Nghe vậy, Tống Khiên Vũ hơi khựng lại, sau đó nhếch môi cười lạnh.
Qua đó? Qua đó làm gì? Định giới thiệu cô với một gã đàn ông khác sao?
Nực cười thật.
Cô vờ như không nghe thấy, quay người bước nhanh vào toà nhà.
Nhưng vừa đặt chân vào hành lang, sau gáy đã bị một bàn tay to khoá chặt.
“Anh làm gì vậy?” – Cô quay đầu trừng mắt với anh.
“Em chạy gì chứ?”
“Liên quan gì đến anh?”
Hạ Tu Nghiêu khẽ cau mày: “Anh có chuyện muốn nói. Ra xe một lát.”
“Không rảnh.” – Cô đẩy tay anh ra – “Anh bóp đau em rồi đấy.”
“… Xin lỗi.” – Anh buông tay theo phản xạ.
Tống Khiên Vũ liếc anh một cái: “Có gì thì nói nhanh đi, em còn phải về mở cửa cho bạn cùng phòng.”
Cô xoa nhẹ vùng gáy bị bóp qua, nghiến răng thầm mắng: Đúng là đàn ông thô lỗ, xuống tay chẳng biết nhẹ.
“Đau thật à?” – Anh nhìn cô, giọng chùng xuống.
“...Rốt cuộc anh có nói không? Không thì em đi đây.”
Yết hầu Hạ Tu Nghiêu chuyển động, giọng trầm hẳn: “Em với Tư Đình Dã… là cố tình đúng không?”
Tống Khiên Vũ nhướng mày: “Cố tình gì? Em chẳng hiểu.”
“Hắn có vị hôn thê. Anh đã nói rồi, tại sao em vẫn dây dưa với hắn?”
“Thì sao?”
Cô bật cười: “Người ta chỉ là hôn ước từ bé, chưa có đính hôn chính thức. Không giống như anh, có hẳn vị hôn thê, mà vẫn cứ dòm ngó em. Chẳng lẽ anh thì được ‘phóng hoả’, còn Tư Đình Dã thì không được ‘thắp đèn’?”
Hạ Tu Nghiêu câm nín.
Tống Khiên Vũ nhìn vẻ mặt bị nghẹn lời của anh, cười khẽ: “Hay là... anh muốn thế chỗ của Tư Đình Dã?”
Ánh mắt anh khẽ động, mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Anh khuyên em nên cắt đứt với hắn sớm. Nếu để bố mẹ em biết đến cái tên đó, anh có muốn giấu cũng chưa chắc chị em em chịu im miệng.”
Tống Khiên Vũ trừng mắt: “Anh đang uy hiếp em đấy à?”
“Anh chỉ muốn tốt cho em.”
“Muốn tốt cho em?” – Cô cười khẩy – “Không hỏi ý em, tự tiện kéo người đến xem mắt là tốt cho em? Ép em chuyển ký túc cũng là vì tốt cho em?”
Cô bước lên, tay chỉ vào ngực anh, giọng lạnh đi: “Bắt em rời xa người em thích, anh cũng dám gọi là tốt cho em?”
Đôi mắt hồ ly của cô chứa đầy châm chọc: “Cái ‘tốt’ của anh, em không cần.”
So với sự gay gắt của cô, Hạ Tu Nghiêu vẫn yên lặng như nước.
Chính vẻ ngoài điềm tĩnh đó mới khiến Tống Khiên Vũ ghét cay ghét đắng.
Cô muốn xé toang lớp mặt nạ đó, khiến anh gục xuống cầu xin mình.
Cô lùi lại một bước, lấy lại bình tĩnh: “Em muốn cái tên Tư Đình Dã mãi mãi là bí mật trước mặt bố mẹ. Nếu thầy Hạ không giữ được mồm, em cũng không ngại để cả trường J biết, vị hôn thê của thầy là loại người gì.”
Nói xong, cô quay lưng bước đi.
Thang máy vừa mở ra đã đóng lại.
Hạ Tu Nghiêu nhìn cánh cửa kim loại khép kín, tay siết chặt thành nắm đấm.
Một lúc sau, anh thở hắt ra, móc điện thoại gọi: “Việc tôi nhờ cậu tra, tiến triển thế nào rồi?”
Phía bên kia, Tống Khiên Vũ vừa bước khỏi thang máy đã thấy Triệu Điềm ngồi co ro ở cửa.
Cô bạn chỉ mặc chiếc váy hoa hai dây mỏng tang, dáng vẻ như một chú chó con bị bỏ rơi, ánh mắt đầy tội nghiệp dán vào màn hình điện thoại.
"Triệu Điềm?"
Cô bạn ngẩng đầu, mừng rỡ lao tới ôm chầm lấy cô:
"Trời ơi Khiên Vũ! Cuối cùng cậu cũng về rồi! Mình tưởng phải chết cóng ngoài này luôn chứ..."
"Sao không gọi mình sớm? Đợi bao lâu rồi?" – Tống Khiên Vũ lấy chìa khóa mở cửa.
"Mình chỉ đi đổ rác thôi, tiện tay khép cửa lại, ai ngờ nó đóng sập vào."
Vừa mở được cửa, Triệu Điềm vọt vào phòng lấy áo khoác rồi quay ra:
"Thật không hiểu sao gió nhẹ thế mà cũng tự đóng cửa được, lạnh chết đi được. Cảm ơn Khiên Vũ nha, không phiền buổi hẹn của cậu chứ?"
Cô nàng lại ôm cô cái nữa, làm ra vẻ cảm động vô cùng.
"Chẳng có gì to tát đâu." – Khiên Vũ bật cười, đẩy nhẹ cô bạn ra – "Lạnh thì vào tắm nước nóng ngay đi, kẻo cảm."
"Mới tắm rồi, không cần đâu."
"Vậy uống nước ấm không?"
"Có, làm cho mình một ly đi, cảm ơn Khiên Vũ nha~"
Tống Khiên Vũ làm ký hiệu OK, rồi đi vào bếp.
Cô uống một cốc nước, rồi rót thêm một ly nước sôi đầy vào ly giấy, cầm ra ngoài — và vô tình nhìn thấy thùng rác trong bếp... đầy ắp.
Cô đưa nước cho Triệu Điềm, tiện miệng hỏi:
"Rác trong bếp sao chưa đổ?"
Triệu Điềm khựng lại rồi cười lấp liếm:
"Chết, mình quên mất. Nãy tắm xong thấy rác trong nhà tắm bị ướt nên mới vội dọn..."
Tống Khiên Vũ không nói gì, chỉ nhàn nhạt đáp: "Lần sau chú ý."
Thấy cô không hỏi tiếp, Triệu Điềm thở phào, giả vờ hỏi han:
"Tối nay cậu ăn ở đâu thế?"
"Thanh Thủy Loan."
"Wow! Nhà hàng nổi tiếng á! Nghe bảo lãng mạn lắm luôn á~ Có như lời đồn không?"
Tống Khiên Vũ nghĩ một lúc, rồi đáp hờ hững:
"Thường thôi."
Cô tối nay còn bận diễn trò, làm gì có tâm trí ngắm nghía. Chỉ nhớ là giá món nào cũng cắt cổ.
Dù người trả là Hạ Tu Nghiêu... cô vẫn thấy đau ví giùm.
"Thật á?" – Triệu Điềm tỏ vẻ khó tin – "Mình thấy video review toàn khen nức nở mà..."
"Mỗi người mỗi cảm nhận. Biết đâu cậu đi lại thích thì sao."
"Mình thì chẳng có tiền đi mấy chỗ sang chảnh như vậy đâu." – Ánh mắt Triệu Điềm tối lại, rồi đổi giọng – "Thôi muộn rồi, cậu đi tắm đi."
Tống Khiên Vũ gật đầu, nhưng vừa quay đi đã liếc thấy màn hình laptop của cô bạn — đang mở bản dịch tiếng Anh.
"Cậu nhận dịch tài liệu từ khi nào vậy?"
Triệu Điềm giật mình, vội tắt màn hình:
"...Một thầy giới thiệu."
Tống Khiên Vũ chỉ gật gù rồi vào phòng lấy đồ đi tắm, không hỏi thêm.
Triệu Điềm nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, thở ra một hơi thật dài.
Cái chuyện "quên chìa khóa", đương nhiên là nói dối.
Cô và Khiên Vũ học cùng khóa. Theo lịch học bình thường thì năm nay phải tốt nghiệp. Hầu hết bạn học đều đã thực tập hoặc xin việc, số ít thì ôn thi cao học.
Cô cũng từng mơ được học tiếp, thi nghiên cứu sinh. Nhưng hoàn cảnh gia đình không cho phép.
Cô vốn đã định đi làm kiếm tiền thì Hạ Tu Nghiêu đột ngột tìm đến.
Anh không hứa gì nhiều, chỉ sắp xếp cho cô một ký túc mới, giới thiệu công việc dịch bài – trả thù lao cao, thời gian linh hoạt.
Đổi lại, chỉ cần "để mắt đến Tống Khiên Vũ".
Không cần theo dõi, không phải quay lén — chỉ là quan sát, báo cáo đúng lúc.
Cô từng rất ngưỡng mộ Khiên Vũ, thậm chí coi như chị em tốt.
Nhưng... làm sao không ghen cho được?
Một người có tất cả: nhan sắc, gia cảnh, năng lực, lại còn được Hạ Tu Nghiêu – người đàn ông mà bao cô gái mơ ước – âm thầm bảo vệ...
Còn cô?
Nếu giữ im lặng, cô sẽ có học bổng, có nơi ở, có cơ hội ôn thi.
Còn nói ra... cô có gì?
Cắn môi thật chặt, Triệu Điềm khẽ nói thầm trong lòng:
“Xin lỗi nhé, Khiên Vũ… Mình không còn lựa chọn nào khác.”