Khi Đại Lão Huyền Học Bị Xuyên Thành Nam Phụ Ngu Ngốc

Chương 1

Trước Sau

break

Vùng ngoại ô những năm 2020.

Lục Niệm Trần bước đi vội vã trong rừng cây.

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, sương mù trắng xóa phả ra từ miệng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua kẽ lá, rải rác trên người cậu.

Cậu không ngừng ngoái đầu lại, dường như muốn xác nhận xem thứ kia có đuổi theo không.

Rất nhanh, khu rừng phía trước biến mất, thay vào đó là một con đường rộng lớn.

Mắt Lục Niệm Trần sáng lên, tăng tốc chạy về phía trước.

Đột nhiên, chân cậu vướng phải một thứ gì đó lạnh lẽo.

Không xong rồi!

Lục Niệm Trần trợn tròn mắt, lập tức làm tư thế giảm xóc...

...

Nửa đêm, sau ngọn núi ở thôn Cát Tường những năm 70.

Ánh trăng mờ ảo, bóng cây chập chờn, thỉnh thoảng có vài tiếng cúc cu, hệt như mở đầu của một vài bộ phim kinh dị.

Tiếng sột soạt vang lên trong khu rừng tĩnh lặng.

Một bóng người cao lớn xuất hiện ở khu rừng sâu núi thẳm vào nửa đêm.

Khi bóng người kia chậm rãi bước ra dưới ánh trăng, một gương mặt cực kỳ anh tuấn, có thể so sánh với các trai đẹp ảnh đế hiện ra trước mắt…

Du Mặc, người đàn ông độc thân nổi tiếng cục súc ở thôn Cát Tường.

Nửa đêm trên núi, anh cầm một con dao găm rẽ đám cỏ dại cao đến nửa người trước mặt.

Ngẩng đầu lên, anh ngẩn người, hình như có người đang nằm dưới gốc cây phía trước, nhưng bây giờ đã nửa đêm rồi, ngoài anh ra, còn ai dám chạy lên núi vào giờ này chứ?

Du Mặc cau mày, tiến lên phía trước, nhờ ánh trăng, anh thấy rõ mặt người kia.

Người ở khu nhà thanh niên trí thức sao?

Anh nhận ra người này, chính xác hơn là... Cả thôn đều biết… Lục Niệm Trần.

Sao cậu ta lại ở đây?

Du Mặc ngồi xổm xuống, thăm dò hơi thở của cậu, vẫn còn sống.

‘‘Này.’‘ Du Mặc lay vai Thẩm Lạc Thu, không thấy phản ứng, lại đưa tay vỗ lên mặt cậu, nhưng không ngờ vừa chạm vào thì anh đã xịt keo cứng ngắt, mặt một thằng đàn ông mà còn mịn hơn cả con gái nữa?

Vừa chạm vào, đầu Lục Niệm Trần liền nghiêng sang một bên, quần áo trên vai bị kéo xuống, hai chấm đỏ tươi lọt vào mắt Du Mặc.

Bị rắn cắn?

Ngọn núi này không an toàn, cái gì cũng có, không biết con rắn cắn cậu có độc hay không, nhưng ít nhất bây giờ vẫn còn thở.

Thu dao găm giắt lên hông, Du Mặc bế Lục Niệm Trần lên.

Du Mặc rất quen thuộc với đường núi, bế một người đàn ông mà anh cũng không hề thở dốc.

Nửa đêm canh ba không một bóng người, Du Mặc vội vã ôm người xông thẳng vào nhà mình.

Đặt Lục Niệm Trần lên giường, lấy đèn dầu ra thắp lên, sau đó kéo áo cậu xuống, lộ ra hai lỗ máu trên vai, vùng da xung quanh còn hơi sưng lên.

Nghiêng đầu nhìn cậu thanh niên trắng trẻo vẫn còn đang hôn mê, không thể chờ đợi thêm được nữa. Dù sao cũng là đàn ông con trai, Du Mặc nghĩ, cúi đầu ngậm lấy chỗ đó.

Cảm giác mềm mại hòa lẫn với nhiệt độ da thịt truyền đến, Du Mặc hút một ngụm máu rồi nhổ xuống đất, thấy màu máu vẫn bình thường, chắc là bị rắn không độc cắn.

...

‘‘Ưm…’‘ Đau quá.

Trong cơn mơ màng, Lục Niệm Trần cảm thấy khắp người khó chịu, chỗ nào cũng không ổn, lại còn rất nóng, bả vai thỉnh thoảng lại truyền đến một cảm giác mát lạnh.

Cậu cố gắng mở mắt ra.

Trong ánh đèn vàng mờ ảo, cậu thấy một cái đầu đang gục trên vai mình, rất nhanh, cái đầu kia ngẩng lên, quay sang một bên nhổ ra.

Đẹp trai quá.

Trong đầu óc hỗn độn của Lục Niệm Trần lúc này chỉ có thể nghĩ ra hai chữ này, chắc canh chị cậu sẽ thích người đẹp trai như vậy.

Cậu há miệng, muốn hỏi tên anh ta là gì, nhưng vừa mở miệng lại thành một chữ khác.

‘‘Nóng.’‘

Nghe thấy tiếng của cậu, Du Mặc quay lại nhìn, tỉnh rồi, xem ra không có vấn đề gì lớn.

Du Mặc đứng dậy đi vào bếp súc miệng, sau đó lấy một cái bát, rót chút nước định bưng cho Lục Niệm Trần.

Dù sao cũng không biết cậu đã ở trên núi bao lâu, lại còn bị rắn cắn, chắc là khát nước rồi.

Vừa về đến phòng, anh đã thấy Lục Niệm Trần đang vặn vẹo người trên giường, quần áo thì cởi ra một nửa, treo hờ trên người.

Dù là dưới ánh đèn vàng ấm áp, da cậu gần như trắng phát sáng, vòng eo bị che hờ hững dưới lớp áo kia, chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Du Mặc siết chặt tay đang bưng bát, lạnh mặt bước tới.

‘‘Uống chút nước đi.’‘ Du Mặc đặt bát nước bên giường, gọi cậu.

Nhưng Lục Niệm Trần vẫn còn đang mơ màng, hiển nhiên không nghe thấy lời anh nói. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy rất nóng, nóng một cách khó hiểu.

Vừa quay đầu lại, cậu lại thấy anh chàng đẹp trai kia, vừa rồi... Vừa rồi cảm giác anh ta nằm trên vai mình, thật thoải mái.

Lục Niệm Trần đưa tay túm lấy Du Mặc, hiển nhiên Du Mặc không hề đề phòng, bị cậu túm lấy cổ tay kéo xuống.

Trong lúc hoảng loạn, anh vội vàng chống hai tay lên giường, nếu không đã đè lên người Lục Niệm Trần rồi.

‘‘Cậu…’‘

Du Mặc còn chưa kịp làm gì, hai cánh tay trắng nõn đã vòng qua cổ anh.

Du Mặc lập tức cứng đờ, người bình thường gặp phải tình huống này có lẽ sẽ hất Lục Niệm Trần ra, nhưng Du Mặc thì khác!

Anh đã sớm nhận ra mình không thích phụ nữ, nhưng cũng chưa từng thích đàn ông.

Vốn dĩ anh còn tưởng rằng mình vẫn thích phụ nữ, chỉ là chưa gặp được người mình thích, bây giờ thì hay rồi... Phản ứng của cơ thể đã tát thẳng vào mặt anh.

Vừa nãy ôm một người chạy từ trên núi xuống mà Du Mặc còn không thở dốc, bây giờ tiếng thở dốc của anh vừa nặng nề vừa gấp gáp.

Anh đưa tay muốn gỡ Lục Niệm Trần ra, nhưng người kia vừa ôm lấy anh, cả khuôn mặt đã dán lên, cọ vào mặt anh.

‘‘Tìm được rồi.’‘ Một câu nói nhẹ nhàng phả hơi nóng vào tai, trên môi Du Mặc cũng truyền đến một cảm giác mềm mại.

Lục Niệm Trần giống như một chú mèo con đang uống nước, chậm rãi liếm mút từng chút một.

Sợi dây lý trí trong đầu Du Mặc phựt một tiếng đứt lìa.

Bàn tay đang định đẩy Lục Niệm Trần ra đổi thành ôm lấy eo cậu, ấn mạnh xuống giường.

Đêm đã khuya, căn nhà dưới chân núi, cách xa khu dân cư vẫn còn ánh đèn vàng leo lét, những âm thanh không mấy hòa hợp vọng ra từ căn nhà đất vách đất không cách âm.

Vốn dĩ làm được một nửa, Du Mặc còn cố gắng tìm lại chút lý trí, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy đôi mắt ướt át của Lục Niệm Trần và bàn tay phía sau cậu...

‘’Phựt.’’, sợi dây lý trí vừa mới được nối lại lại đứt lìa, lần này thì không thể nối lại được nữa rồi.

...

Ngày hôm sau.

Lục Niệm Trần mơ màng mở mắt, trời đã sáng, cậu cảm thấy toàn thân rã rời, không một bộ phận nào nghe theo sai khiến của cậu.

Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà lạ lẫm một lúc...

Khoan đã!

Đây là đâu?!

Lục Niệm Trần giật mình tỉnh táo, cố gắng ngồi dậy.

‘‘Shhhh…’‘ Đau, đau, đau...

Lục Niệm Trần đau đến mức mặt mày nhăn nhó, vừa tỉnh táo lại, ký ức đêm qua bắt đầu ùa về.

Đêm qua cậu vốn định đi giúp người ta trừ yêu, không ngờ lại bị gài bẫy, sau đó...?!

Lục Niệm Trần cứng đờ, cậu cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, vẫn còn mặc chỉnh tề.

Lục Niệm Trần: ‘‘...’‘

Cậu kéo cổ áo xuống…

‘‘Á!’‘ Mặt Lục Niệm Trần đỏ bừng, con hồ ly chết tiệt, cái yêu thuật chết tiệt gì vậy... Khoan đã, không đúng.

Lục Niệm Trần cố gắng nhớ lại tình hình đêm qua, ký ức không khớp, rõ ràng cậu nhớ rằng mình bị ngã trong khu rừng kia, sau đó thì... Khụ khụ..., chuyện gì đã xảy ra?

Đây là đâu? Sao mình lại đến đây?

Cậu đang nghi hoặc thì ngoài cửa có tiếng mở cửa, không lâu sau, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa phòng.

...Đẹp trai quá!

Không đúng, không đúng... Bây giờ không phải lúc ngắm trai đẹp.

Hôm nay Du Mặc nghĩ đến việc nhà còn có người bệnh nên đã làm xong việc buổi sáng từ sớm, xin phép đội trưởng rồi về trước, vừa vào cửa đã thấy Lục Niệm Trần nhíu mày, điên cuồng lắc đầu.

Hối hận rồi à. Du Mặc nghĩ.

Đồng thời, Du Mặc cũng đang suy nghĩ, nọc rắn này... Còn có tác dụng phụ gì nữa à? Chưa từng nghe nói đến.

‘‘Này, uống nước đi.’‘ Du Mặc múc cho Lục Niệm Trần một bát nước, rồi vào bếp nấu cơm.

Khi Lục Niệm Trần định bưng bát nước lên thì mới phát hiện cánh tay trái của mình dường như không cử động được, chỉ cần dùng sức là đau thấu tim gan.

Cậu quay đầu lại kiểm tra thì thấy vai trái của mình hình như bị sưng lên, được người ta dùng vải băng lại.

Cậu nhíu mày quay đầu lại, dùng ngón tay phải bấm đốt.

?!!

Không đúng.

Lông mày cậu nhíu chặt hơn, trong mắt còn lộ ra một tia kinh ngạc, cậu lại bấm đốt ngón tay một lần nữa.

!!!

Mình không còn ở thế giới cũ nữa??!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc