Chu Mỹ Tây đã đi mua sắm cả buổi chiều, để mua nước hoa cho Tô Thuyên mà gần như rụng cả chân. Vì vậy, vừa lên máy bay, cô đeo bịt mắt rồi ngủ thiếp đi.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, Chu Mỹ Tây mới mơ màng tỉnh dậy. Bên tai là tiếng hành khách trong khoang xôn xao bàn tán, họ nói rằng tuyết đang rơi.
Chu Mỹ Tây vội nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy những bông tuyết trắng bay lất phất. Thành phố này đã đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Sau khi hạ cánh, mọi người đều đứng dậy mặc áo khoác. Chu Mỹ Tây cũng khoác vội chiếc áo dạ của mình, nhưng khi xuống máy bay đi ra ngoài, cô vẫn cảm thấy lạnh cóng.
Cô đã gọi xe từ trước, sau khi gặp Lăng Nguyệt thì đi thẳng về phía bãi đỗ xe. Mãi cho đến khi vào trong xe có máy sưởi, cơ thể mới ấm trở lại.
"Đến Túc Sơn trước, rồi đến Hán Nhạc Phủ, đúng không ạ?" Bác tài xế xác nhận lại lịch trình trước khi khởi hành.
Chu Mỹ Tây gật đầu: "Vâng, đúng rồi ạ."
Nhưng Lăng Nguyệt lại nói: "Đưa cô về trước đi."
Chu Mỹ Tây quay đầu nhìn anh: "Dạ?"
"Cô về nghỉ sớm đi, tôi không sao đâu." Lăng Nguyệt nói.
"Vậy được ạ, cảm ơn Lăng tổng." Chu Mỹ Tây không từ chối ý tốt của lãnh đạo, đoạn nói với bác tài: "Bác tài ơi, vậy đến Hán Nhạc Phủ trước ạ."
Dù sao thì, thứ nhất là anh ngồi khoang thương gia còn cô ngồi khoang phổ thông, thứ hai là ngày mai cô phải dậy sớm đi làm còn anh thì không cần, và quan trọng là, từ sân bay về thì vốn dĩ cũng đi qua nhà cô trước.
Xe vừa lên cao tốc thì điện thoại của Chu Mỹ Tây reo lên. Thấy Lăng Nguyệt đang nhắm mắt, cô theo phản xạ định tắt máy, nhưng màn hình lại hiện tên "Mẹ", nên cô chần chừ mất nửa giây.
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng Lăng Nguyệt vang lên bên cạnh: "Cứ nghe đi, tôi chưa ngủ đâu."
Chu Mỹ Tây mỉm cười, rồi bắt máy.
"Đến đâu rồi?" Mẹ cô hỏi ở đầu dây bên kia.
"Con mới lên cao tốc thôi ạ.” Chu Mỹ Tây nói nhỏ. "Làm gì nhanh thế được."
"Mẹ thấy tuyết càng lúc càng rơi dày, lúc nào sắp về đến khu nhà thì nhắn tin trước cho mẹ, mẹ xuống đón, thấy con ra ngoài không mang ô."
"Vâng ạ, thế mẹ mang thêm cho con cái áo phao xuống nữa nhé, con sắp chết cóng rồi đây này."
"Cái con bé này, lúc đi đã bảo mặc cái áo dày kia rồi mà sống chết không nghe, chỉ biết chưng diện thôi.” Mtẹ cô bắt đầu cằn nhằn ở đầu dây bên kia. "Cho mày chết cóng luôn đi."
Chu Mỹ Tây tức thì có chút khó xử. Bác tài không bật nhạc, trong xe yên tĩnh đến mức giọng mẹ cô to như vậy, có lẽ cả thế giới này đều nghe thấy.
"Thôi thôi con không nói nữa đâu.” Chu Mỹ Tây vội vàng muốn cúp máy. "Lát nữa con nhắn tin cho mẹ sau."
Sau khi cúp máy, cô kín đáo liếc sang bên cạnh, Lăng Nguyệt vẫn nhắm mắt, không có phản ứng gì.
Nhà của Chu Mỹ Tây là một khu chung cư cũ, đường sá chật hẹp, đèn đường vàng vọt. Lại thêm tuyết đang rơi lất phất, khung cảnh tự nhiên lại mang một không khí hoài cổ đến lạ.
Khi xe giảm tốc độ, Lăng Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, và nhanh chóng thấy được cổng khu nhà. Giờ này ở cổng không có mấy người, nên anh liền nhận ra ngay người phụ nữ trung niên tóc ngắn đang cầm ô và một chiếc áo phao. Xe vừa dừng hẳn, Chu Mỹ Tây đã mở cửa vẫy tay với bà. Người phụ nữ vội vã đi những bước nhỏ lại gần, vừa giũ chiếc áo phao khoác lên cho cô, vừa lẩm bẩm trách móc: "Mặc mỏng thế này, đã bảo hôm nay nhiệt độ giảm rồi, phải mang áo dày hơn mà có nghe đâu."
"Thôi mà mẹ, để con tự mặc." Chu Mỹ Tây xuống xe, vội vàng khoác chiếc áo vào người, rồi sợ mẹ mình lại nói không ngừng, cô liền ghé tai nói nhỏ: "Lãnh đạo của con vẫn còn ở trên xe đó."
Mẹ Chu lập tức im bặt, bà hơi cúi người nhìn vào trong, vừa khách sáo vừa có chút câu nệ chào hỏi: "Chào cậu, chào cậu."
Chu Mỹ Tây vội vàng giới thiệu: "Lăng tổng, đây là mẹ tôi ạ."
Lăng tổng đáp lại một cách vô cùng lịch sự: "Chào bác ạ." Vừa nói anh vừa đưa tay định mở cửa xuống xe, Chu Mỹ Tây và mẹ cô vội vàng ngăn lại.
"Lăng tổng, ngài đừng xuống xe, bên ngoài lạnh lắm ạ."
"Đúng đúng, lạnh lắm, cậu đừng khách sáo với chúng tôi."
Thế nhưng, Lăng Nguyệt vẫn mở cửa xe ở phía mình, bất chấp gió tuyết mà xuống xe rồi đi vòng qua bên này. "Không sao đâu ạ, chắc bác đã đợi lâu rồi phải không ạ?"
"À? Không lâu, không lâu đâu." Mẹ Chu không ngờ rằng lãnh đạo của Chu Mỹ Tây lại đẹp trai, cao ráo, và có khí chất cao sang như vậy. Sau một thoáng kinh ngạc rõ rệt trên mặt, bà trở nên nhiệt tình hơn hẳn: "Chu Mỹ Tây nói các cậu vẫn chưa ăn tối đúng không? Ở nhà vẫn còn thừa chút đồ ăn, hay là cùng lên ăn một bữa nhé?"