một cặp đôi rõ ràng, số còn lại đều độc thân. Bàng Nhất Long hy vọng có thể ghép đôi thêm vài cặp nữa.
Hiển nhiên là không thể.
Trần Hựu là gay, Trịnh Soái tiêu chuẩn quá cao, còn Vương Diệu, tuy một số người đẹp thích đàn ông mập, nhưng tiếc là ba cô gái kia không nằm trong số đó. Ánh mắt họ chỉ đảo qua lại giữa Trần Hựu và Trịnh Soái.
Bạn gái Bàng Nhất Long là cô nàng có vẻ đẹp sắc sảo, luôn đeo bám anh ta, đúng gu “chủ nghĩa đại nam tử" của anh, thích kiểm soát, không ưa phụ nữ độc lập.
Trần Hựu đi giữa Trịnh Soái và Vương Diệu, hai đứa bạn canh chừng như thể sợ cậu phát bệnh giữa phố.
Thực ra không cần thiết, cậu đâu có điên.
Vừa nghĩ vậy, Trần Hựu bỗng đẩy mạnh hai đứa bạn, lao như điên về phía một người đàn ông mặc vest, túm lấy tay hắn: "Thường Khâm!"
Người đàn ông đang gọi điện, quay lại nhìn chàng trai lạ mặt đang gọi tên ai đó. Dù bị kéo đột ngột, hắn vẫn giữ phép lịch sự, chỉ hỏi bằng ánh mắt.
Trần Hựu nhìn chằm chằm, không có nốt ruồi, cũng không phải mắt phượng, hoàn toàn xa lạ. Nụ cười trên môi cậu dần tắt lịm, cố gượng ép nói: "Xin lỗi, tôi nhầm người."
"Không sao."
Bàn tay Trần Hựu buông thõng. Tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vài giây sau, cậu quỵ xuống đất, nước mắt rơi thành vũng nhỏ.
Bàng Nhất Long chạy đến đầu tiên, đỡ Trần Hựu dậy: "Gì vậy Hựu Tử?"
Trần Hựu cúi đầu, lẩm bẩm: "Không có gì."
"Sao mày run thế? Người đó là ai?"
Không nhận được câu trả lời, Bàng Nhất Long đưa Trần Hựu vào quán Starbucks gần đó: "Ngồi nghỉ trong này đi, tao mua đồ uống cho."
Mặt Trần Hựu trắng bệch, toàn thân run rẩy. Cậu nắm chặt tóc, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa: "Có nốt ruồi... bên trái? Không phải, là bên phải..."
Trần Hựu nắm hai tay, để cho mình bình tĩnh chút, mọi chuyện đều mơ hồ nhưng người trong mộng vẫn nhớ.
Vậy nhất định không phải vô duyên vô cớ.
Cậu đấm vào đầu mình, cố nhớ lại phản ứng của Thường Khâm khi nghe kể về giấc mơ.
Hắn kích động, còn làm tình với cậu ngay sau đó.
Không thể nhầm được, người trong mơ chính là một phiên bản khác của Thường Khâm, có lẽ là diện mạo thật.
Đầu Trần Hựu đầy mồ hôi, mệt lả tựa về sau, co quắp trên ghế sofa.
Mấy đứa bạn vội vã ngồi xung quanh hỏi han. Một cô gái nghi do say nắng, nhưng ba đứa con trai quyết định đưa Trần Hựu đi bệnh viện.
"Chỉ cần nghỉ một lát." Trần Hựu vẫy tay từ chối. Cậu chỉ là xúc động quá độ thôi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Họ vẫn chỉ là sinh viên, không biết xử lý thế nào trước tình huống này.
Trịnh Soái và Vương Diệu vẫn còn choáng váng. Lúc nãy Trần Hựu đẩy họ mạnh đến mức nào, trông như kẻ mất trí.
Trầm cảm có phải như vậy không?
Ba đứa âm thầm nhắn tin bàn luận, thống nhất sẽ đổi chủ đề nếu có ai hỏi về người đàn ông kia.
Quả nhiên có người hỏi, bạn gái Bàng Nhất Long. Anh ta lập tức lườm cô một cái đầy cảnh cáo.
Sau đó không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Uống xong ly nước lạnh, Trần Hựu đá nhẹ Trịnh Soái: "Đi vệ sinh không?"
Bình thường Trịnh Soái sẽ từ chối, đàn ông con trai gì mà đi vệ sinh còn rủ nhau. Nhưng với Trần Hựu thì khác, anh ta đã quá quen.
Trong nhà vệ sinh có hai người, thêm tiếng động từ buồng kín.
Trịnh Soái đổi ý, vào buồng riêng, còn bảo Trần Hựu đi trước vì anh ta cần giải quyết nỗi buồn.
Trần Hựu méo mặt, có muốn đợi cũng không được, mùi thúi quá.
Cậu nhanh chóng xong xuôi, bước ra hành lang thì gặp một người đàn ông đeo kính, phong thái doanh nhân. Thấy Trần Hựu, ánh mắt sau tròng kính sáng rực.
Gã đeo kính sải bước về hướng Trần Hựu, lịch sự đưa ra một tấm danh thiếp, "Chào cậu, tôi là nhân viên của công ty giải trí XXX, họ Hồ."
Trần Hựu biết công ty này, khá nổi tiếng: "Hồ thiếu gia?"
"Không phải." Người đàn ông đẩy kính.
Gã đeo kính nói, "Là như thế này, hiện tại có một quảng cáo thiếu hai vai chính, hình tượng của cậu rất phù hợp, không biết cậu..."
Trần Hựu nói không có hứng thú.
"Đây là quảng cáo cộng đồng."
Một lúc sau, hai người ngồi trong quán cà phê.
Người đàn ông nhấp ngụm cà phê, nói với giọng điệu chuyên nghiệp: "Nội dung quảng cáo về đề tài đồng tính, nhằm giúp công chúng hiểu hơn về..."
Trần Hựu đứng dậy bỏ đi.