Khoái Xuyên Chi Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 164.2: Thế giới hiện thực (3)

Trước Sau

break

Hai ngày sau, Trần Hựu đứng dưới tòa nhà công ty, mặc áo phông trắng, quần jean, đi giày thể thao, mái tóc ướt mồ hôi dưới cái nóng oi ả. 

Hồ Vi dẫn cậu vào trường quay, bảo một thanh niên: "Đưa cậu ấy đi thay đồ." 

Trần Hựu lo lắng sẽ phải mặc quần lót ren hay đồ xuyên thấu nào đó, nào ngờ chỉ là đồng phục học sinh, vest xanh đen với áo sơ mi trắng. 

Hồ Vi đang nói chuyện với đạo diễn, thấy chàng trai bước ra, ánh mắt anh sáng rực, vô cùng hài lòng. 

Buổi thử vai bắt đầu. 

Đạo diễn chọn một cảnh trong ký túc xá, Trần Hựu phải diễn tả cảm giác khi công khai đồng tính và bị cả thế giới quay lưng, nói chung là rất phức tạp.

Hồ Vi cùng đạo diễn và nhà sản xuất ngồi trước màn hình giám sát, quan sát cậu thiếu niên trong ống kính.

Trước ống kính máy quay, Trần Hựu rất đau bi, cậu thầm chửi: "Mẹ kiếp, diễn cảnh coming out thế nào đây? Tôi không biết diễn!" 

Hồ Vi gãi tay sốt ruột. Bắt đầu đi chàng trai, đừng ngây người nữa.

Mấy chục giây sau, chàng trai trẻ cởi áo khoác, cuộn tay áo sơ mi lên, lấy chậu rửa mặt. 

Cậu cúi người xuống, đường cong cơ thể trẻ trung như thân trúc. 

Bỗng "ầm" một tiếng, chậu nước bị ném mạnh vào bồn. Hai bàn tay Trần Hựu siết chặt thành bồn rửa, từng ngón tay trắng bệch. Cậu thở gấp, kìm nén điều gì đó. 

Máy quay lia cận cảnh gương mặt, cánh mũi phập phồng, môi mím chặt, đôi mắt đỏ ngầu. Một giọt nước mắt lăn qua nốt ruồi khóe mắt, vẽ lên vẻ tuyệt vọng, đau khổ và phẫn nộ trên gương mặt trẻ trung. 

Đạo diễn và nhà sản xuất giao lưu bằng ánh mắt, đồng ý ngay: "Chọn cậu ấy." 

Tiếng "Cắt!" vang lên, Trần Hựu dụi mắt, cúi đầu dưới vòi nước lạnh cho tỉnh táo. Anh Bốn, mày thấy không, giờ tao biết diễn xuất rồi. 

Nhưng thôi, nghĩ làm gì. Anh Bốn xấu tính lắm, cậu không muốn gặp lại, vì như thế nghĩa là người yêu cậu sẽ gặp chuyện chẳng lành. 

Hồ Vi ném cho cậu chiếc khăn: "Lau mặt rồi đi gặp đạo diễn." 

Trần Hựu chùi mặt qua loa, tuổi trẻ da đẹp, chẳng cần trang điểm. 

Suốt buổi gặp mặt, cậu tỏ ra ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy, kiềm chế không để "Trần Ngốc" lộ diện khiến mấy vị đại gia hoảng sợ. 

Thử vai thành công, Trần Hựu được thông báo quay chính thức vào thứ Tư tuần sau, chính thức tiến vào đoàn, rất thuận lợi. 

Hồ Vi đề nghị ăn mừng nhưng bị Trần Hựu từ chối. Lúc thử vai, cảm xúc của cậu đã dồn hết vào nhân vật, bây giờ cần phải về nhà xem lại cách diễn xuất trong phim để điều chỉnh bản thân.

Về trường, cậu bị ba đứa bạn bắt mời khách. 

Bốn đứa xử lý mấy cân tôm hùm đất cùng một thùng bia, tuổi trẻ ngông cuồng chẳng sợ trời sợ đất. 

Trần Hựu say mèm, dùng chai bia nghịch ngợm trên bàn, miệng lẩm bẩm điều gì đó. 

Trịnh Soái ợ một cái: "Hựu Tử, còn tỉnh không? Không thì để lão Vương cõng về." 

Vương Diệu có vẻ ổn hơn Trần Hựu một chút, ít nhất là vẫn có thể đi lại, dù có hơi loạng choạng. Nhưng anh tuyệt đối không dám cõng, sợ rằng nếu cùng Trần Hựu ngã xuống, răng cửa của anh cũng theo đó mà bay mất. Trời mới biết anh mê mẩn bộ răng cửa của mình đến mức nào! Trong suy nghĩ của anh, toàn bộ cơ thể từ đầu đến chân, thứ đẹp nhất chính là cặp răng cửa ấy.

"Lão... lão Bàng cõng đi." 

Vương Diệu lè nhè, mắt đột nhiên trợn tròn: "Chết cha, lão Soái, ngăn Hựu Tử lại, nó định đái ra quần kìa!" 

Trịnh Soái ngoảnh lại, trời ơi, thằng bạn đã kéo quần xuống lộ tuyến nhân ngư, khiến mấy cô gái xung quanh hét lên. Đúng là biến thái công khai. 

Bàng Nhất Long đi vệ sinh về, thấy ba thằng bạn nháo nhác, một đứa định giải quyết nỗi buồn giữa quán, hai đứa kia đang ngăn cản, cả đám ồn ào khiến thực khách xung quanh cười như điên. 

"Nhìn cái gì?" 

Anh quát một tiếng, kéo Trịnh Soái và Vương Diệu ra, đỡ Trần Hựu lảo đảo về phía cửa: "Mẹ kiếp, nhục mặt tổ tiên. Lão Soái lão Vương, theo tao, nhanh lên!" 

Đêm không gió, ngột ngạt. 

Bốn chàng trai nằm dài trên bãi cỏ ven hồ, ba đứa im lặng giải rượu, đứa còn lại không ngừng hát "Song Tiết Côn". 

Trịnh Soái: "Sao Hựu Tử mê bài này thế?" 

Vương Diệu: "Tao cũng muốn biết." 

Bàng Nhất Long: "Đồng ý." 

Ba đứa nghe anh em hát "Hừ ha hừ hứ", thật sự đau đầu. Từ năm nhất đến năm hai, rồi năm ba năm tư chắc chắn sẽ còn nghe tiếp, âm thanh ma mị khó quên. 

Tiếng hát đột ngột biến thành tiếng nức nở: "Anh Bốn, sao người yêu tao chưa đến..." 

Bàng Nhất Long nghe rõ mồn một, quay sang lay cậu: "Hựu Tử, nói nhảm gì thế? Anh Bốn là ai? Người yêu mày là ai?" 

Câu hỏi khiến hai đứa kia cũng chú ý. 

Ba người hỏi thế nào, thiếu niên cũng không đưa ra bất kỳ câu trả lời. Chính xác hơn, cậu hoàn toàn không phản ứng, từ đầu đến cuối đều đắm chìm trong vai diễn. Những người khác không thể ngăn cản, cũng không cách nào bước vào thế giới của cậu. 

Trần Hựu ngủ đến trưa hôm sau, mở mắt nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng như vừa trải qua cơn bão. Cậu cảm thấy mình đã quên điều gì đó, chỉ nhớ đôi mắt phượng và khuôn mặt có nốt ruồi mờ ảo, là ai nhỉ? 

Xem trên TV hay gặp ở trường nhỉ? 

Cậu lật người, mũi ngửi thấy mùi mồ hôi hòa lẫn hương chiếu trúc. Còn mấy trận đấu phải hoàn thành, thật phiền. 

Hay là thức trắng hai đêm cuối tuần? 

Ý nghĩ vụt hiện rồi vụt tắt, thay vào đó là nỗi sợ vô cớ. Thức trắng đêm sẽ đột tử. 

Cậu tặc lưỡi, không đến nỗi đó đâu nhỉ, lần trước thức mấy đêm liền trong quán net có sao đâu? Vẫn sống nhăn răng đấy thôi. 

Tiếng gõ cửa bất ngờ khiến Trần Hựu giật mình: "Ai đó?" 

Quản lý ký túc xá đến kiểm tra. 

Trần Hựu chửi thề, vội vàng nhảy xuống giấu ấm đun nước và nồi cơm điện. 

Quản lý vào xem một chút, không phát hiện cái gì vi phạm thì rời đi ngay.

Quản lý đi rồi, cậu kéo áo lên lau mồ hôi lạnh. Mua cả chục ấm đun với nồi cơm rồi, thề năm nay không bị bắt nữa. Vậy mà vẫn không chịu cất kỹ. 

Cậu rửa mặt, cơn say khiến người mệt mỏi khó chịu, chỉ hít thở không khí cũng thấy buồn nôn, đầu óc quay cuồng. 

Trần Hựu nằm vật trên giường, chợt nhớ sáng có tiết tiếng Anh hay điểm danh. Mong ba đứa bạn đứng ra ứng khẩu giúp. 

Chìa khóa xoay, Vương Diệu về một mình, mang theo tin xấu: "Sáng điểm danh, lão Soái ứng hộ cho mày, nhưng cô giáo gọi mày trả lời câu hỏi." 

Trần Hựu: "..." 

"Hai đứa kia đâu?" 

"Dậy ăn cơm đi." Vương Diệu để phần cơm hộp lên bàn: "Lão Bàng họp, lão Soái có việc câu lạc bộ." 

Trần Hựu trèo xuống giường: "Thịt kho tàu đâu?"

Vương Diệu nôn khan: "Đừng nhắc đến nữa! Lúc đang đợi ở quầy, tao thấy trong đĩa thịt kho tàu của người khác có con ruồi to bằng hạt đậu. Này Hựu Tử, mày định nôn ở đâu? Nhà vệ sinh ở trong kia!" 

Trần Hựu nôn thốc nôn tháo ngay cửa phòng, dọn dẹp xong chẳng buồn uống nước, nằm vật ra giường như người hấp hối. 

Đến tối, cậu mới đỡ hơn, gọi điện than thở với bố. 

Trần Vệ Đông ở đầu dây bên kia dặn dò: "Nhớ uống thuốc đúng giờ, giữ tâm trạng thoải mái." 

Cúp máy, Trần Hựu ngẩn người vài giây mới nhớ ra loại thuốc bố nhắc đến. Cậu bị trầm cảm, nhưng tại sao? Nguyên nhân đâu? 

Chưa đầy hai mươi đã mắc chứng mất trí nhớ sao? 

Trần Hựu gãi đầu: "Thôi kệ, không nhớ được thì từ từ vậy. Giống như tìm đồ ấy, nhiều khi mình lục tung mọi ngóc ngách, cuối cùng phát hiện nó đang nằm trong tay." 

Đến thứ Tư, xem lịch học xong, Trần Hựu thở phào, có thể trốn tiết được. 

Sau khi báo với ba đứa bạn, cậu đi tìm Hồ Vi. Lần này là quay thật nên khá căng thẳng, nhất là cảnh đối diễn với người khác. 

Vai chính còn lại đã định, là thành viên một nhóm nhạc thần tượng, bị đẩy vào vai diễn này hoàn toàn do bị quản lý lừa, trong lòng đầy bất mãn. 

Nguồn kinh phí đều đổ vào tên thần tượng rồi, đành vậy, cần có người kéo fan theo mà. 

Hồ Vi dẫn Trần Hựu đến: "Đây là Tiểu Trần." 

Giang Thiếu Nam đang lướt điện thoại, chẳng thèm ngẩng mặt, chỉ khịt mũi một tiếng cho có lệ, thái độ cực kỳ ngạo mạn. 

Trần Hựu giỏi nịnh hót, nhưng tùy người. Gã trước mặt cùng tuổi này khiến cậu chẳng buồn quan tâm, chỉ đứng yên xem gã diễn trò. 

Lướt điện thoại chán, Giang Thiếu Nam duỗi người, ánh mắt dừng lại ở chàng trai đứng không xa. Gã là fan cuồng của lưng đàn ông, bóng lưng kia khiến máu trong người sôi lên. 

Giang Thiếu Nam phát hiện món đồ chơi mới, bước đến bên người cậu: "Em là gay?" 

Trần Hựu làm ngơ. 

Giang Thiếu Nam ra hiệu, trợ lý nhanh nhẹn kê ghế. Gã ngồi xuống, đuổi trợ lý đi xa: "Trời sinh à?" 

Trần Hựu vẫn im lặng. 

Giang Thiếu Nam thở phào vào tai cậu: "Lần đầu nhỉ? Cần anh truyền kinh nghiệm không? Nếu anh vui còn có thể cho em chữ ký đấy." 

Trần Hựu đẩy đầu gã ra: "Anh Nam, em không phải gay." 

Nói xong bỏ đi. 

Giang Thiếu Nam liếm răng. Không phải gay? Đùa ai? Anh ngửi là biết ngay. 

Trong phòng nghỉ, Trần Hựu nghe Hồ Vi nói, mắt trợn tròn: "Mẹ nó, còn có cảnh hôn? Mục đích quảng cáo là phổ cập kiến thức đồng tính, làm thế ai chịu nổi?" 

Hồ Vi nói: "Vừa thêm vào, quay xong chưa chắc đã dùng." 

Trần Hựu trợn mắt: "Vậy quay làm gì?" 

Hồ Vi bình thản: "Nhà đầu tư muốn xem hiệu quả." 

Trần Hựu ngồi phịch xuống ghế, giọng cứng rắn: "Tôi không quay." 

Hồ Vi quen xử lý tình huống này: "Phải quen đi, sau này còn nhiều hơn. Trong giới giải trí, không ai tránh được." 

Trần Hựu liếc mắt: "Tôi nói sẽ vào giới giải trí khi nào?" 

Hồ Vi vỗ về: "Đừng căng thẳng, cảnh đó để sau, cậu quay cái khác trước. Biết đâu lúc đó nhà đầu tư đổi ý, thấy cảnh hôn nhảm nhí sẽ bỏ." 

Trần Hựu bất lực, diễn viên cũng khổ thật. 

Hồ Vi nói giọng đàn anh: "Phải tập thích nghi sớm. Anh thấy cậu bước chân vào đây rồi sẽ không muốn rời đi. Anh nhìn người rất chuẩn." 

Chuẩn cái con khỉ! Trần Hựu khịt mũi. 

Cảnh đầu tiên, Giang Thiếu Nam và Trần Hựu nhìn nhau cười, một lần qua luôn. Có kẻ mù trong trường quay còn khen hai người ăn ý. 

Hồ Vi chọn một tấm ảnh gửi cho Lâm Phó Hành, gọi điện nhắc dối phương xem, anh ta muốn xin ý kiến. 

Lâm Phó Hành nhìn ảnh trên màn hình, hai chàng trai cùng tuổi, một ấm áp, một đẹp trai, tỏa ra khí chất tuổi trẻ khiến người ta ao ước được một lần sống hết mình như thế. 

"Đây là ai?" 

Giọng nói phía sau khiến Lâm Phó Hành giật mình, quay lại thấy Lệ Nghiêm đã đứng đó: "Anh hỏi ai?" 

Một bàn tay với lấy điện thoại. 

Lệ Nghiêm chăm chú nhìn bức ảnh, ánh mắt dừng lại ở chàng trai điển trai. Khi thấy nốt ruồi ở khóe mắt, nhịp thở hắn đột nhiên gấp gáp: "Người này đang ở đâu?" 

Lâm Phó Hành liếc nhìn: "Tên cậu ấy là Trần Hựu, sinh viên năm hai, giờ đang ở trường quay." 

Lệ Nghiêm quay người rời đi, bước chân vội vã, bóng lưng toát lên vẻ nóng lòng khó hiểu. 

Lâm Phó Hành méo miệng, từ khi con chó vàng xuất hiện, anh càng không đoán nổi suy nghĩ của Lệ Nghiêm, cảm giác trí thông minh bị thụt lùi. 

Trường quay ồn ào hỗn loạn. 

Hồ Vi nhận điện thoại của Lâm Phó Hành, kéo Trần Hựu ra đợi ở cửa, dặn dò về hai vị khách sắp tới, là ai, tên gì. 

Trần Hựu nghe qua loa, đầu óc vẫn bị ám ảnh bởi cảnh hôn và ánh mắt dâm ô của Giang Thiếu Nam. 

Hai tiếng bước chân từ xa đến gần. 

Hồ Vi kéo tay Trần Hựu, cậu ngẩng đầu nhìn, hai người đàn ông đi tới, một ăn mặc phong cách, đẹp trai lịch lãm; một mặc áo sơ mi đen, quần dài đen, tóc vuốt gọn ra sau, đôi mắt phượng sắc lạnh khiến người ta không dám nhìn thẳng. 

Hồ Vi bước tới chào anh Lệ, rồi bảo Trần Hựu chào hỏi. 

Trần Hựu mở to mắt, tầm nhìn chỉ còn đôi mắt phượng và nốt ruồi trên gương mặt lạ lẫm. Đầu cậu đau nhói, buột miệng nói: "Tôi đã gặp anh ở đâu đó chưa?" 

Bầu không khí trở nên kỳ lạ, giống như biểu cảm trên mặt Hồ Vi, anh đâu biết Trần Hựu thích đúng tuýp người điên cuồng như Lệ Nghiêm? 

Lâm Phó Hành bật cười: "Cậu nhóc, cách tán tỉnh của em lỗi thời quá! Anh Lệ, anh..." 

Giọng nói đột ngột im bặt, nụ cười cũng tắt ngúm. Anh và Hồ Vi đồng loạt há hốc mồm, kinh ngạc đến mức hàm dưới sắp rơi xuống. 

Dưới ánh mắt của hai người, Lệ Nghiêm bước tới, một tay nâng mặt Trần Hựu lên. Đường nét hàm dưới căng cứng, gương mặt không một biểu cảm, chỉ có đôi mắt chứa đựng thứ gì đó khó hiểu. 

Khoảng cách thu hẹp, trở nên mơ hồ. 

Tiếng xì xào nổi lên rồi im bặt khi mọi người nhận ra danh tính người đàn ông. 

Cảnh tượng quả thực kỳ quái. 

Lâm Phó Hành liếc mắt hỏi Hồ Vi, nhận được cái lắc đầu đầy bối rối. 

Lệ Nghiêm phản ứng khác thường với chàng trai này, nhưng nguyên nhân thì không ai rõ. 

Mặt Trần Hựu bị bóp đau, cậu lẩm bẩm: "Anh làm gì thế?" 

Lệ Nghiêm vẫn giữ nguyên tư thế, như bức tượng đông cứng, vừa như kẻ mắc kẹt trong mê cung không lối thoát. 

Mặt Trần Hựu rất đau, cậu lắc đầu, không được, liền đưa tay lên gỡ bàn tay kia ra. 

Ngay sau đó, cậu bị đẩy mạnh. 

Không kịp phòng bị, Trần Hựu ngã ngửa ra sau, khi đầu sắp đập vào tường thì một cánh tay vòng qua eo kéo lại.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc