Khi Con Tim Rung Động

Chương 22: Thăng chức tăng lương

Trước Sau

break

Đến cả Tiểu Tống cũng có chút ghen tị. Anh ta nói rằng, Tổng giám đốc Lăng không thể nào không biết những lời phàn nàn về cô trong công ty. Anh hoàn toàn có thể đợi cho sóng gió qua đi rồi mới thăng chức cho cô, nhưng thay vào đó, anh lại lặng lẽ thăng chức cho cô ngay trong lúc đang tuyển người mới.

"Làm vậy rõ ràng là đang tuyên bố với cả thiên hạ rằng, cho dù bà có phạm sai lầm trong công việc, thì bà vẫn là trưởng phòng do chính anh ấy bổ nhiệm. Đây là cách anh ấy giúp bà ngồi vững ở cái ghế trưởng phòng này đấy." Tiểu Tống nói với giọng chua lè.

Anh ta không phải ghen tị vì cô được thăng chức trưởng phòng, mà là ghen tị với sự coi trọng mà Lăng Nguyệt dành cho cô, rõ ràng cả hai đều là trợ lý tạm thời cơ mà.

"Mời cậu ăn cơm, mời cậu ăn cơm." Chu Mỹ Tây vội vàng xoa dịu anh ta.

Gần đến giờ tan làm, Lăng Nguyệt ghé qua công ty một chuyến. Anh vừa bước vào văn phòng, Tiểu Tống đã lon ton chạy vào rót nước. Lúc đi ra, anh ta lại gọi Chu Mỹ Tây một tiếng: "Tổng giám đốc Lăng gọi chúng ta qua văn phòng của anh ấy."

Chu Mỹ Tây có chút thấp thỏm đi cùng Tiểu Tống sang đó.

Vừa bước vào cửa, Lăng Nguyệt đã ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với cô: "Chúc mừng nhé, Trưởng phòng Chu."

Chu Mỹ Tây không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đáp lại một cách vừa khéo léo vừa chân thành: "Cảm ơn Lăng tổng đã tin tưởng và nâng đỡ, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa ạ."

"Tôi đương nhiên tin tưởng cô." Lăng Nguyệt nói. "Tình hình của phòng các cô tôi là người rõ nhất. Là do tôi điều phối không tốt, khoảng thời gian vừa qua đã để mọi người vất vả rồi."

Chu Mỹ Tây bỗng cảm thấy sống mũi mình hơi cay cay, cổ họng cũng như nghẹn lại.

Lăng Nguyệt bắt gặp ánh mắt của cô, và chỉ trong khoảnh khắc, anh đã đọc được nỗi tủi thân thầm lặng thoáng qua nơi đáy mắt ấy. Anh khẽ mỉm cười, trao cho cô một ánh nhìn an ủi rồi dịu dàng nói: "Thế nên, đây là phần thưởng cô xứng đáng nhận được."

"Gọi hai người vào đây là vì có một tin không vui." Lăng Nguyệt nói tiếp. "Trợ lý Tần vốn dĩ tuần sau là hết kỳ nghỉ phép chăm vợ sinh, nhưng nhà cậu ấy lại có việc đột xuất nên đã nộp đơn xin nghỉ việc với tôi."

Biết rằng Lăng tổng vẫn chưa nói hết, Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống đều không lên tiếng, chỉ im lặng đứng trước bàn làm việc của anh và lắng nghe.

"Dù sao thì cậu ấy cũng đã theo tôi mấy năm rồi, nên tôi không duyệt đơn, mà cho cậu ấy nghỉ không lương ba tháng để về giải quyết chuyện nhà trước. Đến lúc đó, nếu cậu ấy thật sự không thể quay lại thì chúng ta tính sau." Lăng Nguyệt nhấp một ngụm nước rồi mới nói tiếp: "Công việc của tôi lại toàn những chuyện vụn vặt, nếu tuyển tạm một trợ lý mới thì tôi cũng không quen dùng. Vì vậy, ba tháng tới vẫn phải nhờ hai người gánh vác giúp, Trưởng phòng Chu sẽ chịu trách nhiệm chính, còn Tiểu Tống sẽ hỗ trợ."

Sau khi anh nói xong, cả văn phòng chìm vào im lặng trong vài giây. Chu Mỹ Tây vẫn chưa lên tiếng, còn Tiểu Tống thì liếc nhìn cô một cái, rồi mới dè dặt hỏi: "Thế nhưng... chị Chung đã chuyển đi rồi, phòng Hành chính của chúng ta chỉ còn lại ba người, mà bây giờ lại là cuối năm, chúng tôi..."

"Ừm, chuyện này tôi đã nói với Chung Kỳ rồi." Lăng Nguyệt đáp. "Trong tháng này, cô ấy sẽ tạm thời ở lại phòng Hành chính để hỗ trợ mọi người. Còn sau này, việc đặt cơm tăng ca sẽ do cô ấy và nhân viên mới tuyển vào phụ trách."

Nghe qua thì có vẻ mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng trong lòng Tiểu Tống vẫn không mấy vui vẻ, bởi vì công việc của một trợ lý thì gần như lúc nào cũng phải tăng ca.

Mà dân đi làm thì ghét nhất trên đời chính là hai chữ "tăng ca".

Thấy vẻ mặt của Chu Mỹ Tây không có gì thay đổi, Lăng Nguyệt bèn quay sang nhìn Tiểu Tống, thản nhiên nói: "Trong ba tháng này, phần lương của Tiểu Tần sẽ được chia đều cho hai người."

Nghe đến đây thì Tiểu Tống làm sao mà từ chối được nữa, hai mắt anh ta lập tức sáng rực lên.

Có ai lại dại dột đi từ chối tiền bao giờ, huống hồ anh ta cũng chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi.

Thấy rằng đã "xử lý" xong anh ta, Lăng Nguyệt lại chuyển ánh mắt sang Chu Mỹ Tây: "Trưởng phòng Chu, ý cô thế nào?"

Cô còn có thể làm thế nào được nữa chứ? Tiếng gọi "Trưởng phòng Chu" này không còn nghi ngờ gì nữa chính là một lời nhắc nhở: Này, tôi vừa mới thăng chức tăng lương cho cô đấy nhé.

Lãnh đạo khác thì áp dụng chính sách "vừa đấm vừa xoa", còn Lăng Nguyệt thì chỉ toàn "xoa" và "xoa", khiến cho cô dù có phải làm trâu làm ngựa cho anh cũng cam tâm tình nguyện.

Vả lại, ngay từ đầu cô cũng không hề có ý định từ chối, chẳng qua là cô muốn chừa một chút "đất diễn" cho Tiểu Tống mà thôi.

Thế là, cô liền cùng Tiểu Tống đồng thanh nhận lời, sau đó còn phải nói thêm một tràng những câu khách sáo không thật lòng kiểu như: "Được san sẻ công việc với Lăng tổng là vinh hạnh của chúng tôi."

Nghe vậy, Lăng Nguyệt cũng chỉ biết lắc đầu mỉm cười.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc