Du Mặc rất nhanh đã bưng đồ ăn trở về, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của Lục Niệm Trần đang nằm ở trên giường.
Anh vừa nhấc chân, Lục Niệm Trần... Hẳn là rất khó chấp nhận.
Bản thân Du Mặc cũng không chú ý tới mình đột nhiên cảm thấy một tia mất mát, anh mang vẻ mặt lạnh lùng đi đến trước bàn đặt đồ ăn xuống: ‘’Ăn cơm thôi.’‘
Lục Niệm Trần đang trong cơn kinh ngạc bị câu nói của anh kéo cho hoàn hồn.
Xem ra mình không biết vì sao xuyên đến đây. Mặc dù đột ngột, nhưng dù sao cậu cũng không phải người bình thường, tốc độ tiếp nhận vẫn tương đối nhanh.
Một tay cậu dịch chuyển cơ thể xuống giường. Kết quả vừa dùng sức đột nhiên hai cái chân không nghe sai khiến mềm nhũn một cái.
Điều này quá đột ngột, nhất là cánh tay trái của cậu còn không thể động đậy, mắt thấy cả người sắp hôn đất mẹ, một đôi tay đúng lúc duỗi tới ôm qua eo của cậu.
Lục Niệm Trần đã nhắm mắt chuẩn bị gào thét đột nhiên đụng vào một vòng tay nóng hổi.
Mở mắt, ngẩng đầu, gương mặt đẹp trai lai Á Âu lúc này đang cúi đầu nhìn cậu ở trong ngực.
Hôm qua thần trí không rõ, vừa rồi lại không cẩn thận nhìn mặt cậu, lúc này khoảng cách rất gần đâm vào trong mắt Lục Niệm Trần, quả thực là một lần bạo kích nhan sắc đối với dân cuồng nhan sắc!
Hơn nữa còn được ôm trong ngực, cơ bắp trên cánh tay và bụng cảm giác hết sức rõ ràng.
Du Mặc, một tên người đàn ông thô kệch nông thôn, khuôn mặt mang đường nét góc cạnh rõ ràng giống người phương Tây, đường quai hàm hoàn mỹ mà lại có thể thấy rõ ràng.
Một đôi mắt lại là mắt phượng Châu Á điển hình, lông mày vừa thô vừa đen gần mắt khiến cả người có vẻ thành thục sắc sảo mà khó gần.
Chỉ là làn da không trắng, mà là hơi ngăm, nhưng Lục Niệm Trần rất thích, ngược lại cậu chẳng có hứng thú gì đối với mấy tên công tử bột cả.
‘‘Tướng cốt thật hoàn mỹ...’‘Lục Niệm Trần bị bệnh nghề nghiệp không nhịn được mà lẩm bẩm một câu.
Sau đó thấy Du Mặc nhíu mày, bàn tay ôm lấy eo Lục Niệm Trần như bị điện giật thu về.
Lục Niệm Trần lập tức hoàn hồn: ‘‘Xin lỗi, tôi... tôi bị mềm chân...’‘ Còn có mông đau nữa.
‘‘...’‘ Du Mặc nhìn thanh niên trắng gầy trước mắt, lại nghĩ đến tối hôm qua... kịch liệt như vậy, hôm nay quả thật sẽ không dễ chịu một chút.
‘‘Vậy cậu vẫn nên trở về giường đi, tôi bưng đến cho.’‘ Nói xong, anh liền muốn đi bưng thức ăn.
‘‘Không cần không cần, vừa rồi đột nhiên không thích ứng được, tôi vẫn nên ra bàn ăn đi.’‘
Lục Niệm Trần vội vàng ngăn cản anh, vừa xuyên qua đã ngủ với người ta, sao có thể mặt dày mày dạn làm phiền người ta được chứ, mặt của Lục Niệm Trần cũng không có dày như vậy đâu.
Nhìn Lục Niệm Trần tự mình chậm rãi đi đến trước bàn, Du Mặc cũng không nói thêm gì nữa, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Lục Niệm Trần nhìn bánh ngô vàng trên bàn và một đĩa rau xanh không biết là loại nào... Mặc dù thoạt nhìn không ngon, nhưng mình quả thật phải bổ sung năng lượng.
Tay trái không động được, Lục Niệm Trần chỉ có thể dùng tay phải, gắp một đũa đồ ăn trước—— đắng quá!
Nhíu mày đặt đũa xuống, cầm lấy bánh ngô cắn một miếng—— cứng quá!
Lục Niệm Trần kiên trì nuốt nửa cái bánh với nước, sau đó đau khổ nhìn nửa cái bánh còn lại. Cậu đói, nhưng... cậu thật sự không nuốt nổi.
Du Mặc ngồi đối diện đã ăn bốn năm cái bánh, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu vẻ mặt rầu rĩ nhìn chằm chằm vào nửa cái bánh ngô trên tay, im lặng hai giây, đứng dậy lại vào phòng bếp.
Lúc trở về, trong tay anh có thêm một cái chậu, bốn cái bánh bao trắng được chứa trong chậu, là hôm qua mẹ của anh đưa tới. Vốn dĩ anh muốn ăn bánh ngô xong buổi tối sẽ ăn bánh bao.
Du Mặc đặt chậu lên bàn đẩy về phía trước Lục Niệm Trần: ‘‘Ăn đi.’‘
Lục Niệm Trần nhìn bánh bao trong chậu, lại nhìn Du Mặc, nói cảm ơn rồi đưa tay cầm một cái, bên ngoài hơi cứng, nhưng bên trong vẫn mềm.
Nhìn Lục Niệm Trần nhai chậm nuốt bánh bao trắng, Du Mặc đưa tay cầm lấy nửa cái bánh ngô chưa ăn xong của cậu.
Đợi đến khi Lục Niệm Trần ăn xong một cái bánh bao, Du Mặc bình tĩnh mở miệng nói: ‘‘Cậu muốn đi kiện tôi thì cứ đi đi.’‘
Đây là kết quả của việc anh suy nghĩ cả buổi sáng, từ khi gia cảnh sa sút, nhà họ Du ở thôn Cát Tường rất cẩn thận, Du Mặc càng là chuyển ra ở riêng mấy năm trước.
Bởi vì trước kia Du gia là địa chủ, Du Mặc sinh ở nhà địa chủ vẻ mặt hung ác, còn có lời đồn nói tính tình anh không tốt, là đầu gấu.
Nhưng nếu thật như thế, hiện tại anh cũng không cần rối rắm.
Quả thật anh cũng từng nghĩ tới chuyện có nên uy hiếp Lục Niệm Trần giữ bí mật hay không. Dù sao cũng đã im lặng nhiều năm, anh không muốn vì loại chuyện này mà liên lụy đến nhà họ Du.
Nhưng vừa nghĩ tới cơ thể gầy trắng và hai mắt đang rưng rưng của Lục Niệm Trần, anh lại không xuống tay được.
‘‘Hả?’‘ Lục Niệm Trần miệng cắn một miếng bánh bao nhìn về phía Du Mặc, vẻ mặt nghi hoặc: ‘‘Kiện anh? Kiện anh cái gì?’‘
Du Mặc: ‘‘Kiện tôi giở trò lưu manh, cậu yên tâm, cậu muốn kiện tôi, tôi nhận.’‘
‘‘A?’‘ Lục Niệm Trần càng nghi hoặc.
‘‘Tôi sẽ không kiện anh đâu, anh không cần nhận. Hơn nữa, cho dù là giở trò lưu manh, đó cũng là tôi... Không phải, đó cũng là do tôi trúng độc, anh cũng là bị ép buộc thôi.’‘
Du Mặc nhìn cậu, Lục Niệm Trần nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng: ‘‘Anh cũng không phải cố ý, hơn nữa tối hôm qua...’‘ Tôi cũng rất sảng khoái.
Phì phì phì! Không đúng, lần đầu tiên gặp mặt, làm sao hù người ta sợ mất dép. Đây chính là hàng hiếm có khó tìm đấy.
Lục Niệm Trần lắp bắp, nuốt miếng bánh bao kia xuống rồi nói: ‘‘Dù sao... Tôi sẽ không kiện anh đâu, anh yên tâm đi, tôi no rồi, cảm ơn.’‘
Du Mặc nhìn chậu được đẩy về, bên trong còn ba cái bánh bao, lông mày anh hơi nhíu lại một chút, ăn ít vậy. Mấy cậu ấm từ thành phố đến chắc không quen với cơm của anh rồi.
‘‘Tùy cậu.’‘ Du Mặc nói xong, đứng dậy thu dọn bàn sạch sẽ rồi đi ra sân.
Tiếp theo tiếng nước vang lên bên ngoài và âm thanh đập đồ.
Một lát sau âm thanh ngừng lại, Du Mặc cầm một cái cối đá trở về, mà Lục Niệm Trần đã tự mình chậm rãi trở về trên giường.
Du Mặc đi đến trước giường: ‘‘Vết thương trên vai, cậu tự xử lý được không?’‘
‘‘Hả? À, được, tôi tự làm được.’‘
Nói là tự làm được, nhưng Lục Niệm Trần cho tới bây giờ cũng không tự mình xử lý vết thương, bình thường khi bị thương sẽ rửa sạch với nước rồi dán băng cá nhân, nhiều nhất là bôi chút cồn, miệng vết thương hơi lớn thì chị của cậu sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
Cho nên bây giờ cuộn vải quấn trên người cậu chỉ riêng việc tháo xuống đã thấy khó khăn rồi, dù sao chỉ có một tay có thể dùng.
Rốt cuộc Du Mặc vẫn không nhìn nổi nữa, nhận lấy cuộn vải từ tay cậu.
Tốc độ xử lý trên tay anh nhanh hơn nhiều, tháo vải ra, thay thảo dược đã đắp trên vai Lục Niệm Trần một đêm đi, sau đó lại quấn thêm vải mới.
‘‘Thảo dược này có thể phòng ngừa miệng vết thương lây nhiễm, cũng may con rắn cắn cậu không phải rắn độc. Nếu không bây giờ cậu đã chết rồi, sau này đừng đi lên núi sau nữa, nguy hiểm lắm.’‘
Lục Niệm Trần không nói, lặng lẽ nhìn Du Mặc băng bó cho mình.
Sau khi băng bó lại, Du Mặc đứng dậy chuẩn bị rời đi, thuận tiện mang ra ngoài cả cối đá và mảnh vải.
‘‘Tôi phải đi làm đây, lát nữa cậu có về khu nhà trí thức không?’‘ Du Mặc hỏi.
Lục Niệm Trần: ‘‘... Với tình trạng này của tôi thì dù muốn về khu nhà trí thức...’‘ Cậu kéo cổ áo xuống, lộ ra chiến tích thảm đến không nỡ nhìn của tối hôm qua.
‘‘Nhìn dáng vẻ này không có bốn năm ngày là không tan hết đâu, tôi sợ về đó... bị nhìn thấy.’‘
Để ở thế kỷ 21 thì bị nhìn thấy cũng thôi, nhiều lắm là bị trêu ghẹo mấy câu, để ở thời đại này... Cậu sợ sẽ bị khép tội lưu manh, thời đại này phạm tội lưu manh là bị bắt đi cải tạo đấy.
Nhìn thấy trên cơ thể trắng nõn kia tràn đầy dấu vết đỏ sẫm, tình huống tối hôm qua lại bỗng nhiên hiện lên trong đầu, con ngươi Du Mặc tối sầm, sắc mặt lạnh đi vài phần, vành tai lại ửng đỏ.
Anh hơi gật đầu: ‘‘Vậy cậu có đồ gì cần lấy không?’‘
Lục Niệm Trần suy nghĩ một chút: ‘‘Ừm... Cũng không có gì, chỉ là chăn có thể lấy một chút, anh có thể giúp tôi lấy thêm mấy bộ quần áo đến không?’‘
‘‘Được.’‘ Du Mặc gật đầu, đang định rời đi, Lục Niệm Trần lại gọi anh lại.
‘‘À...’‘ Lục Niệm Trần do dự một chút: ‘‘Có thể hỏi tên của anh được không?’‘
Nghe câu hỏi này Du Mặc cứng đờ, đã một năm rồi, ngay cả tên của mình cũng không biết sao?
Cũng đúng, một năm qua cậu ấy luôn chú ý đến người kia, người khác không lọt vào mắt, cũng không lọt vào tai cậu ấy, huống chi mình chỉ là ‘‘Đầu gấu trong thôn’‘.
‘‘Du Mặc.’‘
Lạnh lùng phun ra hai chữ này, Du Mặc nhấc chân rời đi.
Anh không thể nhìn thấy biểu cảm sửng sốt trên mặt Lục Niệm Trần sau khi mình nói ra cái tên này.
Du Mặc? Chờ chút... Cái tên này chẳng phải là...