Khi Con Tim Rung Động

Chương 23: Tăng ca

Trước Sau

break

Tất nhiên, lương không phải tự nhiên mà được tăng, chức cũng chẳng phải tự dưng mà được thăng.

Chu Mỹ Tây vừa mới được bổ nhiệm, vậy mà ngay ngày hôm sau đã phải bắt đầu quần quật tăng ca như trâu như ngựa cho Lăng Nguyệt.

Chuyện là vào dịp Tết Dương lịch, Lăng Nguyệt muốn cùng bạn bè ra biển đón năm mới, vì vậy Chu Mỹ Tây phải đến đó trước để giúp anh chuẩn bị mọi thứ.

Cô đã dành cả ngày 30 để nằm ườn ở nhà, rồi sáng sớm tinh mơ ngày 31 liền đi siêu thị, mua sắm đầy đủ các nguyên liệu theo danh sách mà Lăng Nguyệt đã đưa, sau đó tự lái xe đến địa điểm đã hẹn.

Gần khu họ ở có một thị trấn nhỏ ven biển, nơi hải sản tuy rất rẻ nhưng lại không có chợ lớn. Chính vì vậy, phần lớn nguyên liệu đều phải do Chu Mỹ Tây mua từ trong thành phố rồi mang đến.

Sau hơn một tiếng lái xe, cuối cùng cô cũng đến được bờ biển. Cô đi theo định vị, băng qua thị trấn nhỏ rồi cứ thế men theo con đường ven biển chạy thẳng về hướng Đông. Càng đi, tầm nhìn trên con đường ven biển càng trở nên thoáng đãng, khung cảnh cũng ngày một đẹp hơn. Chu Mỹ Tây không kìm lòng được, liền tấp xe vào lề rồi bước ra chụp một tấm ảnh.

Hôm nay thời tiết cũng rất đẹp, biển và trời như hòa làm một. Xa xa trên bãi cát, có một cặp đôi đang chụp ảnh cưới. Làn gió biển lồng lộng thổi tung tấm khăn voan của cô dâu bay cao trong không trung, tạo nên một khung cảnh đẹp tựa như trong phim.

Ngay khoảnh khắc ấy, Chu Mỹ Tây bỗng cảm thấy một sự thư thái lạ lùng. Nếu không phải vì đi làm thêm, chắc chắn cô sẽ chẳng bao giờ ra khỏi nhà để rồi được chiêm ngưỡng một phong cảnh tuyệt vời thế này.

Đi thêm một đoạn nữa về phía trước, cuối cùng cô cũng đến được khu biệt thự.

Chu Mỹ Tây đỗ xe trong sân, rồi dùng chiếc xe đẩy nhỏ mang theo để lần lượt chuyển đồ vào nhà. Xong xuôi, cô kéo cầu dao tổng lên để cấp lại điện cho toàn bộ căn biệt thự.

Từ hôm trước, cô đã đặt lịch với một công ty dịch vụ giúp việc trong trấn để đến dọn dẹp. Vì vậy, sau khi cất đồ xong, việc đầu tiên Chu Mỹ Tây làm là đi kiểm tra lại từng phòng một.

Ga giường đã được thay bằng một bộ mới tinh sạch sẽ, phòng tắm thì sáng bóng như mới, đồ dùng cá nhân cũng được chuẩn bị đầy đủ. Căn nhà chỉ còn vương lại một chút mùi bụi bặm đặc trưng của nơi vắng người đã lâu, nhưng cũng chỉ thoang thoảng lúc mới bước vào.

Cô hé mở cửa sổ cho thoáng khí, đồng thời khởi động hệ thống thông gió của căn nhà. Sau đó, cô tiện tay thay tinh dầu xông thơm mới trong mỗi phòng tắm.

Căn biệt thự có tổng cộng ba tầng. Tầng một bao gồm sân vườn, phòng khách, nhà bếp, phòng ăn và phòng gym. Tầng hai có bốn phòng ngủ, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, ngoài ra còn có một phòng game. Trên tầng thượng là một bể bơi bốn mùa và một sân hiên có vườn hoa, tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ và bơm đầy nước.

Trong số các phòng ngủ ở tầng hai, có một phòng trông lớn hơn hẳn những phòng còn lại và còn có cả ban công riêng. Chu Mỹ Tây đoán đây hẳn là phòng ngủ chính của Lăng Nguyệt.

Cô cũng kiểm tra căn phòng này cẩn thận như những phòng khác, rồi mới quay lại nhà bếp để sắp xếp các nguyên liệu đã mua.

Đến trưa, người giao hàng trong trấn mang đến hoa tươi và hải sản mà cô đã đặt trước. Chu Mỹ Tây liền mang hải sản vào bếp, cho vào chậu nước để giữ chúng được tươi. Sau đó, cô chia hoa thành từng bó nhỏ, cắm vào các bình rồi đặt trang trí trong phòng khách và từng phòng ngủ. Đúng lúc cô đang đi lại giữa các tầng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở khóa mật mã từ cửa chính vọng vào.

Chu Mỹ Tây ló đầu ra xem thì thấy một người phụ nữ mặc áo len, đang bế một em bé bước vào. Đối phương cũng ngay lập tức nhìn thấy cô. Khi nhận ra cô vừa bước ra từ phòng của Lăng Nguyệt, vẻ mặt người phụ nữ kia lập tức trở nên vừa phấn khích vừa tò mò hóng chuyện: “À, cô là…?”

Sợ bị hiểu lầm, Chu Mỹ Tây vội vàng ba bước gộp làm hai chạy xuống lầu, rồi tự giới thiệu: “Chào chị, tôi là Tiểu Chu, trợ lý của Lăng tổng.”

“Ồ, chào cô.” Người phụ nữ có vẻ hơi thất vọng thấy rõ, nhưng vẫn rất lịch sự đáp lời: “Tôi là em gái của Lăng Nguyệt. Anh ấy đổi trợ lý rồi sao?” Nói rồi, cô ấy lại nựng nựng đứa bé trong lòng, nhắc nó: “Gọi chị đi con.”

“Trợ lý Tần có việc nên xin nghỉ phép rồi ạ, thời gian này tôi tạm thời làm thay.” Chu Mỹ Tây giải thích, trong khi ánh mắt bất giác bị thu hút bởi ‘cục bột nhỏ’ màu hồng trong lòng người phụ nữ. Đứa bé đang mút môi dưới, đôi mắt to tròn như quả nho cứ nhìn cô chằm chằm. Khi bắt gặp ánh nhìn của cô, cậu bé dường như có chút ngượng ngùng, liền vội quay đầu rúc vào hõm cổ mẹ.

Đáng yêu hết sức.

Lăng Tinh cũng không nhịn được cười, bèn trêu chọc: "Thằng nhóc con này chỉ thích dán mắt vào người đẹp thôi đúng không?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc