Người vừa nói là thím Vương trong thôn, một người điển hình thích hóng hớt, không sợ chuyện lớn. Những người khác trên xe cũng tò mò về đống đồ của Lục Niệm Trần, nhưng không ai dám hỏi.
Lục Niệm Trần cười, đáp: "Cháu mua cho cô ta làm gì? Chẳng phải Du Mặc hai hôm trước đã cứu cháu một mạng sao? Dù sao cháu cũng phải mua chút đồ để cảm ơn người ta chứ."
Lời này vừa nói ra, biểu cảm của những người trên xe liền phong phú hơn hẳn, người thì ngạc nhiên, kẻ thì nghi ngờ, cũng có người thèm thuồng.
Lý Huệ Lệ chính là người thèm thuồng kia, chị ta bĩu môi chua chát nói: "Hóa ra là mua cho thằng nhóc nhà họ Du à, số nó đúng là tốt thật. Nhưng mà cậu đấy, tốt nhất nên tránh xa nhà họ Du ra, thành phần nhà nó không tốt đâu, gần quá là gặp xui xẻo đấy."
Nghe vậy, có người vội ngăn chị ta lại: "Huệ Lệ, sao lại có thể nói như thế?"
"Sao? Tôi nói sai chỗ nào à? Nhà nó chẳng phải là thành phần không tốt sao?"
Lục Niệm Trần không mấy phản ứng, chỉ cười nói: "Không sao, vận may của tôi từ trước đến nay vẫn luôn tốt, xui xẻo không đến lượt tôi đâu."
Lục Niệm Trần không phản ứng, Lý Huệ Lệ lại phản ứng rất lớn: "Ôi chao, thanh niên trí thức Lục này, tôi đây là có lòng tốt nhắc nhở cậu đấy, cậu phải nghe chứ."
Lục Niệm Trần nói: "Chị Lý, đường xóc nảy, chị nên ngồi vững thì hơn."
Xe lừa này vốn không được thoải mái, hai bên chỉ có tấm ván cao chừng hai mươi phân chắn lại, muốn tựa cũng không được. Lý Huệ Lệ ngồi ở phía trước, còn Lục Niệm Trần ngồi ở tận đằng sau. Lúc này, để nói chuyện với Lục Niệm Trần, cả nửa thân trên của Lý Huệ Lệ đều vặn cả lại.
Nhưng Lục Niệm Trần nhắc nhở cũng bằng không, Lý Huệ Lệ hừ lạnh một tiếng, còn đang định nói thêm vài câu móc mỉa thì xe lừa đột nhiên xóc nảy mạnh.
Lý Huệ Lệ ngồi sát mép, lại thêm vặn người, thế là ngã thẳng xuống xe.
"Ôi trời ơi! Eo của tôi!" Lý Huệ Lệ ngồi bệt dưới đất, mặt nhăn nhó ôm lấy eo, xem ra cú ngã này không hề nhẹ.
Lục Niệm Trần thò đầu xuống từ trên xe lừa, vẫn là nụ cười đó: "Chị Lý này, tôi đã có lòng tốt nhắc chị rồi mà, chị phải nghe chứ."
Lý Huệ Lệ tức giận, nhưng lại không thể trút giận lên Lục Niệm Trần, đành đổ hết lên đầu Trương Vĩnh Phong đang đánh xe: "Ông già kia! Ông không biết đi chậm lại hả?! Đau chết tôi rồi!"
Trương Vĩnh Phong sao có thể chịu thiệt, ông ta cũng chẳng nhường nhịn gì Lý Huệ Lệ: "Cô tưởng tôi không biết đường này khó đi à? Người ta đã bảo cô ngồi cho vững rồi, cô không ngồi cho vững thì ngã xuống còn trách ai! Đáng đời!"
"Ông!" Lý Huệ Lệ tức đến nỗi thở không ra hơi.
Trương Vĩnh Phong nói: "Chị mau ngậm miệng rồi lên xe ngồi cho yên đi. Cả xe này còn đang vội về thôn đấy! Chỉ tổ làm lỡ việc."
"Đúng đấy Huệ Lệ, chị mau lên đi, tôi còn phải về nấu cơm tối cho con nữa."
Lý Huệ Lệ hết cách, đành nuốt cục tức vào bụng, lần này chị ta lên xe ngồi giữa, cả đường không nói thêm câu nào.
Về đến nhà Du Mặc, Lục Niệm Trần cắt hai cân thịt, chia một nửa đưa cho Du Mặc, bảo anh mang về nhà.
Lục Niệm Trần nói: "Hai cân thịt này hai chúng ta ăn không hết, để đến mai là hỏng mất, anh mau mang về đi, muộn chút nữa là người ta ăn cơm xong rồi đấy."
Du Mặc không từ chối được, đành xách thịt về nhà họ Du.
Thật trùng hợp, anh vừa đến đã bị chị dâu thứ hai Tôn Dao bắt gặp.
"Ồ! Miếng thịt to thế này, ở đâu ra đấy?"
Du Mặc không đáp lời cô ta, mà đi thẳng.
Việc này khiến Tôn Dao tức điên, về nhà liền bóng gió với Du Khang: "Hôm nay em trai anh mang một miếng thịt to về cho cha mẹ chồng đấy.
Tôi nghe mấy người đi chợ huyện về kể, hình như là do thanh niên trí thức Lục mua, nói là em trai anh đã cứu cậu ta một mạng, chắc miếng thịt này là do thanh niên trí thức Lục kia biếu.
Em trai anh cũng thật là, một miếng thịt to như thế, cũng không biết chia cho chúng ta một ít. Lúc tôi ra nói chuyện với nó, nó còn chẳng thèm để ý đến tôi, dù gì tôi cũng là chị dâu của nó mà."
Du Khang nghe mà phát bực, liền nói: "Em trai tôi cứu người ta, chứ có phải cô đâu, người ta cho em tôi thì em tôi thích cho ai thì cho, liên quan gì đến chúng ta? Với lại, hôm qua mẹ chẳng cho chúng ta thịt rồi còn gì."
"Ôi dào, tôi đây chẳng phải là nghĩ cho con gái anh sao, nó đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn thêm chút thịt thì sao."
...
Du Mặc mang thịt về thì cơm cũng sắp xong, hai người họ vẫn ăn cơm như mọi ngày. Du Mặc muốn lên núi sau xem sao, Lục Niệm Trần nhân lúc đó cắt chỗ vải vừa mua rồi cất đi, còn bảo Du Mặc tiện thể hái ít hoa mang về, Du Mặc cũng không hỏi nhiều.
Sáng hôm sau, Du Mặc đi làm, Lục Niệm Trần ở nhà đem chỗ hoa Du Mặc hái hôm qua ra phơi, sau đó cắt giấy vàng thành những miếng vừa vặn rồi bắt đầu vẽ bùa.
Cậu định vẽ ba loại bùa, một là bùa chuyển vận, hai là bùa chiêu tài, ba là bùa đào hoa.
Còn bùa bình an thì tạm thời cậu chưa định vẽ, vì mục đích chính của cậu bây giờ là kiếm tiền và gây dựng danh tiếng, ba loại bùa kia hiệu quả rõ rệt, lại có tác dụng nhanh chóng, rất phù hợp với nhu cầu hiện tại của anh.
Bùa bình an có lẽ sẽ có nhiều người mua nhất, nhưng phần lớn chỉ mua một lần, mà khi mọi việc đã bình an rồi thì người ta cũng không cho rằng đó là tác dụng của bùa, nên không có hiệu quả quảng cáo gì.
Ba loại bùa này cũng là dễ vẽ nhất. Dù sao tác dụng của bùa chỉ là chiêu vận may và đào hoa đến cho người dùng, còn có nắm bắt được hay không thì phải xem vào bản thân mỗi người.
Còn bùa chuyển vận, nếu đã giúp người ta chuyển vận rồi mà người ta vẫn cứ thích tự tìm đường chết thì đến thần tiên cũng chịu.
Cho nên Lục Niệm Trần không bao giờ so đo với ai về chuyện này. Ai tin cậu thì cậu giúp, ai không tin thì cậu cũng chẳng hơi đâu mà nói nhiều, giúp rồi mà người ta vẫn cứ thích tự tìm đường chết thì cũng hết cách, dù sao người xui xẻo cũng là họ chứ không phải cậu.
Vẽ bùa chỉ là một bước đơn giản, Lục Niệm Trần vẽ được mấy chục tấm bùa trong buổi sáng, giữa chừng còn tranh thủ phơi hoa, cắt giấy, cắt vải.
Nhìn ba chồng bùa trước mặt, chắc cũng đủ dùng trong một thời gian, Lục Niệm Trần cất hết mọi thứ đi.
Bây giờ vẫn còn một vấn đề nữa, đó là cậu nên định giá thế nào? Cậu mới bắt đầu bán, mà thứ này trong mắt người bình thường lại chỉ là đồ trang sức, nên chắc chắn sẽ không ai chịu bỏ ra một số tiền lớn để mua ngay từ đầu.
Trứng gà bây giờ có giá sáu xu một quả, so với bùa và túi thơm của cậu thì có lẽ người ta thà mua trứng gà hơn. Hay là lúc mới bắt đầu mình cứ định giá thấp một chút, sau này rồi xem tình hình mà tăng giá lên?
Dù sao thì cậu cũng không thể bán bùa mãi được, sau này chắc chắn cậu sẽ tập trung vào việc giải hạn, trừ tà và xem phong thủy cho người ta, đến lúc đó mới thực sự là lúc kiếm được nhiều tiền.
Vậy thì cứ ba xu một cái đi, năm xu hai cái, với cái giá này thì chắc chắn là bán được. Hơn nữa nếu bán hết thì không chỉ thu hồi được vốn mà còn kiếm thêm được một chút.
Tính toán xong xuôi, Lục Niệm Trần nhìn thời gian, đoán là Du Mặc sắp tan làm rồi, cậu đang chuẩn bị đi nấu cơm thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động ngoài cửa.
Hôm nay Du Mặc tan làm sớm thế à?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cậu thì ngay lập tức bị dập tắt.
"Lục Niệm Trần! Anh có ở trong nhà không?"
Không phải Du Mặc, giọng này... Hứa Diễm Diễm? Sao cô ta lại đến đây?