Mình xuyên vào trong một quyển sách... Còn là một quyển tiểu thuyết ngôn tình thời thập niên 70!
Sắc mặt Lục Niệm Trần phức tạp ngồi trên giường cứng, cái tên Du Mặc này cậu quen tai! Quá quen tai là đằng khác! Quen đến mức tai sắp mọc cả vết chai luôn!
Đợt vừa rồi, chị của cậu, đồng chí Lục Mãn Ngọc đã xem một quyển tiểu thuyết có tên là ‘‘Thập niên 70: Được Thanh Niên Tri Thức Dịu Dàng Độc Sủng’‘, trong đó có một người tên Du Mặc.
Không chỉ vậy, trong đó còn có một Lục Niệm Trần trùng tên trùng họ với cậu, nên chị của cậu ngày ngày đều lải nhải ở bên tai của cậu.
‘’Ôi, cái tên Lục Niệm Trần này ngu ngốc quá đi, chỉ biết mỗi yêu với chả đương!’‘
‘‘Cái tên Lục Niệm Trần lụy tình này, lụy đến cuối cùng chẳng có gì cả.’‘
‘‘Lục Niệm Trần đúng là con heo ngốc nghếch.’‘
‘‘Ơ hay, Tiểu Trần à, em đừng có học theo tên Lục Niệm Trần trong truyện đấy, lụy tình quá cũng chẳng có kết quả gì tốt đâu.’‘
Khiến cậu nghiêm trọng hoài nghi chị xem cuốn tiểu thuyết này chỉ để đến trước mặt cậu mà công khai mắng cậu thôi...
Nhưng Lục Niệm Trần còn không phải là cái tên mà chị cậu nhắc đến nhiều nhất, người được nhắc đến nhiều nhất là Du Mặc, nhưng những từ ngữ được dùng lại khác.
‘‘Du Mặc tốt biết bao!’‘
‘‘Du Mặc tốt quá đi!’‘
‘‘Du Mặc sao mà tốt thế!’‘
Lục Niệm Trần không nhịn được lẩm bẩm: ‘‘Chị à, hay là chị xuyên vào lấy anh ta luôn đi, ngày nào cũng nghe chị nói Du Mặc tốt, tai em sắp chai luôn rồi.’‘
Thế này thì hay rồi, chị cậu không vào, cậu lại vào, hơn nữa... còn ‘‘Ấy ấy’‘ với Du Mặc tốt nữa chứ...
Còn về việc Du Mặc có tốt thật hay không...
Lục Niệm Trần nhớ lại tối qua, người tốt hay không thì tạm thời chưa biết, nhưng chỗ ấy của anh ta thì rất tuyệt.
Trời ơi, chuyện chính chuyện chính, cậu nhớ chị cậu có nói nam chính của quyển tiểu thuyết này tên là Lý Tuyên Minh, nữ chính tên là Lâm Thanh Ngôn, có một nữ phụ độc ác tên là Hứa Diễm Diễm.
Còn Lục Niệm Trần chính là người lụy Hứa Diễm Diễm, lại còn là loại lụy không não, tính là nam phụ.
Còn Du Mặc, ngược lại chỉ là một công cụ thúc đẩy cốt truyện, chỉ có thể tính là nam ba.
Trong tiếng mắng chửi liên hồi mỗi ngày của chị, Lục Niệm Trần cũng hiểu được khoảng tám mươi phần trăm cốt truyện.
Lục Niệm Trần, Hứa Diễm Diễm và Lý Tuyên Minh vốn là thanh mai trúc mã, nhà đều ở Bắc Thị.
Trong đó, gia đình Lục Niệm Trần là giàu có nhất trong ba người, hơn nữa vì cậu là con trai duy nhất nên cha mẹ cũng đặc biệt yêu thương cậu.
Tiếp theo là Hứa Diễm Diễm, gia cảnh cũng khá giả, nhưng trưởng bối trong nhà ai nấy đều trọng nam khinh nữ, cho nên cũng không mấy quan tâm đến cô con gái này.
Còn hoàn cảnh gia đình của Lý Tuyên Minh lại là kém nhất, là con trai một trong nhà nhưng cũng chỉ ăn đủ no.
Từ trước khi xuống nông thôn, Lục Niệm Trần đã theo đuổi Hứa Diễm Diễm ba năm trời, nhưng Hứa Diễm Diễm vẫn không đồng ý cũng không từ chối.
Thực ra, Hứa Diễm Diễm luôn thích Lý Tuyên Minh thư sinh nho nhã. Những món quà mà Lục Niệm Trần dùng để theo đuổi, lấy lòng đều bị cô tặng hết cho Lý Tuyên Minh.
Sau đó, Lý Tuyên Minh ở Bắc Thị cũng không tìm được việc làm, nên đã hưởng ứng lời kêu gọi làm thanh niên trí thức xuống nông thôn. Hứa Diễm Diễm cũng đi theo cùng. Lục Niệm Trần cũng muốn đi theo Hứa Diễm Diễm, nhưng gia đình cảm thấy xuống nông thôn quá khổ nên không đồng ý. Thế là cậu lén lút đăng ký rồi đi theo.
Cha mẹ Lục biết chuyện, sợ Lục Niệm Trần một mình ở nông thôn chịu thiệt nên đã bỏ chút tiền để người ta phân ba người vào cùng một thôn.
Kết quả không ngờ rằng con trai nhà họ chịu thiệt lớn nhất lại là vì Hứa Diễm Diễm và Lý Tuyên Minh.
Sau khi xuống nông thôn, cha mẹ Lục thường xuyên gửi tiền, gửi phiếu, gửi quần áo cho Lục Niệm Trần, nhưng tất cả đều qua tay Hứa Diễm Diễm rồi vào túi Lý Tuyên Minh.
Hơn nữa, sau khi xuống nông thôn không lâu, Lý Tuyên Minh nhanh chóng qua lại với Lâm Thanh Ngôn, con gái của nhà Đại đội trưởng trong thôn.
Thế là từ đó, những thứ mà cha mẹ Lục gửi cho Lục Niệm Trần đều qua tay Hứa Diễm Diễm rồi đến tay Lý Tuyên Minh, sau đó Lý Tuyên Minh lại biến những thứ này thành quà tặng cho Lâm Thanh Ngôn.
Bà nội nó, đúng là trò đánh trống truyền hoa.
Cứ như vậy, Lý Tuyên Minh dựa vào tài ăn nói khéo léo mà tán đổ Lâm Thanh Ngôn, sau đó ỷ vào việc được con gái của Đại đội trưởng thôn Lâm Thanh Ngôn yêu mà làm những công việc nhàn hạ nhất trong thôn, nhận số điểm công cao nhất.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, ván bài này đã bị người ta lật tung——Cha Lục đột ngột bị cao huyết áp rồi qua đời trong bệnh viện. Vài ngày sau, thi thể của mẹ Lục cũng được phát hiện bên bờ sông.
Khi điều tra, người nhà họ Lục đều nói rằng từ khi cha Lục mất, tâm trạng mẹ Lục luôn rất tệ. Hôm trước, sau khi ăn cơm tối xong, mẹ Lục nói muốn đi dạo một chút, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ bà lại nhảy sông.
Sau khi mẹ Lục qua đời, bà được chôn cất qua loa, thậm chí không có cả đám tang. Ngày hôm sau, hai chị gái của Lục Niệm Trần lén lút chia gia tài, không để lại một xu nào cho Lục Niệm Trần.
Lục Niệm Trần không có nguồn kinh tế, Hứa Diễm Diễm cũng không thèm giả vờ với cậu nữa. Để tiếp tục lấy lòng Hứa Diễm Diễm, Lục Niệm Trần làm việc đồng áng thay cô ta. Vốn dĩ cậu đã không béo, nay lại càng gầy hơn, mấy lần bị say nắng ngất xỉu ngoài đồng.
Mãi đến khi Lý Tuyên Minh và Lâm Thanh Ngôn kết hôn, Hứa Diễm Diễm mới nhận ra mình với Lý Tuyên Minh cũng giống như Lục Niệm Trần với cô ta. Lục Niệm Trần là lụy cô ta, còn cô ta lại lụy Lý Tuyên Minh.
Nhận ra điều này, Hứa Diễm Diễm cũng không hề có cái đầu óc trong sáng mà ngu ngốc như Lục Niệm Trần, mà là quay ngoắt biến ác lên, bước lên con đường báo thù.
Nhưng dù đã nhìn rõ bộ mặt của Lý Tuyên Minh, Hứa Diễm Diễm lúc này cũng không thể nào thích Lục Niệm Trần đã trở thành kẻ nghèo xơ xác và yếu đuối. Cô ta muốn trả thù, cô ta muốn Lâm Thanh Ngôn phải chết.
Thế là cô ta quay sang nhắm vào một mục tiêu mà cô ta cho là dễ dụ dỗ nhất——Du Mặc.
Du Mặc là con trai của địa chủ trước đây, giai cấp không tốt, không gia đình nào muốn dây dưa với anh ta. Lúc này, đột nhiên có một nữ thanh niên trí thức tỏ ý tốt với anh ta, anh ta chắc chắn sẽ nắm chặt lấy cơ hội, như vậy cô ta sẽ có cơ hội xúi giục anh ta.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Hứa Diễm Diễm mà thôi. Du Mặc không hề động lòng trước sự quyến rũ của cô ta, thậm chí còn bóp cổ Hứa Diễm Diễm rồi ném cô ta ra ngoài vì quá phiền phức.
Hứa Diễm Diễm thấy không dụ dỗ được Du Mặc nên đã chuyển mục tiêu.
Nhưng còn chưa kịp ra tay với Lâm Thanh Ngôn thì tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học đã lan truyền đến thôn.
Tin tức này khiến Hứa Diễm Diễm thay đổi kế hoạch. Chỉ cần Lý Tuyên Minh tham gia kỳ thi đại học rồi trở về Bắc Thị, cô ta sẽ có cách khiến anh ta không bao giờ quay lại đây được nữa.
Kết quả là cả ba người đều trở về Bắc Thị, nhưng kế hoạch của Hứa Diễm Diễm chắc chắn đã thất bại. Lý Tuyên Minh đón cả gia đình Lâm Thanh Ngôn đến Bắc Thị sinh sống.
Sau đó, Lục Niệm Trần cũng trở về thành phố, nhưng không đỗ đại học, cũng không tìm được việc làm. Sau khi cha mẹ qua đời, hai chị gái cũng cắt đứt quan hệ với cậu, không muốn chu cấp cho cậu.
Bất đắc dĩ, Lục Niệm Trần chỉ có thể đi ăn xin. Nhiều năm sau, vào một mùa đông, cậu đi ăn xin bên đường, một cặp vợ chồng dẫn theo hai đứa con ném cho cậu hai đồng.
Cậu ngẩng đầu lên nói cảm ơn, rồi phát hiện đó là gia đình của Lý Tuyên Minh và Lâm Thanh Ngôn, nhưng bọn họ không nhận ra cậu.
Cuối cùng, Lục Niệm Trần chết cóng trong mùa đông lạnh giá ấy, trong chiếc bát trước mặt cậu vẫn còn hai đồng tiền.
...
Chị của cậu không chỉ một lần mắng tác giả bị thiểu năng hay sao mà lại viết ra loại nam chính như Lý Tuyên Minh?
Bỏ đi một người tốt như Du Mặc không viết lại đi viết về Lý Tuyên Minh? Hơn nữa, Lục Niệm Trần trong truyện còn bị viết thành thằng ngu nữa chứ!
Đây là điều chị cậu tức giận nhất, dù sao nhân vật đó cũng cùng tên cùng họ với cậu em trai chính là người thân duy nhất mà chị ấy quan tâm nhất trên đời này.
Thế là chị cậu bắt đầu theo truyện, dưới mỗi chương đều chửi tác giả là đồ thiểu năng, tam quan vặn vẹo.
Sở dĩ tối qua Lục Niệm Trần xuất hiện trên núi là vì Lâm Thanh Ngôn nói muốn ăn thịt thỏ.
Lý Tuyên Minh nói với Hứa Diễm Diễm là anh ta muốn ăn thịt thỏ, Hứa Diễm Diễm lại nói với Lục Niệm Trần là cô ta muốn ăn thịt thỏ, bảo cậu lên núi bắt...
Cậu thật sự đã đến! Kết quả chưa bắt được thỏ thì đã bị rắn cắn.
Sau đó, cậu được Du Mặc cứu, nhưng không có đoạn ‘‘Ấy ấy’‘ kia. Hôm sau, cậu thậm chí còn chưa kịp nói cảm ơn đã lao về khu nhà thanh niên trí thức với một cánh tay bị treo để tiếp tục giúp Hứa Diễm Diễm làm việc đồng áng, rồi sau đó không còn qua lại với Du Mặc nữa.
Cốt truyện này, đừng nói là chị cậu, đến cậu còn muốn chửi một câu: ‘‘Lục Niệm Trần, con mẹ nó đúng là đồ ngốc!’‘
Nhưng bây giờ cậu đã xuyên qua rồi thì không thể đi theo cốt truyện gốc được nữa. May mà cậu đã mang cả người đính kèm cả thiên phú đến đây. Vậy thì từ bây giờ trở đi, hào quang nhân vật chính sẽ đổi chủ.
Nội dung cốt truyện phát triển đến đây, cha Lục sắp bay màu rồi. Trước đó còn có một lá thư cuối cùng và một bưu kiện được gửi từ nhà họ Lục đến cho cậu.
Đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa có tiếng động, Du Mặc đã về.
Người còn chưa thấy đâu thì giọng của Du Mặc đã vang lên.