Khi Đối Tượng Làm Ghê Tởm Của Nữ Phụ Trà Xanh Là Nam Chính

Chương 5

Trước Sau

break

Cơ thể run rẩy dữ dội hơn, “ Em…Em xin lỗi… Anh Mặc Hàn tha thứ cho em được không…” Công lực trà xanh của Nguyễn Trà lại lần nữa bộc phát, lời nói của bà đây đã đến mức này mà anh vẫn không tức giận sao? Chỉ cần một khi anh ta tức giận, mọi chuyện trở nên thú vị hơn, Nguyễn Trà miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn.

Quản gia và người hầu đều cảm thấy cô chủ thực sự quá yêu ông chủ, yêu đến mức quá đáng thương cho nên mọi hành động đều nhìn về phía Độc Cô Mặc Hàn.

“Ông chủ, cô chủ đã bị thương rồi.” Giọng nói của người quản gia già đúng lúc thích hợp vang lên nhắc nhở anh ta một lần nữa, đừng đả kích cô chủ.

Độc Cô Mặc Hàn lần đầu tiên bị người khác dùng ánh mắt trách móc nhìn, trong cơn giận dữ anh ta muốn đứng dậy rời đi lại vô tình nhìn thấy Nguyễn Trà vốn cực kỳ sợ anh ta lại đang nở một nụ cười đắc ý.

Anh ta lập tức biết mình bị chơi, giận tím mặt: “cút! Đều cút cho tôi!” Ánh mắt Độc Cô Mặc Hàn như thể muốn ăn Nguyễn Trà.

Nguyễn Trà lập tức vùi đầu vào lòng ngực của một người hầu, không ngừng khóc nấc nghẹn ngào, thực tế đang cười trộm, làm trà xanh quá sướng, a ha ha ha…

Người kia vốn rất ghét Nguyễn Trà giờ lại mềm lòng, cô chủ cũng vì được người nhà chiều quá mà thôi, bản chất vẫn là tâm tốt.

Quản gia lắc đầu thất vọng, ông chủ biến thành như vậy từ khi nào, ông ấy ra lệnh cho người hầu đỡ Nguyễn Trà lên lầu, Nguyễn Trà ‘lưu luyến’ nhìn Độc Cô Mặc Hàn muốn nói lại thôi.

Sắc mắt Độc Cô Mặc Hàn chuyển sang xanh rồi tím đen, ngạt thở tới mức mệt nhọc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nguyễn Trà đang đi lên lầu.

Một lúc sau bác sĩ tới và quản gia nhanh chóng mời bác sĩ đến.

“Bác sĩ, chân của cô chủ vừa bị ngã lại sưng lên rồi.” Người hầu mà Nguyễn Trà dựa vào đã giải thích tình hình với bác sĩ.

Bác sĩ nam đeo kính gọng vàng bước vào phòng, Hàn An Nam thấy cô hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đanh đá trong quá khứ, đôi mắt đỏ như thỏ con rõ ràng là vừa khóc xong.

Anh ấy không nói gì mở băng gạc quấn chân, đồng tử co rút lại: “Sao lại nghiêm trọng thế này?” Rõ ràng hai ngày trước tình trạng sưng tấy đã thuyên giảm rõ rệt rồi.

Trước câu hỏi của Hàn An Nam, người hầu không dám lên tiếng, quản gia thở dài một tiếng cũng không nói gì.

Hàn An Nam chú ý tới biểu cảm của quản gia và người hầu, rốt cuộc làm sao vậy?

Nguyễn Trà mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt run rẩy: “Tôi đi đường không cẩn thận nên bị ngã.” Tất cả vì làm ghê tởm tên cẩu nam chính kia, diễn kịch diễn quá đà kéo theo bản thân bị liên lụy, quá đau đớn.

Hàn An Nam cảm thấy kinh ngạc trước Nguyễn Trà sẽ nói ra lời như vậy: “Cô còn nhớ hôm đó cô bị ngã cầu thang như nào không?” Không ai biết cô ngã xuống như thế nào.

Trong lòng Nguyễn Trà mừng như điên, vị đại ca này, anh là người của hệ thống phái tới giúp đỡ tôi đúng không? Thật là mong cái gì thì cái đó tới, hì hì, cẩu nam chính, tiếp chiêu đi!

Nguyễn Trà lập tức sắc mặt tái nhợt, lắc đầu điên cuồng và ôm chặt cánh tay mình, sự hoảng sợ và kinh hãi trong mặt cô làm người ta lo lắng.

“Là tôi tự ngã…Không liên quan đến anh Mặc Hàn, tôi tự mình ngã, tôi không nên quản người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh Mặc Hàn, tôi tự ngã…Tôi tự ngã.” Nguyễn Trà không ngừng lặp đi lặp lại việc mình tự ngã cầu thang, trông thật đang thương bất lực, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Nguyễn Trà vừa kêu, cô vừa tự bội phục kỹ thuật diễn xuất của chính mình, thế này giải Oscar phải thuộc cho cô, cô vui vẻ vô cùng.

Độc Cô Mặc Hàn tình cờ đi ngang qua, dừng bước chân lại: “??” Đầu đầy dấu chấm hỏi.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc