Khi Đại Lão Huyền Học Bị Xuyên Thành Nam Phụ Ngu Ngốc

Chương 6: Con chủ động lên, đừng để người ta chạy mất

Trước Sau

break

Ăn cơm trưa xong Du Mặc liền tiếp tục đi làm, Lục Niệm Trần không có việc gì làm, chạy đến ngọn núi phía sau nơi Du Mặc đã cứu mình.

Cậu tính toán qua, thôn Cát Tường là nơi có phúc chiếu, sau này phát triển tốt hơn mấy thôn chung quanh. Nhưng thôn Cát Tường hiện tại vì bốn bề là núi, giao thông bất tiện, đi xe lừa đến huyện cũng phải mất hơn nửa tiếng, gần như ở trạng thái nửa ẩn dật.

Phúc trạch của thôn Cát Tường này, chính là bắt nguồn từ ngọn núi này.

Lục Niệm Trần bước vào núi rừng, nhìn hoa cỏ mọc trên núi, ngẩng đầu, giữa những tán cây phát hiện một con chim toàn thân trắng như tuyết, to bằng bàn tay, phần đuôi còn có lông dài, lúc này đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu.

Đưa tay ra, cậu huýt sáo với con chim.

Con chim trắng như tuyết lập tức bay từ cành cây xuống, đậu lên tay Lục Niệm Trần.

Con chim ngoan ngoãn để Lục Niệm Trần trêu đùa một lát rồi giương cánh bay đi.

Vạn vật sinh sôi... ngọn núi này, là một vùng đất phong thủy tuyệt vời.

Lục Niệm Trần ở trên núi đến tận khi Du Mặc tan làm, lúc cậu trở về thì Du Mặc đã chuẩn bị nấu cơm.

"Để tôi làm cho." Lục Niệm Trần tiến lên nhận việc nấu cơm.

Du Mặc hơi sửng sốt, trở về không thấy ai, anh còn tưởng Lục Niệm Trần đã về khu nhà trí thức rồi.

Lục Niệm Trần xử lý con cá còn lại từ sáng, Du Mặc liền nổi lửa bếp lò.

Cơm vừa nấu được một nửa thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động.

"Mặc à, ăn cơm chưa con?"

Nghe cách xưng hô này, chắc là mẹ Du, bà Diệp Lâm tới, Lục Niệm Trần thò đầu ra khỏi bếp nhìn một cái.

Trước đây nhà họ Du là địa chủ, lúc mẹ Du mới gả đến cũng là đang thời kỳ hưng thịnh, sau đó bị đấu tố thì ngày lành cũng chấm dứt.

Nhưng may mắn là trước đó nhà họ Du cũng làm nhiều việc thiện, mức xử phạt cũng tương đối nhẹ, chỉ là thành phần không tốt, người trong thôn không muốn qua lại quá gần với nhà họ Du.

Nhưng bà Diệp Lâm, người con dâu của nhà họ Du này có tâm lý rất tốt, người trong thôn không thích họ, bà cũng không quan tâm, cứ an tâm ở lại nhà họ Du, làm những gì cần làm.

Những gì bà thường nói nhất chính là "Mặc kệ người ta làm gì, sống tốt cuộc sống của mình quan trọng hơn", bà là một người phụ nữ rất có chủ kiến và tư tưởng rất cởi mở.

Trong sân, bà Diệp Lâm đưa bát cho Du Mặc: "Mặc à, đây là cha con mua từ huyện về đấy. Hằng ngày con làm việc vất vả như vậy, suốt ngày ăn rau dại thì làm sao mà chịu nổi."

"Không cần đâu mẹ, mẹ cứ mang thịt về cho cha ăn đi."

"Thằng bé này, bảo cầm thì cứ cầm đi! Chỗ cha mẹ cũng để lại một phần, mẹ cũng đã đưa cho anh cả và anh hai rồi, chỗ này là mẹ dành riêng cho con đấy, cầm lấy đi."

Lục Niệm Trần nhớ lại nội dung trong nguyên tác, theo lời chị của cậu nói thì người nhà họ Du đều rất tốt, chỉ có nhà chị dâu thứ hai là không tốt lắm.

Thời đại này mua thịt phải có phiếu, bình thường chỉ có Tết mới được ăn một lần. Thịt mà bà Diệp Lâm mang đến chắc là cha Du mua ở chợ đen trong huyện, sẽ đắt hơn một chút so với mua ở cửa hàng nhà nước, cũng không dễ mua được.

Nghĩ vậy, cậu cầm một cái tô nhỏ, múc một ít cá và canh mang ra ngoài.

Bà Diệp Lâm thấy Lục Niệm Trần từ trong bếp đi ra thì ngẩn người, bà nhận ra người này, chỉ là sao lại ở nhà của con trai bà?

Lục Niệm Trần cười bước lên trước, "Chào bác, cháu là Lục Niệm Trần, mấy hôm trước cháu lên núi bị rắn cắn suýt mất mạng, may mà có Du Mặc cứu cháu, đây là cá cháu bắt được ở sông, cháu mang đến để bác và bác trai cùng ăn ạ."

"Cái này..." Bà Diệp Lâm nhìn bát canh cá, lại nhìn Lục Niệm Trần, rồi quay sang nhìn Du Mặc.

Du Mặc cũng nhìn Lục Niệm Trần, không nói gì, chỉ nhận lấy bát thịt từ tay bà Diệp Lâm, nói: "Mẹ, mẹ mang canh cá này về đi, tay nghề của Niệm Trần tốt lắm, mẹ mang về cho cha con ăn thử đi."

Con trai đã nói vậy rồi, bà Diệp Lâm ngửi thấy mùi canh cá thơm thật, cũng không từ chối nữa, tươi cười nhận lấy: "Vậy được, mẹ mang về cho cha con."

Nói xong bà lại quay sang nhìn Lục Niệm Trần: "Không ngờ thanh niên trí thức Lục lại khéo tay như vậy, thằng con trai út của tôi chẳng được tích sự gì, chỉ được mỗi sức lực, ngày thường chỉ biết xào rau dại ăn, hôm nay có phúc rồi." Vừa nói bà vừa lườm Du Mặc.

Du Mặc: "..." Tình huống này là sao, sao anh cứ thấy sai sai thế nào ấy.

Lục Niệm Trần cũng cười: "Đâu có gì đâu bác, cháu chỉ nấu bữa cơm thôi mà, Du Mặc đã cứu mạng cháu, à... bếp vẫn còn đang nấu, cháu đi xem sao."

"Ừ được, thanh niên trí thức Lục cứ bận việc đi, tôi nói chuyện với Du Mặc vài câu rồi về."

Bà Diệp Lâm nhìn Lục Niệm Trần trở lại bếp, kéo Du Mặc ra ngoài hai bước, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này là sao? Con cứu người ta lúc nào thế?"

Du Mặc: "Chuyện mấy hôm trước thôi mẹ, cậu ấy lên núi bị rắn cắn."

Bà Diệp Lâm: "Vậy nên cậu ấy đến nấu cơm cho con? Mấy hôm nay cậu ấy ở đây luôn à?"

Du Mặc: "Vâng."

"Ôi giời ơi, thằng nhóc thối này, đừng có suốt ngày trưng cái mặt khó đăm đăm ra thế, mẹ nghe nói thanh niên trí thức Lục kia giàu lắm đấy, người ta chịu nấu cơm cho con chứng tỏ cậu ấy biết ơn, là người tốt đấy.

Mấy người trong thôn này đều kiêng dè nhà mình, con cũng chẳng có bạn bè nào cùng tuổi. Người ta đã chịu gần gũi con thì con phải chủ động lên, đừng có mà xua đuổi người ta đấy."

"Chỉ tiếc là thanh niên trí thức Lục lại thích con nhỏ Hứa Yến Yến kia. Mẹ thấy con nhỏ đó chẳng tốt đẹp gì đâu, mắt nhìn người của mẹ chuẩn lắm đấy."

Du Mặc: "Mẹ ơi, mẹ mau về đi không canh cá nguội mất."

Bà Diệp Lâm nghe vậy lại lườm anh một cái: "Mẹ nói cho con biết, con đừng có mà không tin, phải nắm chặt thanh niên trí thức Lục đấy, nếu có thể giúp cậu ấy nhận rõ bộ mặt của con nhỏ Hứa Yến Yến kia thì là tốt nhất, không được thì con giúp đỡ người ta chút đỉnh cũng được, coi như là vì miếng ăn, con cũng phải giữ chặt người ta vào!"

Lời này càng nói càng sai, Du Mặc thở dài.

"Mẹ, con có phải ăn mày đâu..."

Ngay sau đó, anh lại bị mẹ lườm cho một cái, Du Mặc im lặng luôn.

Buổi tối, Du Mặc nằm trên giường nhìn Lục Niệm Trần đã ngủ say bên cạnh.

Không phải anh không muốn giữ chặt người ta, chỉ là đêm đầu tiên hai người gặp nhau đã xảy ra chuyện đó, Lục Niệm Trần lại thích Hứa Yến Yến, dù anh muốn giữ người ta cũng không biết phải làm thế nào.

...

Hôm sau, Lục Niệm Trần vẫn không đi làm. Mấy người trong thôn cũng quen rồi, đều biết nhà cậu có tiền không lo mấy đồng điểm công ấy, trước kia nguyên chủ cũng thường xuyên không đi làm. Sau khi bố mẹ Lục qua đời, cậu không còn nguồn thu nhập mới bắt đầu đi làm.

Lúc ăn cơm trưa, Lục Niệm Trần nói với Du Mặc là chiều nay cậu sẽ đi lên huyện một chuyến, Du Mặc cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Đến chiều Du Mặc đi làm, Lục Niệm Trần liền bắt xe lừa của thôn lên huyện.

Lần này cậu lên huyện không có việc gì khác, chỉ là muốn đi xem chợ đen, mua thêm đồ.

Thời buổi này ai cũng nghèo, muốn kiếm thêm tiền thì người ta sẽ đầu cơ trục lợi, mang đồ ra chợ đen bán, ở chợ đen bán đủ thứ, bán chạy nhất là trứng gà, thịt lợn các loại, tuy đắt hơn so với cửa hàng nhà nước một chút nhưng lại không cần phiếu.

Ngoài ra còn có một số đồ cũ, thời này mà kiếm được vài món đồ thật thì vài năm sau có thể kiếm lời gấp trăm ngàn lần.

Đương nhiên, chủ yếu là Lục Niệm Trần cũng muốn kiếm chút tiền bằng cách mở một gian hàng ở chợ đen, dù sao thì bây giờ cậu cũng không có nguồn thu nhập, cậu phải tính cho tương lai. Còn về việc bán gì thì... tất nhiên là làm lại nghề cũ rồi.

Tuy bây giờ nhà nước đang nghiêm cấm đầu cơ trục lợi và mê tín dị đoan, nhưng dù sao thì thời buổi này người mê tín vẫn nhiều hơn so với thế kỷ 21.

Huống hồ... cậu đâu phải là mấy thầy bói nửa mùa bày trò lừa người. Chỉ cần là người thì ai cũng sẽ gặp chuyện thôi. Nếu có chuyện không giải quyết được thì cậu sẽ có tiền.

Sau khi vào huyện, Lục Niệm Trần tìm một cửa hàng bán đồ tang lễ, vào mua một xấp giấy vàng và một ít chu sa.

Loại giấy vàng để làm tiền vàng này gần giống như giấy làm bùa, chỉ là chất lượng kém hơn một chút. Nhưng vấn đề không lớn, hiệu quả của lá bùa chủ yếu vẫn là dựa vào bản lĩnh của người vẽ bùa.

Còn bút lông thì Lục Niệm Trần phải tìm rất lâu mới tìm được một cửa hàng trong một con hẻm nhỏ khuất.

Mua xong những thứ này, Lục Niệm Trần đi dạo một vòng quanh chợ đen, bây giờ cậu có tiền và phiếu nên cũng không cần mua gì ở chợ đen, nhưng đi dạo một vòng cậu phát hiện ở chợ đen còn có cả bán vải.

Thời buổi này mua vải cũng cần tem phiếu, trước đây quần áo của Lục Niệm Trần đều do nhà họ Lục gửi đồ may sẵn cho cậu nên cậu không có phiếu vải.

Cậu nghĩ, nếu cậu bày giấy bùa ra thì chắc chẳng ai dám mua, lỡ mua về bị phát hiện thì lại rước họa vào thân, vậy thì chi bằng làm túi thơm, nhét bùa vào trong túi thơm.

Lục Niệm Trần thấy cách này khả thi nên chọn mấy màu sắc và hoa văn.

Cuối cùng cậu ghé qua cửa hàng cung ứng mua một ít gia vị nấu ăn, dầu ăn, hơn chục quả trứng gà và một cân thịt, bột mì trắng ở nhà Du Mặc không còn nhiều nên cậu cũng mua một ít.

Mua sắm xong xuôi, Lục Niệm Trần liền bắt xe lừa về thôn.

Trên xe có mấy bà thím trong thôn, thấy Lục Niệm Trần tay xách nách mang thì lập tức lên giọng chua lè:

"Tôi bảo này thanh niên trí thức Lục, cậu lại mua cho thanh niên trí thức Hứa đấy à?"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc