Khi Đối Tượng Làm Ghê Tởm Của Nữ Phụ Trà Xanh Là Nam Chính

Chương 3

Trước Sau

break

Nguyễn Trà tức giận lẩm bẩm vài câu, lúc này cúi đầu mới phát hiện quần áo của mình hở hang quá mức.
Cô liếc nhìn bộ đồ ngủ hở hang trên người lại liếc mắt nhìn bắp chân vẫn còn băng bó.

Nguyễn Trà: “...” Nguyên chủ quả thực dũng mãnh, chân đã què mà vẫn không quên quyến rũ Độc Cô Mặc Hàn, kính trọng cô như một hán tử.

Cô chống nạng đi đến tủ quần áo tìm một chiếc váy coi như bình thường, thong thả ra khỏi phòng.

Vừa ra ngoài, mắt Nguyễn Trà sáng ngời, biệt thự rộng lớn, không hổ là nhà có tiền trong truyện ngôn tình.

Đám người hầu nhìn thấy Nguyễn Trà, tất cả hô lên một tiếng: “Cô chủ ạ." Sau đó đứng tại chỗ không dám cử động, dường như rất sợ Nguyễn Trà.

Cũng không có ai đỡ Nguyễn Trà xuống lầu, không biết là do không dám đỡ hay vì lí do nào khác.

Nguyễn Trà không để ý từ từ đi xuống cầu thang, nếu muốn kiếm được điểm trà xanh, cô phải tiếp cận nam chính, dù cho cô không muốn nhìn thấy anh ta. Dù sao cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà đúng không?

Sắc mặt Độc Cô Mặc Hàn lạnh lùng, ngồi trên ghế sofa nới lỏng cà vạt.

Nguyễn Trà liếc nhìn khuôn mặt anh ta, nhớ tới việc mà anh ta làm với nguyên chủ, tay chân đến cả người bắt đầu lạnh ngắt.

Sau khi đặt chống nạng xuống, cô ngồi đoan trang ở chiếc ghế sofa bên kia, cái này không cần phải giả vờ vì cô thực sự có chút sợ thủ đoạn âm độc của anh ta sẽ dùng trên người mình nhưng cô đã thay đổi suy nghĩ.

Lí do nguyên chủ có thể kết hôn với nam chính là vì ông nội của cô và ông nội của nam chính có giao tình, chỉ cần cô tỏ ra rất sợ nam chính, Nguyễn Trà nhìn chằm chằm vào chân đang băng bó của mình…

Trong lòng phấn khích không thôi, đúng rồi! Cô chỉ cần ở trước mặt ông chủ của nam chính, đắp nặn hình tượng nam chính thành cực kỳ chán ghét cô, thậm chí hận không thể giết cô còn muốn ngược đãi cô.

Cô không chỉ phải đắp nặn hình tượng của nam chính trước mặt ông nội anh ta mà còn phải diễn trước mặt người, kể cả người hầu đều phải chứng minh rằng nam chính đối xử tệ với cô!

Chỉ điểm này dù cho nam chính có tức giận, anh ta cũng không dám ra tay với cô, bởi vì chỉ cần cô biến mất, ánh mắt của mọi người đều sẽ đổ dồn về phía Độc Cô Mặc Hàn.

Cô tin rằng nam chính tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy để giải quyết cô, Nguyễn Trà cúi đầu xuống nở nụ cười gian xảo, ai mượn anh ta tàn nhẫn như vậy! Đây là công bằng thôi!

Nguyễn Trà giống như đứa trẻ làm sai ngồi trên sofa lén lút liếc nhìn Độc Cô Mặc Hàn, mỗi lần cô liếc mắt, ánh mắt đầy hoảng sợ và cơ thể run bần bật làm cho quản gia và người hầu bên cạnh có chút nghi hoặc.

Bình thường cô chủ khi nhìn thấy ông chủ gần như sẽ không màng tới vẻ mặt lạnh lùng hay quát mắng của ông chủ cũng sẽ tới gần, cô sẽ luôn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc, mỉm cười ngọt ngào lấy lòng ông chủ.

Mọi người đều biết ông chủ chán ghét bà chủ, thực sự thì tính tình cô chủ cũng không tốt lắm, luôn nóng nảy đối xử với người hầu và quản gia và thường xuyên mắng bọn họ.

Cho nên đám người hầu không thích cô chủ, thậm chí còn hy vọng ông chủ có thể ly hôn với người phụ nữ điên này càng sớm càng tốt. Người quản gia chăm sóc Độc Cô Mặc Hàn từ nhỏ thường xuyên thở dài trong lòng, nữ tử như vậy không phù hợp với ông chủ, khó trách ông chủ lại ghét cô đến vậy.

Nhưng hôm nay cô chủ dường như có hơi sợ ông chủ hay là cô lại định giở trò gì khác?

Nguyễn Trà đang giả vờ chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cô khát nước cực kỳ, hay là…uống nước chút? cô nhìn vào hai chiếc cốc trên bàn, không biết cái nào là của mình…

Cả hai cái đều có màu xanh biển, trông rất đắt tiền nhưng không có chút nào tượng trưng cho sự nữ tính, hẳn là chiếc có màu sắc nhạt hơn thuộc về mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc