“Cậu để cho tôi đi chết đi, tôi không muốn sống nữa.” Bà đây không làm, chết thì chết, dù sao cũng tốt hơn nhiều với kết cục kia.
Tuy nhiên, hệ thống trà xanh không quan tâm cô: “Hệ thống trà xanh sẽ giúp cô, chỉ cần cô đạt 1000 điểm trà xanh liền có thể thay đổi kết cục, nhanh chóng hoàn thành đi.”
Nguyễn Trà tỏ ra thờ ơ, thật sự muốn đi chết sớm: “Tôi đã nói là không làm, cậu đưa tôi tới đây mà không có sự đồng ý của tôi. Dựa vào cái gì ra lệnh tôi làm cái này cái kia?”
“Trong vòng 24 giờ nếu giá trị trà xanh không đạt 5 điểm sẽ bị điện giật một lần. Như vậy nhiệm vụ đã được giao xong, xin mời ký chủ mau chóng hoàn thành.” Hệ thống trà xanh vô cảm nói xong những lời này thì biến mất.
Dù Nguyễn Trà có kêu la thế nào cũng không có hồi âm. “Hệ thống trà xanh cậu đâu rồi? Cậu thật là, đàn ông thẳng cũng không thẳng như câu, cũng không lạnh lùng vô tình như cậu!”
Nguyễn Trà tức giận đập mạnh xuống giường, cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, đối phương nói được một nửa rồi biến mất giữa chừng thực sự khiến người ta khó chịu muốn chết.
Hệ thống trà xanh nghe được Nguyễn Trà kêu la nhưng không xuất hiện, ký chủ số 250 có vẻ không thông minh lắm. Nó thở dài một hơi sau đó bèn ngủ say, để lại Nguyễn Trà tự lăn lộn một mình.
Nguyễn Trà bị coi là ngu ngốc nằm trên giường trút giận hồi lâu, nghĩ tới kết cục của nguyên chủ, cô sợ hãi hốt hoảng, tên nam chính khốn nạn này cũng quá tra, tốt xấu gì một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, tuy rằng không ngủ cùng giường nhưng cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ?
Mặc dù nữ phụ sai nhưng cùng lắm một mạng đủ đền tội rồi, vậy mà còn ngược đãi thời gian dài? Chặt xác? Đây là việc con người có thể làm sao?
Nguyễn Trà xoa xoa cánh tay, cơ thể không kìm được thấy rét run, không nghĩ không nghĩ nữa. Sao cô không thử một lần kiếm đủ điểm trà xanh? Có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.
Đến lúc đó nếu tình hình trở nên tồi tệ, cô có thể kết liễu đời mình cũng không muộn.
Nguyễn Trà thầm động viên bản thân, mới vừa xốc chăn lên đã cảm thấy lạnh buốt khắp cơ thể, cánh cửa chợt bị mở ra.
Người đàn ông mặc bộ vest đen được cắt may riêng, khuôn mặt lạnh lùng, vừa lãnh khốc vừa cấm dục, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Trà tràn ngập sự chán ghét không hề che giấu.
Khoảng cách xa tới vậy Nguyễn Trà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, có thể thấy anh ghét nguyên chủ đến mức nào.
Nguyễn Trà chưa kịp phản ứng gì, trước mắt bỗng xuất hiện một màn hình trong suốt.
“Nam, tên: Độc Cô Mặc Hàn, nhân vật chính của truyện. Bạn có muốn chọn làm đối tượng công kích không?”
Không có âm thanh, chỉ có màn hình trong suốt và chữ viết.
Nguyễn Trà gật đầu hay lắc đầu đều không đúng, tên nam chính chó má này cứ nhìn chằm chằm vào cô, nếu cô gật đầu ngộ nhỡ anh ta lại nghĩ cô đang quyến rũ anh ta thì sao? Dù sao cũng là tổng tài bá đạo toàn mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, cô tạm thời không thể trêu vào.
“Có chọn đối tượng công kích không?” Những chữ biến mất rồi lại xuất hiện.
Cơ thể Nguyễn Trà cứng đờ, làm! Biến anh ta thành đối tượng công kích! Cô muốn làm anh ta ghê tởm! Chính là anh ta!
“Bíp! Thiết lập mục tiêu công kích của trà xanh: Độc Cô Mặc Hàn, giá trị trà xanh: 0”
Nguyễn Trà nhìn những chữ nổi trước mặt, trong lòng thầm vui mừng.
Ai bảo tương lai hắn đối xử tàn nhẫn với cô như vậy! Dù cho cô không làm chuyện gì thương thiên hại lí, cốt truyện có lẽ cũng không có cách nào xoay chuyển được, cô vẫn sẽ vì lý do nào đó mà chết thảm.
Chi bằng hiện tại cô là vợ của Độc Cô Mặc Hàn, kết cục thân phận này không tốt đẹp, Độc Cô Mặc Hàn… Nguyễn Trà bị bị cái tên này làm cho buồn nôn, không hổ là tiểu thuyết máu chó, đủ độc đáo.
“Đi xuống.” Nói xong, hắn đóng sầm cửa lại. ‘Ầm’ một tiếng làm Nguyễn Trà sợ đến suýt nữa nhảy trên giường.
Đm! Loại đàn ông này thích cái quỷ! Vẫn còn cố gắng gần anh ta? Bà đây không rút đao ra đã tính khách khí rồi.