‘‘Lúc trở về qua đầu thôn nghe nói có thư của cậu, tôi tiện đường mang về cho cậu luôn.’‘
!
Đúng là thư đến đúng lúc!
Lục Niệm Trần không kịp chờ đợi nhận lấy bọc đồ kia, không để ý rằng Du Mặc đặt nó xuống rồi xoay người ra cửa.
Mở bọc ra, bên trong có một phong thư và một ít tiền cùng phiếu.
Nội dung trong thư cũng không có gì quan trọng, mở đầu là thông báo gia đình vẫn ổn, còn lại toàn là dặn dò Lục Niệm Trần chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức, cần gì thì cứ nói với gia đình.
Lục Niệm Trần xuyên đến không có tình cảm đặc biệt gì với hai ông bà già này. Mặc dù hai người đối với con trai rất tốt, nhưng cũng chỉ vì cậu ta là con trai. Hai cô con gái trong nhà bị đối xử như kẻ thù vậy.
Tính ra thì bức thư này gửi từ Bắc Thị đến chỗ cậu cũng mất khoảng ba ngày. Chắc hẳn cha Lục đã qua đời ngày hôm qua, còn về phần mẹ Lục…
Lục Niệm Trần không định can thiệp vào chuyện của nhà họ Lục, cho dù cậu có muốn thì bây giờ cũng đã muộn.
Thứ nhất là bây giờ cậu không về kịp, thứ hai là cho dù có về kịp, với tình trạng hiện tại của cậu cũng không bảo vệ được mẹ Lục.
Huống hồ đây cũng coi như là nhân quả của nhà họ Lục, cậu có thể làm chỉ là sau này có cơ hội thì đi tảo mộ cho cha mẹ Lục.
Đặt thư sang một bên, Lục Niệm Trần đếm số tiền và phiếu.
Lần này nhà họ Lục gửi cho cậu tổng cộng năm mươi tệ và một ít phiếu mua lương thực, dầu ăn, bánh kẹo các loại.
Số tiền này đủ để Lục Niệm Trần sống thoải mái mấy tháng trong thôn. Kết quả là thằng ngốc này cầm tiền chưa được một tháng đã nướng hết vào túi Lâm Thanh Ngôn.
Lục Niệm Trần hận nguyên chủ của cái cơ thể này đến ngứa răng. Nhưng bây giờ cậu đâu phải là nguyên chủ, cậu sẽ không chơi cái trò chơi bại não đánh trống truyền hoa đó với bọn họ nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Niệm Trần cất tiền đi rồi ném thư vào bếp lò.
Cậu tin vào mắt nhìn của chị mình, đi theo Du Mặc chắc chắn không có gì sai cả.
Chỉ là…
Sau chuyện tối qua, không biết Du Mặc có còn muốn cậu đi theo nữa không.
Nhắc đến Du Mặc… Anh ta đâu rồi?
Vừa mới nghĩ đến cái đùi mình muốn ôm chặt, cái đùi đã về rồi.
Du Mặc vừa bước vào nhà đã chạm phải ánh mắt của Lục Niệm Trần. Một đôi mắt to thanh thuần vô tội… Còn có chút ngốc nghếch, hoàn toàn khác với Lục Niệm Trần nhiệt tình chủ động tối qua.
Khụ khụ, độc rắn, chắc chắn là do độc của rắn rồi.
Lục Niệm Trần lại chú ý đến chuyện khác. Cậu nhìn thấy Du Mặc xách một con thỏ trên tay, mắt lập tức sáng lên.
‘‘Tối nay ăn thịt thỏ hả?’‘ Lục Niệm Trần hỏi.
‘‘Ừ, hôm nay may mắn, lúc lên núi bắt được.’‘
Du Mặc bình thản nói rồi đi vào bếp.
Lục Niệm Trần cười, quả nhiên vẫn phải ôm chặt lấy đùi Du Mặc. Nguyên chủ vất vả trên núi lâu như vậy cũng không bắt được con thỏ nào, còn suýt nữa mất mạng. Du Mặc nói bắt là bắt được ngay.
Cơm nước cũng nấu rất nhanh. Mặc dù Du Mặc không giỏi nấu nướng, chỉ nấu được mấy món ăn tạm thôi, nhưng thịt thỏ vẫn ngon hơn mấy món rau dại nhiều.
Lục Niệm Trần ăn thịt nên ăn ngon miệng hơn hẳn bữa trưa, ăn nhiều hơn nửa cái bánh bao.
Nhưng nhìn cái bánh bao trắng to còn thừa lại một nửa trong chậu, Lục Niệm Trần có chút chột dạ, lén liếc nhìn Du Mặc. Anh ấy sẽ không ghét cậu ăn nhiều rồi đuổi ra ngoài chứ?
Trong nguyên tác, nhà Du Mặc là thành phần địa chủ, không được thôn dân chào đón. Từ sau khi Du Mặc dọn ra ở riêng, bữa ăn của anh gần như lúc nào cũng chỉ có rau dại và bánh ngô. Bánh bao trắng bây giờ là món ăn xa xỉ rồi.
Nhưng không sao, đã nhận ân tình của Du Mặc thì mình sẽ trả lại. Dù sao mình cũng là một đạo sĩ thiên tài được người người ngưỡng mộ ở thế kỷ 21, chỉ cần Du Mặc không đuổi mình đi, mình nhất định sẽ giúp Du Mặc được ăn ngon.
Những năm 70 không có nhiều trò giải trí. Sau khi ăn cơm xong, nhìn Du Mặc bận rộn một lúc, Lục Niệm Trần thay quần áo rồi ngồi trên giường vạch kế hoạch cho tương lai. Năm mươi tệ mà nhà họ Lục gửi đến là một khoản tiền không nhỏ, phải suy nghĩ thật kỹ xem nên tiêu như thế nào.
Trời dần tối, Du Mặc trải giường cho Lục Niệm Trần xong, cầm chăn của mình định trải xuống đất thì bị Lục Niệm Trần ngăn lại.
‘‘Sao lại phải trải xuống đất?’‘
Du Mặc: ‘‘Cậu ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất được rồi.’‘
Nói xong, Du Mặc lại định ném chăn xuống đất, Lục Niệm Trần vội vàng giật lấy: ‘‘Có giường mà không ngủ, anh bị làm sao thế? Giường này đâu có nhỏ, ngủ chung có sao đâu?’‘
Du Mặc im lặng nhìn cậu.
Lục Niệm Trần: ‘‘… Anh vẫn còn để bụng chuyện tối qua hả? Nếu anh để bụng thì tôi phải là người ngủ dưới đất mới đúng.’‘
‘‘Không cần, tôi ngủ dưới đất cũng được.’‘
‘‘Không được!’‘ Lục Niệm Trần ném chăn của Du Mặc lên giường, rồi ngồi phịch xuống.
‘‘Chuyện tối qua chỉ là tai nạn, tình huống bất ngờ thôi. Anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi. Tôi cũng coi như tối qua không tồn tại. Đều là đàn ông con trai cả, có gì mà phải làm quá lên như thế? Hơn nữa anh còn cứu tôi, sao tôi có thể để anh ngủ dưới đất được?!’‘
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Lục Niệm Trần, Du Mặc nhíu mày. Coi như tối qua chưa có chuyện gì xảy ra sao? Cũng đúng… Ngay cả người bị hại cũng không quan tâm, một kẻ gây ra như anh còn quan tâm thì có ý nghĩa gì?
Du Mặc đành phải đồng ý.
Đêm xuống, hai người nằm quay lưng vào nhau trên giường, mỗi người một bên, ở giữa còn đủ chỗ cho một người nữa nằm.
Đừng thấy Lục Niệm Trần vừa nói năng hùng hồn như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu ngủ chung giường với người khác, đặc biệt là khi tối hôm trước cậu vừa mới xảy ra chuyện với người này.
Coi như tối qua chưa có chuyện gì xảy ra, nói thì dễ lắm, nhưng chuyện đó làm sao có thể quên được chứ.
Nghe tiếng hít thở đều đặn mạnh mẽ từ phía sau lưng, Lục Niệm Trần cảm thấy mình sắp mất ngủ đến nơi rồi.
Nửa tiếng sau, Lục Niệm Trần vừa cảm thấy mình sắp mất ngủ thì đã chìm vào giấc ngủ.
Ngược lại, Du Mặc vẫn không hề buồn ngủ. Anh nhẹ nhàng xoay người, nhìn Lục Niệm Trần bên cạnh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sáng hôm sau, khi Lục Niệm Trần tỉnh dậy thì Du Mặc đã đi đâu mất. Cậu duỗi người một cái, thử cử động cánh tay trái thì thấy đã đỡ hơn nhiều, chỉ là vẫn chưa thể vận động mạnh.
Xuống giường ra sân súc miệng rửa mặt, nhìn bầu trời xanh ngoài tường rào, Lục Niệm Trần khẽ nhẩm tính, khóe miệng cong lên. Hôm nay có cá ăn rồi!
Cậu quay người vào nhà lục lọi, tìm được một cái giỏ tre, rất thích hợp để đựng cá. Sau đó cậu lại tìm được một sợi dây thừng dài ba bốn mét, nhưng lại thiếu một cái móc… Đi đâu tìm bây giờ?
Lục Niệm Trần lục lọi một hồi vẫn không tìm được cái lưỡi câu nào dùng được. Mặc dù cậu đã tính ra chỗ nào có nhiều cá cắn câu nhất, nhưng không có lưỡi câu thì cá cũng không thể tự nhảy lên bờ cho cậu bắt được.
Đang lo lắng thì Lục Niệm Trần liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy ở góc tường có một cái đinh bị cong queo vứt đi.
Cậu đi tới nhặt lên xem thì mừng rỡ. Độ cong của cái đinh này vừa vặn có thể buộc vào dây để làm móc câu. Mặc dù nó đã bị rỉ sét, không sắc bén như móc câu bình thường, nhưng cũng tạm dùng được.
Tuyệt vời, vậy là đã chuẩn bị xong xuôi. Xuất phát!
Lục Niệm Trần xách giỏ tre đi về phía con sông mà cậu đã tính ra. Giữa đường đi qua đồng ruộng, những người đang làm việc nhìn thấy cậu thì có người hỏi: ‘‘Thanh niên trí thức Lục! Cậu đi đâu đấy?’‘
Lục Niệm Trần cười đáp: ‘‘Tôi bị thương ở vai, không làm việc được nên đi dạo mát ở bờ sông thôi.’‘
Lục Niệm Trần vì theo đuổi Hứa Diễm Diễm mà nổi tiếng khắp thôn Cát Tường. Mọi người đều cho rằng cậu đến tìm Hứa Diễm Diễm. Ngay cả Hứa Diễm Diễm cũng nghĩ rằng cậu đến tìm mình. Nhưng không ngờ Lục Niệm Trần thậm chí còn không thèm nhìn về phía cô ta một cái.
Ngược lại, cậu còn vẫy tay với Du Mặc.
Hứa Diễm Diễm nhíu mày. Hôm nay Lục Niệm Trần bị làm sao vậy? Trước đây chẳng phải cậu ta sẽ chạy đến chỗ mình ngay lập tức sao? Chẳng lẽ vì mình mà cậu ta bị thương trên núi nên giận dỗi? Chắc không đâu.
Lục Niệm Trần chẳng thèm quan tâm Hứa Diễm Diễm nghĩ gì. Cậu nhanh chóng mang đồ đạc đến bờ sông, rồi lại nhẩm tính để xác định vị trí chính xác.
Vừa hay ở bờ sông có rất nhiều cây cối. Lục Niệm Trần tiện tay nhặt một cành cây to bằng ngón tay, buộc dây vào.
‘‘Tùm!’‘
Cậu nhẹ nhàng vung tay, móc câu đã chìm xuống nước. Lục Niệm Trần kiên nhẫn chờ đợi.
Người khác đi câu thì về tay không, còn cậu thì câu cá bằng tay không mà vẫn có cá.
Nhìn hai con cá diếc dài khoảng hai mươi centimet trong giỏ, Lục Niệm Trần vô cùng vui vẻ, thu dọn đồ đạc về nhà.
Lục Niệm Trần vốn định về thẳng nhà, nhưng khi đi đến bờ ruộng, cậu đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Du Mặc. Nhìn hai con cá trong giỏ, Lục Niệm Trần quyết định mang đến chia sẻ niềm vui với anh.
Cậu hoàn toàn không để ý rằng Hứa Diễm Diễm đang ở ngay trên con đường cậu đi. Nhưng cậu không để ý đến Hứa Diễm Diễm, mà Hứa Diễm Diễm lại để ý đến cậu trước.
Nhìn Lục Niệm Trần đi về phía mình, Hứa Diễm Diễm khẽ cong môi, cho rằng Lục Niệm Trần không thể kiềm chế được nữa nên đến tìm mình. Cô ta cố ý ưỡn ngực, dùng tay quạt quạt bên mặt, ra vẻ yếu đuối.
Nhưng Lục Niệm Trần thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái mà đi thẳng qua.
Hứa Diễm Diễm: ‘‘…’‘
‘‘Này! Lục Niệm Trần!’‘ Hứa Diễm Diễm không nhịn được gọi cậu lại.
Nghe thấy tên mình, Lục Niệm Trần khựng lại, dừng bước quay người lại, nhìn cô gái trang điểm đậm, búi tóc công chúa trước mặt.
Cách ăn mặc này, giọng điệu này, đúng là Hứa Diễm Diễm rồi.
Ở phía bên kia, Du Mặc cũng nhìn thấy Lục Niệm Trần.