'‘Ôi, thanh niên trí thức Lục lại đi tìm thanh niên trí thức Hứa rồi.’‘
‘‘Vừa nãy cậu ta ra bờ sông còn chẳng thèm nhìn thanh niên trí thức Hứa, tôi còn tưởng cậu ta bỏ cuộc rồi chứ.’‘
‘‘Đã xuống nông thôn theo đuổi cả năm trời, sao có thể nói bỏ là bỏ được.’‘
‘‘Đúng vậy, tôi nghe nói trước khi xuống nông thôn đã theo đuổi rồi, tính ra cũng bốn năm rồi đấy.’‘
Lúc này những người còn đang làm việc ngoài đồng đều xì xào bàn tán, đặc biệt là mấy bà thím, ánh mắt hóng chuyện không ngừng liếc nhìn Lục Niệm Trần, cứ như cậu là quả dưa hấu đã chín nứt ngoài đồng ấy.
‘‘Lục Niệm Trần.’‘ Hứa Diễm Diễm hất mái tóc, vẻ mặt khó chịu nói: ‘‘Tôi bảo anh lên núi bắt thỏ khiến anh bị thương là tôi không đúng, nhưng anh cũng không thể lơ tôi chứ? Hơn nữa, ai biết anh sẽ thật sự đi cơ chứ.’‘
Nói rồi, Hứa Diễm Diễm còn trợn mắt, như thể đang chế giễu Lục Niệm Trần ngốc nghếch.
Lục Niệm Trần nghe vậy liền mỉm cười: ‘‘Cô nói đúng, may mà Du Mặc đã cứu tôi một mạng, nếu không thì có lẽ tôi đã chết trong núi rồi. Tôi thích cô như vậy, sợ là sẽ chết không nhắm mắt, biến thành ma cũng phải theo cô đấy.’‘
Cậu vừa nói dứt lời, Hứa Diễm Diễm đã rùng mình, cái tên Lục Niệm Trần này, hôm nay cứ ăn nói cứ kỳ quái thế nào ấy.
‘‘Lạch bạch!’‘ Hai con cá quẫy mình trong giỏ tre.
Hứa Diễm Diễm nhìn xuống giỏ tre, phát hiện ra hai con cá to như vậy, lập tức thèm thuồng, cảm giác bất an vừa rồi cũng bị cô ta ném ra sau đầu.
‘‘Ôi chao, Lục Niệm Trần ~ Anh nói gì thế, anh không được chết đâu đấy, tối qua anh không về, tôi còn lo cho anh muốn chết.’‘
Lục Niệm Trần không đáp lời, đương nhiên cậu biết Hứa Diễm Diễm đang tính toán gì.
Thấy cậu không có phản ứng gì, Hứa Diễm Diễm liền tỏ vẻ tủi thân: ‘‘Từ hôm kia đã không thấy anh đâu rồi, tôi lo cho anh muốn chết, tối qua ngủ cũng không ngon giấc, mãi hôm nay mới gặp được anh mà anh còn không thèm để ý đến tôi.’‘
Nói rồi, Hứa Diễm Diễm còn giơ tay lau khóe mắt, rõ ràng trong mắt đến một giọt nước mắt cũng không có, với cái diễn xuất tệ hại này, chỉ có thể lừa được nguyên chủ thôi.
‘... Lục Niệm Trần, anh đừng giận, trưa nay... tôi sẽ dùng hai con cá này nấu canh cá cho anh, được không?’‘
Lục Niệm Trần: ‘‘...’‘ Nghe cứ như hai con cá này là cô ta bắt được ấy, lại còn cho cậu ăn á? Chẳng phải là cô ta muốn ăn sao.
Nhưng Lục Niệm Trần cũng không vạch mặt Hứa Diễm Diễm, chỉ nói một câu: ‘‘Đừng ngẩng đầu.’‘
‘‘Hả?’‘ Hứa Diễm Diễm nghe vậy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Lục Niệm Trần không hoảng hốt lùi lại một bước, tránh xa Hứa Diễm Diễm, để khỏi bị vạ lây.
Chỉ nghe thấy tiếng vỗ cánh từ trên không trung truyền đến, một con chim sẻ bay qua đầu Hứa Diễm Diễm, sau đó...
‘‘Bẹp.’‘
Một bãi mềm nhũn rơi thẳng lên mặt Hứa Diễm Diễm.
‘‘...’‘
‘‘Á á á á á á!!!’‘
Trong tiếng thét chói tai của Hứa Diễm Diễm có thể làm vỡ cả kính, Lục Niệm Trần quay người rời khỏi hiện trường vụ án. Cũng may, cậu đứng đủ xa.
Du Mặc không để ý đến tình hình bên phía Lục Niệm Trần, chỉ là sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Hứa Diễm Diễm thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lục Niệm Trần nở một nụ cười tươi rói chạy về phía mình.
‘‘Du Mặc!’‘
Lục Niệm Trần nhảy chân sáo chạy đến trước mặt Du Mặc, còn bồi thêm một câu: ‘‘Đã bảo là đừng ngẩng đầu rồi, không nghe, bị chim ị vào mặt đáng đời.’‘
Nghe vậy, Du Mặc ngẩn người.
‘‘Ôi trời, đừng để ý đến cô ta, anh xem này.’‘ Lục Niệm Trần xách giỏ tre trong tay lên, lắc lắc trước mặt Du Mặc.
‘‘Trưa nay chúng ta có cá ăn rồi!’‘ Lục Niệm Trần bắt được hai con cá này nên vô cùng vui vẻ, ít nhất có thể cho Du Mặc thấy rằng nuôi cậu không phải là vô ích, phi phi! Nuôi cái gì mà nuôi, cậu không cần Du Mặc nuôi, cậu còn có thể nuôi Du Mặc ấy chứ.
Du Mặc nhìn hai con cá còn đang động đậy, nhất thời có chút ngẩn ngơ: ‘‘Cậu bắt được à?’‘
Lục Niệm Trần cười gật đầu: ‘‘Đúng vậy! Tôi bắt ở con sông phía Đông ấy, lát nữa về tôi làm sạch, đem cá đi kho, đầu và đuôi cá thì nấu canh, đợi anh tan làm về ăn nha.’‘
Nói xong, Lục Niệm Trần xách giỏ tre nhảy chân sáo rời đi, lúc đi còn cố ý tránh xa Hứa Diễm Diễm, chỉ sợ cô ta hất đầu rồi văng thứ gì đó lên người cậu.
Không ít người làm ngoài đồng bị Hứa Diễm Diễm thu hút sự chú ý, chỉ có Du Mặc nhìn bóng lưng Lục Niệm Trần rời đi.
Về đến nhà Du Mặc, Lục Niệm Trần tìm một cái chậu rồi đổ nước vào, trước tiên thả một con cá vào trong đó, để nó sống thêm một lúc nữa, sau đó vào bếp lấy dao làm sạch con cá còn lại, chặt bỏ đầu và đuôi.
Tiếc là gia vị nhà Du Mặc không có nhiều, không thể tạo ra hương vị đặc sắc, nhưng cũng không sao, chỉ cần làm ngon là được. Dù sao thì từ năm mười mấy tuổi Lục Niệm Trần đã bắt đầu tự nấu cơm rồi, hỏi vì sao ư...
Chẳng phải là vì chị của cậu nấu ăn quá dở hay sao, mà cậu còn không được chê, mỗi lần cậu chê thì chị của cậu lại bảo ‘‘Chê dở thì tự đi mà nấu’‘, thế là cậu bắt đầu tự học nấu ăn.
Lục Mãn Ngọc: ‘‘Ồ ~! Được đấy, tay nghề không tệ, vậy sau này việc nấu cơm cứ giao cho em nhé.’‘
Lục Niệm Trần: ‘‘Dựa vào cái gì?’‘
Lục Mãn Ngọc: ‘‘Nếu em không muốn nấu cũng được thôi, để chị nấu cho.’‘
Lục Niệm Trần: ‘‘... Thôi được rồi, sau này em sẽ nấu.’‘
Tóm lại... Cậu cũng là một đầu bếp có kinh nghiệm bảy tám năm rồi đấy.
Đợi đến khi Du Mặc tan làm về đến nhà, còn chưa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bay ra.
Chính anh cũng không nhận ra, khóe môi mình đã cong lên một độ cong nhè nhẹ.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Lục Niệm Trần ló đầu ra từ trong nhà: ‘‘Anh về rồi à! Canh cá vừa nấu xong, mau vào ăn đi!’‘
‘‘Không phải tôi khoe khoang đâu nhé, nói cho anh biết, tôi nấu ăn ngon lắm đấy, mau nếm thử đi.’‘
Du Mặc ngồi xuống bàn, nhìn món ăn và bát canh trên bàn, chỉ ngửi mùi thôi cũng biết chắc chắn ăn rất ngon.
‘‘Thế nào, thế nào, ngon không?’‘ Lục Niệm Trần mong đợi nhìn Du Mặc.
‘‘... Ừm.’‘ Du Mặc gắp thêm một đũa nữa.
Lục Niệm Trần vui vẻ, tốt lắm, trước tiên cứ để anh ấy thích ăn cơm do cậu nấu đã, đợi quen rồi thì sẽ không dứt ra được, há há.
Nghĩ vậy, Lục Niệm Trần cũng cầm lấy một cái bánh ngô.
Du Mặc: ‘‘... Sao không ăn bánh bao trắng?’‘
‘‘Hả? Ồ, tổng cộng có bốn cái bánh bao trắng, tôi ăn hết hai cái rưỡi rồi, anh ăn một cái rưỡi đó đi, tôi ăn cái này cũng được, có canh cá mà, cũng không khó nuốt lắm.’‘ Lục Niệm Trần vừa nói vừa cắn một miếng bánh ngô, vẫn khó ăn như vậy.
Mặt Lục Niệm Trần hơi nhăn lại, chiếc bánh ngô trong tay đã bị Du Mặc lấy đi, còn đẩy cái một cái bánh bao trắng rưỡi kia về phía cậu: ‘‘Tôi không ăn, cậu ăn đi.’‘
Du Mặc dừng một chút rồi nói tiếp: ‘‘Trên xà nhà bếp vẫn còn mì đấy.’‘
Nghe anh nói vậy, Lục Niệm Trần ngẩn người ra, sau đó nghĩ lại, nếu anh ấy đã nói cho mình biết vị trí đồ đạc trong nhà, vậy có phải là anh ấy đã chấp nhận cho mình ở lại đây rồi không?
Nghĩ vậy, Lục Niệm Trần vui vẻ gặm bánh bao trắng của mình.
Kết quả không ngờ câu tiếp theo của Du Mặc lại là: ‘‘Đợi khi nào mấy vết kia trên người cậu biến mất thì cậu về lại chỗ ở của thanh niên trí thức sao?’‘
Lục Niệm Trần ngây người, đây là... Đang đuổi khách đấy à? Sao lại có người như vậy chứ!
‘‘Du Mặc, anh ăn cá tôi bắt, cơm tôi nấu, giờ lại muốn đuổi tôi đi, có phải là không được tốt lắm không? Dù gì thì cũng phải đợi tôi ăn xong đã chứ.’‘
Lục Niệm Trần tủi thân, vừa nãy còn tưởng Du Mặc đã đồng ý cho cậu ở lại rồi chứ, sao lại nhanh chóng bị vả mặt thế này!
Du Mặc: ‘‘Tôi không có ý đó.’‘
Lục Niệm Trần: ‘‘Tôi mặc kệ! Tôi không về chỗ ở của thanh niên trí thức đâu! Từ giờ tôi sẽ ở đây! Tôi không ở không đâu, tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho anh, anh cứ ra giá đi, tôi còn có thể nấu cơm, giúp anh bắt thỏ rừng, gà rừng với cả cá nữa, tóm lại là tôi không về đâu!’‘
Du Mặc: ‘‘...’‘ Chuyện khác thì không nói, chứ anh không muốn phải lên núi tìm cậu thêm một lần nào nữa đâu.
‘‘... Tôi không ý kiến gì, cậu muốn ở thì cứ ở thôi.’‘ Dù sao thì, chắc cậu cũng không ở lâu đâu, chẳng mấy chốc sẽ tự mình quay về chỗ ở của thanh niên trí thức thôi—