Nguyễn Trà liếc nhìn Độc Cô Mặc Hàn đang nhắm mắt yên lặng ngồi trên sofa, cô bình tĩnh cầm chống nạng đi lấy chiếc cốc màu nhạt hơn trên bàn.
Sau khi lấy cốc thành công, bên trong đã đầy nước, Nguyễn Trà hoàn toàn quên mất thân phận hiện tại của cô có thể yêu cầu người hầu rót nước cho mình.
Quản gia và những người hầu nhìn nhau, vì sao cô chủ lại uống nước từ chiếc cốc của ông chủ? Ông chủ có thói ở sạch…
Nguyễn Trà nào biết rằng hai chiếc cốc đều của Độc Cô Mặc Hàn, cô ngửa đầu uống nước, còn chưa uống hết ngụm nước cuối cùng, ánh mắt trong lúc lơ đãng chạm phải Độc Cô Mặc Hàn không biết mở mắt từ khi nào.
Đột nhiên đối diện với ánh mắt lạnh như băng của đối phương, Nguyễn Trà giật mình sợ hãi, căng thẳng tới nỗi sặc nước trong miệng, phun thẳng tới mặt Độc Cô Mặc Hàn.
Quản gia và người hầu: “!!!” Sợ tới mức tròng mắt muốn rơi ra ngoài, cô chủ thế nhưng dùng tới cách này để làm ông chủ chú ý?
Trên mặt Độc Cô Mặc Hàn đầy bọt nước, anh ta không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nguyễn Trà giống như đang nhìn một người đã chết.
Trái tim nhỏ Nguyễn Trà đập thình thịch vì sợ hãi, vội vàng nhảy chân tới bên cạnh Độc Cô Mặc Hàn, tiện tay cầm lấy chiếc khăn lau mặt Độc Cô Mặc Hàn, vừa lau vừa yếu ớt giải thích…
“Em...Em xin lỗi, em bị… ánh mắt của anh dọa, trong khoảng thời gian ngắn sợ hãi liền… Em không phải cố ý…” Nguyễn Trà sợ tới mức run bần bật, đôi tay run rẩy dùng giẻ lau mặt cho Độc Cô Mặc Hàn.
Nguyễn Trà đang tận tình diễn xuất không hề để ý tới sắc mặt của Độc Cô Mặc Hàn càng ngày càng đen, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Trà cũng càng thêm nguy hiểm.
Quản gia trợn tròn mắt, cô chủ ơi! Đó là giẻ lau mà! Quản gia vô cùng lo lắng, ông chủ có thói quen ở sạch, cơ hồ nghiêm trọng tới mức không có ai sánh bằng.
Độc Cô Mặc Hàn ngửi mùi nước sát trùng và chất tẩy rửa trên giẻ lâu, hét lên…
“Cút!!” Anh ta đẩy tay Nguyễn Trà ra, kết quả chỉ nhẹ nhàng chút mà cái chân què của Nguyễn Trà giống như bay ra ngoài.
Cô ngã xuống đất, Nguyễn Trà kêu lên thảm thiết “A…” sau đó nằm bẹp trên mặt đất không thể đứng dậy! Cô diễn tới mức có hơi quá đà và chân đã bị rách ra, đau tới mức khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Độc Cô Mặc Hàn: “??”
Quản gia và người hầu đều sợ hãi trước cảnh tượng này, vội vã chạy tới đỡ Nguyễn Trà dậy, sau đó gọi điện cho bác sĩ tới.
Quản gia cảm thấy ông chủ lần này có hơi quá đáng, cô chủ có tệ thế nào cũng chỉ là một cô bé, sao có thể làm như thế?
“Ông chủ, chân của cô chủ còn đang bị thương…” Quản gia nhịn không được nói một câu, trong giọng nói có ý chỉ trích rất rõ ràng.
Những người hầu đỡ Nguyễn Trà nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô chủ như vậy đều dấy lên thương cảm.
Đầu óc Nguyễn Trà chợt lóe, nước mắt chảy dài xuống từ khóe mắt, đôi mắt ngây thơ hoảng sợ nhìn Độc Cô Mặc Hàn.
“Không… Không liên quan tới anh Mặc Hàn, là tôi…Là tôi không cẩn thận làm mình ngã, đừng trách anh Mặc Hàn…” Nguyễn Trà ‘sợ hãi’ run run, nói chuyện không rõ ràng, toàn thân run rẩy.
Nguyễn Trà tự mình ngã xuống, thực tế Độc Cô Mặc Hàn cũng không dùng sức, cô chỉ muốn ghê tởm tên cẩu nam chính tới chết thôi, để anh tàn nhẫn cuồng ngạo, hãy tận hưởng bão táp của trà xanh đi nhé! Ha ha ha…
Quản gia thấy vậy lắc đầu thở dài, cô chủ thật sự rất yêu ông chủ, đang tiếc ông chủ anh ấy… Haizz!
Nhóm người hầu đều cảm động trước tình cảm sâu sắc của Nguyễn Trà, cô chủ thật sự quá yêu ông chủ.
Gương mặt lạnh lùng của Độc Cô Mặc Hàn sửng sốt, anh ta vẫn chưa dùng tí sức lực nào.
Đối mắt với ánh mắt đáng sợ nhìn mình của DĐộc Cô Mặc Hàn, nội tâm Nguyễn Trà vẫn có chút sợ hãi nhưng bây giờ cô đã thế này rồi còn dám dùng ánh mắt đấy để nhìn cô, sợ là muốn cô lại lừa anh ta thêm lần nữa đúng không?