"Mẹ." Chu Mỹ Tây khẽ véo tay bà một cái. Chỉ có cô ở khoang phổ thông là chưa ăn thôi, bữa tối ở khoang thương gia thịnh soạn lắm có được không? Hơn nữa, mẹ đang nói cái gì vậy, bảo Lăng tổng đến nhà họ ăn đồ ăn thừa sao?
Lăng Nguyệt mỉm cười: "Bác khách sáo quá ạ, cháu không đói, đã ăn một chút trên máy bay rồi. Hai bác cháu mau lên nhà đi, kẻo bị cảm lạnh."
"Vậy lên uống một tách trà nóng nhé?" Mẹ Chu lại tiếp tục mời. "Nếu không vội."
Chu Mỹ Tây thực sự bất lực: "Muộn lắm rồi mẹ ơi, Lăng tổng còn phải về nghỉ ngơi nữa."
Lăng Nguyệt cũng cười nói: "Cảm ơn bác ạ, lần sau có dịp cháu nhất định sẽ đến uống."
Mẹ Chu cười tủm tỉm, cũng không ép người ta nữa: "Được được, vậy để lần sau, không làm lỡ thời gian cậu về nhà nữa."
Hai mẹ con đứng bên ngoài gần như là tiễn anh lên xe một cách cung kính, một người nói "Lăng tổng ngủ ngon", một người nói "Tạm biệt Lăng tổng".
Xe vừa đi khỏi, hai mẹ con lại quay sang chê bai nhau.
"Sao mẹ lại nịnh nọt thế?"
"Con thì khá hơn chắc? Mà nói đi cũng phải nói lại, đối với sếp của con, mẹ không nịnh nọt được à?"
"Con còn chẳng buồn nói mẹ nữa, mẹ ra cái vẻ đấy là vì người ta là sếp của con chắc? Mắt mẹ sáng như sao luôn rồi kìa."
"Sao lại nói mẹ con thế hả?" Mẹ Chu véo con gái một cái: “Mà cậu ấy thật sự là sếp tổng công ty con à? Trẻ thế? Lại còn đẹp trai quá nữa chứ? Cao nữa, phải mét chín không nhỉ?"
"Không cao đến thế đâu, chắc khoảng mét tám mấy thôi ạ."
Về đến nhà, Chu Mỹ Tây tắm một trận nước nóng thỏa thích xong mới cảm thấy mình như được sống lại.
Trong lúc sấy tóc, cô tiện tay cầm điện thoại gửi cho Lăng Nguyệt một tin nhắn: Lăng tổng, anh đã về nhà an toàn rồi chứ ạ?
Suy nghĩ một lát, cô lại gõ thêm một câu: Xin lỗi anh, mẹ tôi hơi nhiệt tình hiếu khách, không dọa anh sợ chứ ạ?
Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc che mặt.
Lăng Nguyệt gửi lại một tấm ảnh Mạo Mạo đang nằm ngửa bốn chân dang rộng ra đất làm nũng, sau đó trả lời bằng một tin nhắn thoại: "Không đâu, bác gái rất đáng yêu."
Lăng Nguyệt quả thực khá bất ngờ. Bình thường thấy tính cách và cách làm việc của Chu Mỹ Tây đều thuộc tuýp người điềm tĩnh, chín chắn, không ngờ không khí gia đình cô lại sôi nổi đến vậy.
Nhớ lại giọng điệu nũng nịu của cô khi gọi điện cho mẹ trên xe, cùng với hình ảnh cô lao ngay vào lòng mẹ khi xe vừa dừng lại, Lăng Nguyệt bất giác nhìn sang Mạo Mạo đang NGAO...OOO NGAO...OOO bên cạnh, vội vàng muốn rúc vào lòng mình, cảm thấy hai hình ảnh này quả thực giống nhau như đúc.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Nguyệt đã có mặt ở công ty.
Bữa trưa với Thẩm tổng trước khi trở về đã thu hoạch được không ít. Thẩm tổng và mấy người đối tác đã mua trọn gói trò chơi của anh, lại còn rất hứng thú với trò chơi mới mà anh sắp ra mắt. Vì vậy, anh đến công ty từ sớm để thông báo mọi người họp bàn chi tiết và soạn thảo hợp đồng.
Giờ này vẫn còn sớm, công ty chưa có nhiều người. Trong phòng trà nước chỉ có Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống đang ăn sáng. Khi đi ngang qua, Lăng Nguyệt khựng lại một chút rồi rẽ vào trong.
Hai người bên trong đang vừa nói chuyện vừa bóc đồ ăn, thấy Lăng Nguyệt bước vào liền đồng loạt đứng dậy chào hỏi: "Lăng tổng, chào buổi sáng."
Đúng là dọa chết người mà. Mới một giây trước, Tiểu Tống còn đang ghen tị với Chu Mỹ Tây vì được đi cùng Lăng Nguyệt dự tiệc cuối năm, trêu chọc cô có nhân cơ hội này mà "hạ gục" đối phương hay không. Ấy thế mà giây sau, người đã xuất hiện ngay cửa, sao mà không chột dạ cho được.
"Chào buổi sáng." Ánh mắt Lăng Nguyệt tự nhiên rơi xuống chiếc bánh sandwich trên tay họ. Kiểu dáng và túi đựng giống hệt cái mà Chu Mỹ Tây đã đưa cho anh hôm đó, anh bèn tiện miệng hỏi một câu: "Sandwich cô làm à?"
"Vâng ạ, Lăng tổng đã ăn sáng chưa ạ?" Chu Mỹ Tây thuận thế hỏi.
"Vẫn chưa."
Tiểu Tống vừa nghe vậy liền vội vàng nịnh nọt đưa chiếc sandwich trên tay mình ra: "Lăng tổng, hay là anh ăn cái của tôi đi, tôi vẫn chưa động đến đâu. Sandwich Chu Mỹ Tây làm ngon lắm đấy ạ."
Lăng Nguyệt bước lên một bước, hơi giơ tay ra định nhận lấy: "Cảm ơn."
Hành động này lại khiến cả Tiểu Tống và Chu Mỹ Tây đều ngẩn người.
Thực ra ai cũng biết Tiểu Tống chỉ khách sáo một chút thôi. Dù sao thì trước đây mỗi lần ăn sáng mà bị sếp tổng bắt gặp, anh ta đều nói như vậy. Nhưng không ngờ lần này Lăng Nguyệt lại không từ chối.