Khinh Dã

Chương 15: Tống Khiên Vũ qua đây

Trước Sau

break

Tháng ba trời ấm, nhưng gió đêm vẫn còn hơi lạnh.

Hai người vừa bước ra khỏi nhà hàng, Tống Khiên Vũ lập tức hắt hơi một cái rõ to.

Tư Đình Dã bật cười, ném chiếc áo khoác vắt trên khuỷu tay cho cô: "Em thể chất yếu, hợp với đồ nỉ hơn."

Tống Khiên Vũ liếc xéo anh một cái, nhận lấy áo rồi mặc vào.

Anh không giận, chỉ rút điếu thuốc trong túi ra kẹp lên môi, hai tay đút túi quần, ánh mắt lười nhác dõi theo cô.

Chiếc áo khoác đen che đi xương quai xanh trắng nõn của cô, nhưng cổ áo vẫn để lộ đường cong duyên dáng và vòng eo nhỏ nhắn.

Ánh mắt anh chợt tối đi.

Mặc xong áo, Tống Khiên Vũ ngẩng đầu nhìn anh, nhướn mày, tiến lại gần, kiễng chân thì thầm bên tai anh: "Cậu Tư hình như không kiềm chế nổi nữa rồi nhỉ."

Nói xong thì nhanh chóng lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách, còn thuận tay chỉnh lại áo khoác.

Tư Đình Dã nhìn cô, ánh mắt hơi nheo lại: "Chỗ nào của em mà anh chưa nhìn qua."

Anh rút điếu thuốc khỏi miệng, nhét vào môi cô, khoác tay ôm lấy vai cô: "Về chỗ anh?"

Tống Khiên Vũ không đáp, chỉ đưa tay ra.

Anh hiểu ý, móc bật lửa ra châm lửa cho cô.

Cô kẹp điếu thuốc, rít sâu một hơi rồi chậm rãi nhả khói.

Làn khói xám trắng lượn qua đôi môi đỏ và sống mũi thanh tú, mang theo cảm giác lười nhác mê hoặc.

"Tối nay diễn xuất tốt lắm." – cô nói.

Tư Đình Dã mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Diễn đâu, là thật lòng đấy, bé ngoan."

Cô nhả khói thẳng vào mặt anh, một tay chạm vào ngực anh chọc chọc: "Dám nói thế trước mặt vị hôn thê của anh không?"

Anh không trả lời, chỉ nắm lấy tay cô.

Tống Khiên Vũ tặc lưỡi, đợi hút xong điếu thuốc mới lên tiếng: "Đi thôi."

Tư Đình Dã liếc về phía một góc khuất, nắm tay cô bước đi.

Đúng lúc đó có một chiếc taxi dừng trước cửa. Anh mở cửa xe, đỡ cô vào trước.

Sau khi cô ngồi ổn, anh mới quay lại nhìn về hướng cũ, khóe môi khẽ nhếch rồi cũng bước vào xe.

Xe vừa rời khỏi, trong góc tối có một bóng người chậm rãi bước ra, ánh mắt u tối nhìn theo.

Tối nay, Tư Đình Dã hơi điên thật.

Vừa vào thang máy, anh đã ôm chặt Tống Khiên Vũ, hôn lên cổ cô.

Cô đẩy anh ra: "Có camera đó."

Nhưng anh phớt lờ, tay lớn vuốt dọc lưng cô, môi rơi từng nụ hôn xuống cổ.

Tống Khiên Vũ nheo mắt, tháo áo khoác phủ lên đầu cả hai.

Ánh sáng mờ đi, Tư Đình Dã bật cười khẽ: "Em đáng yêu thật đấy."

Cô không nói gì thêm, trong thang máy chỉ còn tiếng thở dốc mơ hồ.

"Ting!"

Cửa thang máy mở.

Tư Đình Dã bế cô bước ra, đến cửa nhà thì điện thoại cô đổ chuông.

Tên hiện trên màn hình: "Tiểu Điềm."

Hai người nhìn nhau, anh giơ tay ra: "Em nghe đi, anh mở cửa."

Cô nhấn nút nghe: "Điềm, sao thế?"

"Khiên Vũ, khi nào cậu về vậy?"

Giọng Tiểu Điềm lo lắng: "Tớ để quên chìa khóa, không vào được phòng, lạnh quá trời."

Cô nhíu mày nhìn Tư Đình Dã.

Anh đã nghe thấy, cau mày: "Kêu cô ấy gọi quản lý ký túc xá."

Tống Khiên Vũ truyền đạt lại.

"Tớ gọi rồi, nhưng cô ấy về quê, tối mới về. Khiên Vũ, cậu về sớm chút được không? Tớ không mang áo khoác, lạnh lắm."

Vừa dứt lời, bên kia vang lên tiếng hắt hơi rõ to.

Hai người bật cười, cô nói: "Được rồi, chờ chút."

"Cậu tuyệt nhất!"

Tắt máy, cô nhảy khỏi người anh, giơ điện thoại lắc lắc: "Tối nay không được rồi."

Tư Đình Dã chẹp miệng tiếc nuối, ôm lấy cô, trán kề trán: "Hôn một cái bù được không?"

Cô đẩy đầu anh ra, cười tươi vẫy tay: "Đi nhé."

...

Bên kia, Hạ Tu Nghiêu lái xe đưa Ôn Lam về biệt thự nhà họ Kỷ.

Xe dừng ngoài sân, cô hỏi: "Anh không vào à?"

"Anh còn việc."

Thấy anh đã quay đầu đi, Ôn Lam đành xuống xe.

Cửa vừa đóng, xe cũng lập tức rời đi.

Cô đứng tại chỗ, siết chặt túi xách, nghiến răng gọi: "Hạ Tu Nghiêu."

Nhưng chỉ hờn dỗi một chút, rất nhanh cô lại lấy gương trang điểm, tô lại son, điều chỉnh biểu cảm, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa biệt thự bước vào.

Phòng khách chỉ bật đèn sàn.

Không thấy ai.

Cô thở phào định đóng cửa thì cổ tay bị kéo lại, cả người rơi vào một vòng tay rắn chắc.

Cô giật mình, rồi thấy rõ người, liền mềm giọng cười quyến rũ: "Cũng biết về nhà hả?"

Tống Bách Minh, một tay giữ gáy, một tay ôm eo.

Cô mềm nhũn tựa vào ngực anh, cố tình rên rỉ nhỏ nhẹ: "Chậm chút thôi..."

...

Tống Khiên Vũ trở lại trường, định tìm cô quản lý ký túc.

Đó là người thân của giáo viên cũ trong trường, sống ở khu giảng viên.

Trước khi chuyển vào ở, Hạ Tu Nghiêu đã gửi địa chỉ và số điện thoại cho cô.

Đến nơi, hàng xóm xác nhận cô quản lý đã về quê nên cô đành quay về khu ký túc xá.

Khi còn cách cổng khoảng 50 mét, cô dừng lại.

Dưới tán cây đa, chiếc Audi đen dừng im, cửa sổ ghế lái hạ xuống, để lộ gương mặt quen thuộc của người đàn ông.

Ánh đèn vàng chiếu lên nửa bên mặt anh, đường nét tuấn tú lặng lẽ, ánh mắt anh đang nhìn lên cửa sổ ký túc.

Tống Khiên Vũ hít sâu, cúi đầu định bước tiếp thì giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng:

"Tống Khiên Vũ, qua đây."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc