Khi Con Tim Rung Động

Chương 41: Sếp thích sandwich cô làm

Trước Sau

break

May mà Lăng Nguyệt nhanh chóng thu tay lại, đút vào túi quần rồi cười nói: "Đùa thôi, tôi ăn sáng rồi."

"Ồ ồ." Tiểu Tống lúc này mới phản ứng lại, nhưng vẫn đưa chiếc sandwich tới: "Không sao đâu ạ, cái này có thể để một lúc được mà. Lát nữa anh đói thì ăn thử xem, tôi còn gọi cả bún nữa, lát là có ngay thôi."

"Không cần đâu, cậu ăn đi, tôi ăn rồi." Lăng Nguyệt nói: “Hương vị đúng là không tệ."

"Đúng không ạ." Tiểu Tống cười toe toét, rồi lại quay sang nói với Chu Mỹ Tây: "Không biết điều gì cả, lần sau làm thì nhớ làm thêm một cái cho Lăng tổng của chúng ta nữa nhé."

Lăng Nguyệt không tỏ ý kiến, đi đến định sử dụng máy pha cà phê. Chu Mỹ Tây cuối cùng cũng tìm được cơ hội để thể hiện, vội vàng chạy tới nói: "Lăng tổng, để tôi làm cho ạ."

"Không sao, cô ăn sáng đi." Lăng Nguyệt không hề tránh ra: “Để tôi tự pha là được rồi."

Nói thì nói vậy, nhưng phải đợi đến khi anh pha xong cà phê và rời khỏi phòng trà nước, Chu Mỹ Tây mới cầm chiếc bánh sandwich lên ăn tiếp.

Tiểu Tống vẫn còn đang ở đó phân tích lại và phỏng đoán suy nghĩ của sếp: "Lúc nãy tôi bảo cô làm thêm một cái cho sếp, sếp không từ chối, đúng không?"

Chu Mỹ Tây liếc xéo một cái: "Cậu nói xem, cậu giỏi lấy lòng sếp như vậy để làm gì chứ, làm tôi đứng bên cạnh trông ngơ ngác cả ra."

Vừa rồi, cô đến một câu cũng không chen vào được.

Tiểu Tống cười hì hì một tiếng, vừa ngon lành ăn chiếc sandwich do cô làm vừa chỉ điểm: "Làm trợ lý không nhất thiết phải có năng lực làm việc quá xuất sắc, nhưng bắt buộc phải biết nhìn sắc mặt người khác. Cô không để ý thấy lúc vào cửa, Lăng tổng đã nhìn vào mấy chiếc sandwich trên tay chúng ta đầu tiên hay sao?"

Việc này khiến Chu Mỹ Tây cũng có chút hoài nghi về bản thân, sandwich mình làm ngon đến thế thật à? Lăng tổng lại thèm ăn đến vậy sao?

"Chậc, cái môn học làm trợ lý này cô còn phải học nhiều." Tiểu Tống vừa lắc đầu vừa nói.

Chu Mỹ Tây khiêm tốn tiếp thu, và ngày hôm sau, cô ngoan ngoãn làm ba chiếc sandwich.

Trên suốt quãng đường đi làm, cô cứ mải suy nghĩ xem nếu gặp được Lăng tổng thì phải làm thế nào để đưa sandwich một cách tự nhiên nhất mà không tỏ ra quá cố ý. Còn nếu Lăng tổng không đến công ty, thì cô lại phải ép Tiểu Tống ăn hết hai cái sandwich còn lại như thế nào đây.

Thế nhưng, vận may của cô cũng khá tốt, vừa bước vào thang máy đã thấy ngay Lăng Nguyệt.

Có điều, trong thang máy còn có những người khác, nên Chu Mỹ Tây cũng ngại không dám đưa chiếc sandwich của mình ra.

Khi đến công ty, cô theo lệ thường pha cho Lăng Nguyệt một ly latte, sau đó đặt cả cà phê và sandwich lên khay. Lúc cô vừa xoay người định đi thì có mấy cô gái bước vào.

Người khác khi vào phòng trà nước, việc đầu tiên là sẽ chào hỏi những người có mặt ở đó, sau đó đi thẳng đến quầy để rót nước, pha trà hoặc cà phê. Duy chỉ có cô gái đi đầu là vờ như không thấy Chu Mỹ Tây, nhưng khi đi ngang qua, ánh mắt cô ta lại dừng lại trên chiếc khay trong tay cô.

Chu Mỹ Tây không thèm để ý đến ánh mắt của cô ta, nhanh chóng bước ra khỏi phòng trà nước và mang đồ đến văn phòng của Lăng Nguyệt.

Tiểu Tống quả nhiên đoán không sai, Lăng Nguyệt thật sự rất thích sandwich do cô làm. Khi cô mang vào, anh đã khẽ nhếch môi cười. Lúc cô đặt khay xuống, anh cũng không hề từ chối. Chu Mỹ Tây vừa bước ra khỏi cửa, khóe mắt đã liếc thấy anh ở bên trong đang mở bao bì ra.

Những lời đồn thổi cũng đến nhanh hơn Chu Mỹ Tây tưởng tượng. Đến chiều, cô đã nghe được những lời đó từ miệng Tiểu Tống.

"Bọn họ nói trước đây chưa bao giờ thấy trợ lý Tần mang bữa sáng cho Lăng tổng, họ nói cô rất biết cách lấy lòng lãnh đạo." Tiểu Tống ngập ngừng, đây đã là những lời mà anh ta nói giảm nói tránh đi rồi, chứ nguyên văn còn quá đáng hơn nhiều. "Xin lỗi nhé Chu Mỹ Tây, đều tại tôi hôm qua lỡ lời."

Tiểu Tống áy náy vô cùng. Nếu không phải hôm qua anh ta xúi giục, thì Chu Mỹ Tây cũng đã không nghĩ đến việc làm thêm một phần sandwich cho Lăng tổng.

"Thôi bỏ đi." Chu Mỹ Tây không để trong lòng cho lắm. Cô trước nay không bao giờ quan tâm đến việc xây dựng mối quan hệ ở công ty, lại càng không để ý đến cách nhìn của người khác về mình, nếu không thì cô đã sụp đổ từ sau vụ đặt cơm lần trước rồi. "Ngay từ lúc chạm mặt cô ta hôm qua, tôi đã có dự cảm là cô ta sẽ đi nói lung tung rồi. Nếu tôi mà để ý, thì hôm qua đã không đưa chiếc sandwich đó."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc