Khinh Dã

Chương 14: Đan tay em nhé

Trước Sau

break

“Bé con à.”

Lời Tống Khiên Vũ vừa dứt, giọng nói lười biếng của Tư Đình Dã đã vang lên từ phía xa.

Không gian nhà hàng vốn hơi ồn ào, nhưng giọng anh lại mang theo một lực hấp dẫn kỳ lạ khiến những tiếng ồn chung quanh bất giác lắng xuống.

Chất giọng vừa mập mờ vừa nuông chiều ấy khiến không ít người ngoảnh lại, đặc biệt là đám đôi lứa ngồi gần. Ánh mắt mấy cô gái như dính chặt vào anh không rời.

Một cô gái ăn mặc nổi bật thậm chí còn có vẻ muốn chủ động bắt chuyện, chỉ tiếc bị bạn trai ôm chặt nhắc khéo.

Cũng chẳng trách người ta si mê.

Bởi hôm nay Tư Đình Dã ăn mặc quá bắt mắt.

Bộ hoodie và quần túi hộp thường ngày đã được thay bằng sơ mi đen và quần tây cùng màu. Bờ vai rộng, eo thon, chân dài thẳng tắp, gương mặt điển trai, tóc nhuộm bạch kim táo bạo — đúng chuẩn yêu nghiệt hàng thật giá thật.

Anh dường như chẳng mảy may để ý ánh nhìn nóng rực xung quanh, tay đút túi, chân dài bước tới, dừng trước mặt Tống Khiên Vũ, chống tay lên bàn, hơi cúi xuống, áp sát tai cô, khẽ cười: “Bé con, hôm nay anh có đẹp trai không?”

Tống Khiên Vũ chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi khẽ cong, nhép môi đáp không thành tiếng: “Lòe loẹt.”

Đúng như dự đoán.

Tư Đình Dã bật cười, đưa tay khẽ cốc lên mũi cô một cái: “Hết cách với em luôn.”

Hai người thân mật chẳng kiêng nể gì khiến bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng và khó xử.

Ôn Lam liếc nhìn Trần Minh với vẻ áy náy, cười trách yêu: “Thì ra Khiên Vũ nói đến là Đình Dã đây à. Biết thế chị đã đặt phòng riêng rồi. Cũng tại Khiên Vũ không nói sớm, làm giờ em đến mà chẳng còn chỗ ngồi.”

Nghe vậy, Tư Đình Dã mới từ tốn đứng thẳng, lễ phép chào hỏi: “Chào chị. Em vốn định tối nay đưa Khiên Vũ tới đây ăn, nhưng cô ấy bảo đã hứa với chị và anh rể rồi, nên em đành theo cùng luôn. Mong chị đừng trách. Còn chỗ ngồi…”

Ánh mắt anh chuyển hướng về phía Trần Minh đang ngồi, nhướn mày, giọng nhẹ nhàng: “Trần Minh, cậu không ngại ngồi xích vào trong chứ?”

Ôn Lam hơi bất ngờ, bật cười hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Tư Đình Dã khẽ “dạ”: “Sinh viên năm hai khoa Y, học giỏi nức tiếng, khó mà không biết.”

Trần Minh không đáp, nhìn anh vài giây rồi mới lặng lẽ dịch vào trong.

Chiếc ghế lẽ ra chỉ ngồi được hai người, giờ chen thêm một, đúng ra phải chật chội.

Nhưng Tư Đình Dã cứ thế vòng tay qua ôm eo Tống Khiên Vũ, khiến cô gần như nằm gọn trong lòng anh. Hành động quá lố ấy lại khéo léo tạo ra khoảng trống giữa cô và Trần Minh.

Cô liếc Hạ Tu Nghiêu một cái, thấy mày anh hơi chau lại, thế là càng dựa hẳn vào lòng Tư Đình Dã.

Cứ như hai người đang chìm đắm trong mối tình nồng cháy, chẳng ai không nhìn ra tình cảnh hiện tại của họ.

Ôn Lam nén lại nụ cười sâu xa, trêu chọc: “Đình Dã với Khiên Vũ là đang…”

Tư Đình Dã nhìn Tống Khiên Vũ đầy dịu dàng: “Cô ấy đang được em theo đuổi.”

Tống Khiên Vũ đưa mắt liếc Hạ Tu Nghiêu.

Anh đang chăm chú dùng khăn ướt lau bát đũa, lau xong liền đưa cho Ôn Lam, rồi tiếp tục với phần của người khác, như thể chẳng nghe thấy gì.

Ôn Lam, với tư cách người lớn và chủ tiệc, vẫn giữ phong thái điềm đạm, quay sang hỏi Tư Đình Dã: “Hôm qua không thấy em nói gì. Chị lại cứ nghĩ hai người chỉ là bạn học.”

Tư Đình Dã bóp nhẹ vai Tống Khiên Vũ, giọng ngọt ngào: “Thật ra tụi em hẹn nhau tới đây, em định tỏ tình luôn. Ai ngờ chị hẹn cô ấy trước, nên em đành theo cùng. Làm phiền rồi.”

“Phiền gì chứ.” – Ôn Lam dịu dàng đáp – “Chỉ là mấy đứa trẻ hay nghịch thôi. Biết sớm tôi đã sắp xếp rồi.”

“Giờ nói cũng không muộn.” – Tư Đình Dã cười, đảo mắt một vòng – “Nhân dịp có chị và anh rể ở đây, em xin tuyên bố chính thức: Em thích Tống Khiên Vũ, và từ hôm nay sẽ theo đuổi cô ấy nghiêm túc.”

Anh quay sang cô, mắt sâu thẳm: “Bé con, anh thích em. Làm bạn gái anh nhé?”

Tống Khiên Vũ: “...”

Diễn xuất của cậu Tư đúng là đỉnh cao.

Không làm diễn viên thì phí.

Cô thầm giơ ngón cái trong lòng, tay thì kéo cổ áo sơ mi anh, thì thầm vào tai vài câu.

Tư Đình Dã vừa vặn che hết tầm nhìn của người khác nên chẳng ai thấy rõ cô nói gì.

Nhưng nhìn nét mặt vui vẻ của anh là đủ hiểu.

Ôn Lam lén nhìn Hạ Tu Nghiêu, anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, mặt không biểu cảm.

Tống Khiên Vũ nói xong, Tư Đình Dã lại vòng tay ôm cổ cô, nhanh như chớp hôn lên má cô một cái.

Tống Khiên Vũ đỏ mặt — là tức đến đỏ mặt.

Rõ ràng là đóng kịch, mà anh ta lại tranh thủ ăn đậu hũ cô.

Nhưng trong mắt người khác, cô lại giống như đang ngại ngùng thẹn thùng.

Bữa cơm tràn ngập bầu không khí kỳ quái.

Tống Khiên Vũ và Tư Đình Dã như một đôi đang yêu nồng nhiệt, hết gắp đồ ăn lại nhìn nhau tình tứ.

Ba người còn lại thì chỉ lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng gượng gạo trò chuyện vài câu khách sáo.

Ăn xong, Trần Minh lấy cớ xin phép về trước.

Ôn Lam áy náy dặn dò: “Về cẩn thận nhé, để hôm nào rảnh chị mời riêng.”

Trần Minh mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại liếc sang Tống Khiên Vũ và Tư Đình Dã một lần cuối rồi mới rời đi.

“Chị, anh rể, tụi em cũng đi trước nhé.” – Tư Đình Dã dắt tay Tống Khiên Vũ, cười nói tạm biệt.

Ôn Lam vẫn đóng vai chị cả hiền hòa: “Ừ, đi đường cẩn thận nhé. Nhớ nhắn tin cho chị khi về đến nơi.”

“Dạ.”

Tư Đình Dã đáp rồi nắm tay Tống Khiên Vũ, mười ngón đan chặt vào nhau.

Hai người tay trong tay rời khỏi nhà hàng, để lại bóng lưng càng lúc càng xa.

“Không ngờ bọn họ thật sự đang yêu đấy.” – Ôn Lam khoác tay Hạ Tu Nghiêu, nói như vô tình.

Anh không đáp.

Cô nhìn sang, khẽ cười: “Hai người họ trông đẹp đôi mà, phải không?”

Hạ Tu Nghiêu vẫn im lặng, chỉ quay sang nhìn cô.

Đôi mắt đen thẳm như hồ sâu.

“Sao vậy? Không vui à?” – Ôn Lam cười, tay định chạm cằm anh.

Nhưng tay vừa đưa đến gần đã bị anh nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay.

“Ôn Lam,” – Hạ Tu Nghiêu điềm tĩnh lên tiếng – “anh thích những người biết chừng mực.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc